Chương 32: Chiến tranh thế giới

"Meo, meo, meo~"

Đang khóc thì lại nghe tiếng mèo kêu. Hạ Chi ngẩng mặt nhìn lên, mặt mũi tèm lem, cô bé sợ hãi nhìn xung quanh.

Sao lại chẳng thấy con mèo nào?

"Meo, meo, meo."

Còn đang lo lắng thì lại nghe tiếng kêu.
Hình như tiếng kêu ngày một gần thì phải?
Mà hình như là phát ra từ sau lưng nữa?
Tự dưng cô bé bắt đầu thấy gờn gợn trong người. Chân tay rung lẩy bẩy.

Sao mà mèo tin.h cứ xuất hiện suốt vậy nè, hay là con mèo thấy cô "thú vị" nên đi theo cô luôn rồi? Hết ở nhà thì lại đến cả trường nữa...

Hạ Chi cảm nhận được bước chân của nó ngày một gần, cô bé chần chừ rồi quả quyết cắm đầu bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp chạy đi thì đã bị con mèo tin.h kéo lại.

"Con yêu quái" ôm chặt lấy cô bé.

"Đừng... đừng bắt tao mà... tao... tao không thú vị đâu. Thịt cũng ăn không có ngon nữa, thả tao ra đi mà."

Hạ Chị run rẩy nói, vừa nói vừa giãy giụa không thôi, hai mắt nhắm chặt, cứ tưởng tượng đến việc mở mắt ra sẽ thấy con "yêu quái kia" thì muốn ngất rồi.

Lòng ngực con mèo tin.h đang run lên, có vẻ nó đang tức giận có đúng không?

Con mèo tin.h có vẻ còn cao hơn cô nữa, kinh khủng quá, hình như đầu nó đang tựa lên vai cô nữa kìa. Cả người nó cứ dính chặt lấy cô.

Hạ Chi càng sợ hơn nữa, cô bé chuyển sang nịnh nọt.

"Mèo tin.h đại ca, xin ngày thả tôi ra đi, đừng ăn thịt tôi có được không? Nếu... nếu ngày đói thì... thì ăn... ăn anh Khánh Minh ấy. Anh ấy gầy hơn tôi, thịt tôi có mỡ nhiều ăn không ngon đâu."

Lòng ngực "con yêu quái" không phập phòng nữa, cô bé nghe rõ ràng nó vừa hừ một tiếng.

"Nhưng mà anh thích ăn mỡ." Con yêu quái nói.

Hình như có chỗ nào đó sai sai.

Lúc nãy sợ quá nên không để ý, cái mùi hương quen thuộc này, lại thêm cái chất giọng này nữa.

Hạ Chi lập tức vùng vẫy ra khỏi cái ôm của người nào đó.

"Sao lại là anh?"

Khánh Minh vẫn còn ôm bụng cười. Cười một lúc, hắn hít một hơi để cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi mới chậm rãi trả lời lại:

"Là anh thì em nên vui mới phải, nếu không thì em bị yêu quái ăn thịt mất rồi."

"Anh kệ em, anh lo mà về lớp học đi."

"Không được, em bị ăn mất thì anh nói làm sao với mẹ."

Hạ Chi nghe xong lại càng giận hơn nữa, hai vành mắt đỏ hoe, giọng nói mang theo cả sự tủi thân cùng trách móc.

"Em bị ăn thịt mà anh không quan tâm, anh lại chỉ lo bị cô mắng thôi?"

"Ai nói? Nếu không lo thì sẽ đi tìm em, rồi thấy em ngồi ngắt hoa ở đây hả?"

"Còn vừa ngắt hoa vừa đòi về nhà nữa chứ." Khánh Minh nói thầm.

"Thì tất cả cũng là tại vì cô bảo anh chăm sóc em nên anh mới miễn cưỡng mà làm chứ gì, em cũng đâu có cần."

Hạ Chi càng nói càng ức, cô bé bắt đầu nức nở:

"Nhưng mà anh cứ yên tâm, vài hôm nữa em sẽ xin ông nội về quê rồi. Chúc mừng anh vì từ giờ sẽ không cần phải gặp em nữa. Anh có thể đi chơi game với bạn tới tối muộn cũng được, sẽ không còn bị cô nhắc phải về sớm để dạy em học bài, cũng không phải mắc thêm cái của nợ cứ bắt anh đưa rước đi học mỗi ngày nữa, anh có thể thoãi mái như lúc đầu rồi. Em biết từ lúc lên đây em làm phiền anh lắm, em xin lỗi, chắc bây giờ anh đang vui lắm chứ gì?"

Cô bé nói xong rồi chạy đi, nhưng chẳng được xa thì có người đã nắm tay kéo lại.
"Đừng về... có được không?"

Giọng ai đó như là đang nài nỉ.

"Chẳng... chẳng phải trường ở đây tốt hơn sao? Trường ở quê mới mở, lại còn nhỏ nữa, em ở lại thành phố sẽ tốt hơn không phải sao?"
"Khỏi cần anh lo." Hạ Chi lau nước mắt, dứt khoát nói.
"Sao có thể không lo?"
"Anh lo làm gì chứ?"
"Bởi vì... vì mỗi lần anh nhớ em đều rất khó để gặp."

Khánh Minh ngập ngừng nói, Hạ Chi có hơi ngạc nhiên khi nghe thấy lời kia, bầu không khí dường như đang dần thay đổi... nói sao nhỉ? Hình như đang trở nên hồng hồng hường phấn ngồ ngộ lắm.

Chỉ là...

Không quá 3 giây sau...

Bởi vì trong lòng có quá nhiều ấm ức mà cục răng thỏ nào đó lại chẳng thể bắt được nhịp, cô bé lớn giọng nói:

"Vậy thì anh cũng đừng có nhớ làm gì."

"..." Ba phút trôi qua, bầu không khí bỗng dưng yên tĩnh đến lạ.

"Được thôi, vậy anh cũng không nhớ em nữa!" Khánh Minh tức giận đáp.

Khánh Minh cũng học theo ai đó khoanh tay trước ngực rồi quay ngoắt mặt đi.

Đúng là cái đồ trẻ con, không biết "lãng mạn" là cái gì cả.

Ai đó không níu kéo nữa, có người lại càng ức thêm. Hạ Chi tức lên, vừa nức nỡ vừa kể tội anh.

"Anh là cái đồ đáng ghét, em ở trên đây có một mình mà anh chẳng quan tâm gì đến em. Hôm em mới đến, anh chẳng thèm nhìn em lấy một cái rồi bỏ đi chơi đến tối. Cả ngày hôm ấy anh cũng chẳng nói với em lấy một lời, anh bảo em thay đổi mà trong khi anh còn thay đổi nhiều hơn cả em nữa. Anh nói nhớ em cũng chỉ nói xạo, ai mà tin, từ lúc anh chuyển nhà anh cũng có gọi cho em được mấy lần đâu mà nói nhớ với không nhớ..."

Hạ Chi bắt đầu lôi luôn tội cũ ra nói, anh chuyển nhà hồi năm Hạ Chi học lớp 6, tận 3 năm trời. Đến cả lễ tết, hoặc nghỉ hè anh cũng bận học chẳng về thăm cô, mà người ta nói muốn thăm anh, anh cũng chẳng chịu, luôn bày đủ thứ lý do. Suốt mấy năm, cả hai cũng chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại, mà anh thì có đủ thứ chuyện để làm, bận học, bận thi, bận đi chơi với bạn, đủ thứ việc bận, tìm anh cũng khó khăn vô cùng.

Cô bé bức xúc lắm, quyết cãi nhau một trận rồi thì cạch mặt anh luôn. Không là crush thì cũng không là gì, trở về một con số không tròn trĩnh.

Thế là có người cũng bức xúc không
kém.

"Từ lúc anh chuyển đi không phải mỗi ngày em đều rất vui vẻ sao? Trang cá nhân toàn hình đi chơi khắp nơi, ngày nào em cũng đăng, còn có bạn..." Khánh Minh nói đến đây chợt khựng lại, ngập ngừng vài ba giây, nét mặt hắn lạnh lùng, "Không phải em cũng quên anh rồi sao, em cũng có thì giờ nào để nhớ anh đâu?"

Lúc hắn chuẩn bị đi thì ai đó khóc lóc đủ thứ, đến khi hắn đi rồi thì hầu như chẳng có thay đổi gì cả, ngày nào cũng vui vẻ biết bao. Bởi thế mà người ta mới hay bảo mấy người mau nước mắt là người rất dễ quên.
Trong mối quan hệ này, từ đầu Hạ Chi đã là người chủ động, chủ động bắt chuyện, chủ động luyên thuyên bên tai hắn, chủ động tìm đến hắn, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn lại hình thành nên thói quen chờ đợi cô bé ấy xuất hiện. Cho đến một ngày, cô bé bỗng dưng thay đổi, nên có người nghĩ rằng tình cảm của ai đó cũng đã thay đổi.
Trong khi hắn buồn bã, ủ rũ, ở trong phòng một mình xem hình bé con, nhớ ai đó đến không thể tả, tìm đủ lý do để gọi cho em thì ngay lúc ấy em đã đi chơi mất rồi. Sự chủ động bị chối bỏ, lúc đó hắn mới dần nhận ra, có vẻ sự rời đi của mình chẳng có ảnh hưởng gì đến thế giới của em cả, cô bé hồn nhiêu với hắn, hình như cũng hồn nhiên với tất cả mọi người, chẳng có chút ngoại lệ nào dành riêng cho hắn cả.

Chí ít, hình như cũng có một chút.

Nhưng một chút ấy chắc gì đã là tình yêu?
Nếu một ngày cô bé thích nghi được thế giới không có hắn, rồi thì Khánh Minh cũng chẳng là gì nữa cả. Rồi thì cô bé cũng sẽ nhận ra, bản thân không đủ thích hắn, sẽ rời xa hắn, nên Khánh Minh cũng tự ép mình thích nghi, thích nghi với việc Hạ Chi cũng sẽ rời đi.

Nhưng đến cuối cùng, có người rời đi thật... đúng như những gì hắn đã nghĩ.

Còn bản thân hắn lại không tài nào chịu đựng nổi...

Thế giới của một người, từ rất lâu đã chỉ có mỗi cô bé ấy, nhưng người đó vẫn luôn không chắc chắn, về tình cảm của bé con, về sự tồn tại của mình trong lòng cô bé. Thay vì thừa nhận, có người lại ngốc nghếch chọn cách trốn tránh.

"Đó là tại vì mỗi ngày đều nhớ anh nên mới phải đăng ảnh để cố vui vẻ, đi chơi mới có thể bận rộn một chút để không phải nghĩ đến chuyện anh đã thật sự chuyển đi mất rồi, em còn sợ anh thấy phiền cũng không dám gọi điện cho anh."

Cái mặt nhỏ ửng hồng, hóc mắt đỏ hoe vài giọt nước mắt nỉ non: "Còn anh thì vừa cắt được cái đuôi rồi thì đi mất biệt, đến khi gặp lại còn tỏ vẻ xa cách với em. Anh có bạn mới thì ghét bỏ em, không còn thương em giống như trước kia nữa, rõ ràng là anh không ưa em ra mặt, là anh bắt đầu trước sao lại trách em?"

Hạ Chi tức giận nói, vừa nói vừa đánh bình bịch vào người Khánh Minh.

Đúng thật là hắn đã tỏ vẻ xa cách với cô bé, nhưng cũng chẳng phải hắn muốn. Vì trước khi Hạ Chi đến ba mẹ suốt ngày trêu chọc hắn, cười cợt hắn đủ thứ, vậy nên hắn mới không dám tỏ rõ sự hào hứng, mong chờ trong lòng, chỉ vì sợ lại bị trêu.

Thêm nữa, đó còn là lần đầu gặp mặt ai đó sau một khoảng thời gian dài, nhìn kỹ lại mới thấy, cô bé ngày nào giờ lại khác hẳn lúc xưa, nhóc con lớn lên "trông giống con gái" làm hắn ngại ngùng không thể bắt chuyện được.

Hạ Chi buồn.

Có người cũng chẳng tốt hơn là bao, lòng nặng trĩu.

Có người rất muốn ôm những cũng không dám, chỉ cố gắng lau nước mắt cho ai đó.

Hạ Chi muốn gạt tay Khánh Minh ra, nhưng ngay lúc ấy có người bắt ngờ kéo tay cô bé về phía trước.

Hạ Chi không phản ứng kịp lần nữa bị Khánh Minh ôm trọn vào lòng, giọng hắn run run hỏi:

"Vậy... bây giờ em còn thích anh không?" Giọng Khánh Minh dần trở nên lạc đi vì xúc động, "Còn anh thì, anh thíc...h..."
"Không! Em ghét anh còn không hết."

"..." Lời chưa kịp nói ra cứ thế bị giữ lại, bởi vì câu trả lời tuyệt tình của ai kia.

Không khí lần nữa tràn ngập mùi thuốc súng, hết anh nhìn em, em lại nhìn anh.

Ánh mắt hai người như bắn ra tia lửa, nhưng nó chẳng phải tiếng sét ái tình gì đó như trong truyền thuyết, nó là tia lửa chế.t chóc, nếu còn tiếp tục thêm 3 giây nữa, chiến tranh thế giới thứ ba sẽ nổ ra ngay lập tức.

Hạ Chi giật tay ra, Khánh Minh cũng vừa lúc thu tay về, cả hai đồng loạt hừ một tiếng rồi quay ngoắt đi.

Và rồi, nguồn năng lượng hờn dỗi được lan tỏa trong không gian.

"Cặp đôi gà bông" chính thức dỗi nhau.
Còn tiếp...
À không, còn dỗi tiếp...
...
#mèo

Một mẩu chuyện nhỏ.
Khi Hạ Chi và Khánh Minh bị mẹ Hà bắt lập thời gian biểu kiểu...
THỜI GIAN BIỂU "DỖI NHAU MỘT NGÀY" CỦA BÉ THỎ
Buổi sáng:
Ăn sáng: Không nhìn anh, không nói chuyện, không tương tác.
Đi học chung: Như trên.
Buổi trưa:
Ăn trưa: Như buổi sáng, không nhìn anh, không nói chuyện, không tương tác.
Đi ngủ: Chắc chắn là như trên.
Buổi chiều:
Đi học chung: Như buổi sáng, buổi trưa, không nhìn anh, không nói chuyện, không tương tác.
Buổi tối:
Như buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều...
Buổi...
Như buổi...
Mẹ Hà nhận xét chuyên môn: Ờm, thời gian biểu khá chi tiết, chúng ta có thể nhìn ra rằng nó được tạo ra bởi một vòng lập luẩn quẩn...
Nhưng lập ra và làm được lại là hai chuyện khác nhau.
...
THỜI GIAN BIỂU "DỖI NHAU MỘT NGÀY" CỦA KHÁNH MINH
Buổi sáng: Không nhìn... mà không, vì sao mình không nhìn thì có người cũng chẳng nhìn lại?
Buổi trưa: Chẳng nói câu nào với mình, đúng là con gái mau thay đổi...
Phiền phúc quá, không lập nữa, hình như mình chẳng là gì với cái cục răng thỏ kia cả...
Mẹ Hà nhận xét chuyên môn:
Tôi có một đứa con trai và nó có tâm hồn thiếu nữ hay hờn dỗi.
Lại còn là cái kiểu, thiếu nữ đến mức thiếu đánh...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip