Chap 30 [END]
Hai năm sau
Trời đã vào đông, những hạt tuyết nhỏ không ngừng rơi xuống, báo hiệu ngày giáng sinh ngày một cận kề. Minjoo dừng xe trước cửa nhà, vừa mở cửa xe, từng cơn gió lạnh rét buốt ùa vào như cắt da cắt thịt. Minjoo kéo chặt vạt áo khoác rồi rảo bước thật nhanh để vào trong nhà. Vừa đi được vài bước, Minjoo kinh ngạc nhìn người đang thu mình trong chiếc áo dạ, phải xoa tay cho đỡ lạnh gần đó đến sững sờ.
Bóng dáng đó quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn thấy giữa biển người mênh mông em cũng sẽ nhận ra ngay. Người đó vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy em liền vội bước lại gần em hơn. Chaewon mặc một chiếc áo khoác dày, đầu đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen, cả người trùm kín chỉ để lộ đôi mắt. Chaewon nhìn em, Minjoo mà cô luôn nhớ, luôn xuất hiện hàng đêm trong tâm trí cô, thật sự đang đứng trước mặt cô. Trái với những câu chào hay những cái ôm thật chặt mà họ từng tưởng tượng cả ngàn lần, khi gặp nhau hai người lặng im chỉ nhìn nhau chứ không nói lời nào cả. Mãi cho đến khi một đợt gió lạnh thổi qua nữa, Minjoo mới lạnh nhạt lên tiếng
- Phiền chị tránh đường cho tôi vào nhà.
Ánh mắt của Chaewon thoáng chút buồn, chị đưa em một cái túi nhỏ, sau đó nhanh chóng né qua một bên tránh đường cho em vào nhà.
Minjoo định không nhận, nhưng lại không muốn dây dưa (không nỡ) nên đành cầm lấy đi thẳng vào trong không hề ngoảnh lại, còn Chaewon chỉ đứng đó nhìn theo.
Minjoo lên nhà, vội vàng đẩy cửa sổ nhìn xuống, chị vẫn còn đứng ở đó. Trên tay em vẫn cầm chiếc túi chị đưa, mở ra, một cốc hot choco nóng hổi. Em mỉm cười, lạnh như vậy đứng đó chỉ muốn đưa cho em thứ này thôi sao. Em thích uống hot choco, muốn làm lành với em không nhất thiết phải dùng cách thế này chứ.
"Đồ ngốc nhà chị, bao nhiêu năm vẫn ngốc như vậy"
Kể từ hôm đó, ngày nào Minjoo đi làm về đều thấy chị đứng đó đợi cô. Lần nào cũng mang khẩu trang và cũng cho cô một cốc hot choco nóng sau đó nhìn cô vào nhà, còn chị thì ở lại dưới nhà cô đến khuya mới về.
Bỗng dưng có mấy hôm Minjoo đi làm về, không còn thấy chị ở dưới nhà như thường ngày. Ngó nghiêng kiếm tìm, quả thật chị không có ở đây. Một chút lo lắng cùng thất vọng len lỏi trong tâm trí em.
Minjoo nhìn lên nhà, trằn trọc mãi không ngủ được, đã hai hôm rồi không thấy chị đâu, Kim Chaewon định bỏ em đi nữa có phải không? Em đứng ở cửa sổ nhìn xuống vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng có chút hụt hẫng. Điện thoại trên tay, không cầm lòng được mà ấn một dãy số quen thuộc, định gọi nhưng lí trí lại bảo thôi. Cuối cùng lại cất điện thoại đi.
Bóng tối dày đặc bao phủ, bên ngoài gió lạnh vẫn cứ thổi qua, Minjoo ngồi trên ghế sofa, trên tay em là chiếc đồng hồ mà trước đây umma của chị đã đưa lại cho em. Sự hiện diện của nó đã mười hai năm, nhưng mãi đến hai năm trước em mới biết đến. Chaewon ngốc, chị ấy bỏ nó vào thùng rác ở sân bay cùng với chiếc vé máy bay, may mắn là umma đã thấy và nhặt nó lại cho em, nếu không có lẽ cả đời này em cũng không bao giờ biết đến sự hiện diện của nó.
Mẹ của em đã nói rõ cho em mọi chuyện, mọi người và Chaeyeon cũng đã hiểu cho em, hôn lễ hủy bỏ, nhưng cũng từ đó về sau không một ai nhắc về chị trước mặt em vì mọi người biết đó là điều cấm kị đối với em. Nỗi đau trong lòng em mọi người luôn tránh nhắc đến, bởi đối với họ, chuyện tình cảm của em như thế này, một phần cũng là lỗi do họ. Nước mắt lại lăn dài. Sáng hôm đó lúc em đi qua phòng bệnh của chị, tìm gặp chị, Chaewon của em không còn ở đó nữa rồi. Chaewon cứ như thế biến mất khỏi thế giới của em như bảy năm về trước. Biến mất không một dấu vết. Bỏ mặc cho em tìm kiếm, bỏ mặc em gào khóc. Phải rồi, chính em đã bảo không muốn nhìn thấy chị nữa mà, bây giờ em được toại nguyện rồi nhưng sao em chẳng thấy vui vẻ gì cả.
Gặp lại chị em thật sự rất vui, em muốn lao đến mà ôm chầm lấy chị, nói cho chị biết em nhớ chị đến nhường nào. Ngay cả trong mơ em cũng chưa bao giờ thôi nhớ đến chị. Nhìn chị co ro đứng dưới trời lạnh, đưa em cốc hot choco rồi đứng đợi em tắt đèn đi ngủ mới chịu về, em rất xót xa, rất đau lòng. Em rất giận chị vì chị làm mọi thứ cho em nhưng chẳng bao giờ nói cho em biết, khiến em hiểu lầm chị, nghĩ chị bỏ mặc em nên em mới không thèm để ý đến chị.
Tiếng chuông cửa vang lên giữa đêm tối yên tĩnh khiến Minjoo giật mình, đặt chiếc đồng hồ trên bàn đi nhanh lại, dự cảm có gì đó.
- Ai đó?
- Minmin, là chị.
Chaewon unnie? Minjoo đặt cánh tay lên chốt cửa, định mở ra thì nghe tiếng chị từ bên ngoài
- Không cần mở cửa đâu, khuya rồi mà phòng em còn mở đèn chị sợ có chuyện nên mới lên xem thử. Không sao là tốt rồi, ngủ sớm đi em.
Nói xong Chaewon liền xoay người rời đi, nhưng chưa kịp bước đã bị Minjoo kéo vào trong nhà, cánh cửa được đóng sầm lại. Em khoá chặt chị, áp vào bức tường, không cho chị cơ hội phản kháng nào hết. Tay em chạm vào từng đường nét trên gương mặt chị, hôm nay chị không mang khẩu trang, từng đường nét quen thuộc mà em nhung nhớ. Em tham lam sờ tay vào tóc chị, hít nhẹ mùi hương trên tóc chị, chị vòng tay ôm chặt lấy em. Ngay ở bên cạnh nhau, nhưng lại nhớ nhau đến phát khóc.
- Sao lại trốn tránh em?
- Em bảo không muốn gặp mặt chị nữa, chị sợ thấy chị em sẽ không vui.
Minjoo thấy tim mình nghẹn lại. Chaewon lúc nào cũng tôn trọng em nhiều như vậy
- Sao lại đứng dưới nhà em?
- Chị nghe nói an ninh gần đây không tốt lắm nên hơi lo lắng, chỉ còn cách đeo khẩu trang đứng dưới nhà đợi em về mới an tâm
Nước mắt lại rơi, vòng tay ôm chị chặt hơn.
- Sao mấy hôm nay không đến?
- Chị đi Nhật kí hợp đồng, vừa xong là vội vã về ngay
Là xót xa, chị vì lo lắng cho em mà không nghỉ ngơi luôn sao?
- Sao chị không đi luôn đi, về lại đây làm gì?
- Vì ở đây có em...
Minjoo lấy tay che miệng chị, không muốn hỏi thêm bất kì một câu trả lời nào. Quá đủ rồi. Nước mắt em trực trào rồi khóc nức nở, em đấm những đấm nhỏ lên vai chị
- Đồ ngốc nhà chị, chị mà đi luôn em hận chị cả đời
Chaewon nghe xong không khỏi xót xa, đưa tay lau nước mắt cho em, kéo em vào lòng, ôm chặt đến sít sao, còn yêu chiều hôn lên má em
- Chaewon, em rất nhớ chị.
Chỉ một câu nói mọi thứ như vỡ oà, Chaewon áp môi lên môi em, mút nhẹ. Minjoo vòng tay lên cổ chị, cả hai đắm chìm vào nụ hôn đầy nhớ nhung sau những ngày xa cách.
"Minmin, Minmin của chị ..." Chaewon thủ thỉ gọi em sao một nụ hôn dài
" Chaewonie, chúng ta chia tay rồi" – Minjoo từ trong lồng ngực chị mà đứng dậy, cúi mặt xuống nói
Lời chia tay đó vẫn mãi là vết thương lòng của cả hai người.
Chaewon ôm chặt lấy em, hít một hơi thật sâu
" Kim Chaewon đời này chỉ yêu mình em. Kim Minjoo em cũng chẳng yêu ai ngoài chị. Không biết em nghĩ sao nếu trên giấy khai sinh sau này của bảo bối có tên chúng ta nhỉ?"
Minjoo cười khúc khích, đánh yêu chị một cái sau đó ôm chặt lấy chị.
" Chaewonie xấu xa, biết em đợi câu này của chị lâu lắm rồi không?"
Cả hai cùng bật cười.
Một nụ hôn thật nồng đậm.
Nếu yêu nhau, đi một vòng lớn vẫn sẽ về bên nhau.
Giáng sinh năm nay, em vẫn có chị ở bên.
*********
Nhớ vote + cmt
100 vote có ngoại truyện
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip