Bên ngoài xe đợi mãi chẳng thấy Jungkook ra. Trời cũng sắp tối đến nơi, mấy anh vệ sĩ mới vào quán xem thử thì chẳng tìm thấy ai, nghe chủ quán ở đó mặt mày tái mét kể lại rằng lúc nãy bị đánh thuốc ngất nên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ khi lờ mờ tỉnh dậy thì thấy một đám người đưa một cậu thanh niên đang ngất qua lối sau của quán rồi đi mất, còn đe dọa một cậu nhóc khác đang sợ hãi mà khóc nức nở lên nữa, chủ quán không biết liệu đây có phải một vụ bắt cóc không.
Nghe đến đây mấy anh vệ sĩ mới hoảng loạn vì Jungkook bị bắt mất rồi. Ai nấy cũng sợ hĩ nhưng vẫn phải gọi điện báo cho Taehyung, dù biết sau vụ việc lần này chắc chắn họ sẽ bị đuổi việc mất thôi. Nhưng họ cũng lo cho Jungkook lắm.
_______________________________________________________
Từ nhỏ tới giờ Jungkook sợ nhiều thứ lắm. Em sợ ánh mắt dò xét của người khác, sợ sự giả tạo bao năm qua của gia tộc, sợ phải tiếp xúc với người khác. Thế nên em vốn là một cậu bé hướng nội và chẳng có bạn.
Hồi nhỏ suốt ngày chỉ biết bám theo ông nội, và người đầu tiên làm quen và chơi với em là Dongbae.
Tuổi thơ Jungkook trải qua chỉ nhạt nhẽo như thế, nhưng chỉ cần chút tình thương của ông nội và Dongbae là cũng đủ đối với Jungkook rồi.
Cho tới khi gặp được Taehyung và mọi người ở đó, em lần đầu tiên cảm nhận được sự yêu mến đến từ nhiều người như vậy, Jungkook biết ơn Taehyung lắm vì đã cho em một nơi nương tựa mà không ruồng bỏ một đứa vô dụng như em.
Bây giờ, em lại sợ thêm nhiều thứ. Em sợ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy Taehyung nữa. Em cũng sợ bị bỏ rơi nữa, sợ cả sự cô đơn mà bấy lâu nay em luôn làm bạn với chúng.
Chưa bao giờ Jungkook thấy sợ hãi bóng tối đến vậy, xung quanh em chỉ toàn là một màu đen. Cô đơn và lạnh lẽo.
Nếu ở trong đây thêm nữa, có lẽ Jungkook sẽ điên mất thôi, em nhớ Taehyung. Em muốn được về nhà, xung quanh đáng sợ quá, có thứ gì trong bóng tối làm hại em không?
Em bé cứ ôm cả cơ thể gục xuống mà khóc, em nhớ lại mấy kí ức đau buồn hồi nhỏ, cả mấy đoạn hồi ức đáng sợ nữa rồi lại tự tưởng tượng ra mọi thứ trong bóng tối, sau đó sẽ tuyệt vọng mà gào khóc thảm thương.
- Ư...hức...
- aa-...t-tae-h...
- Tae...hyung-hức...Kim...Taehyung-
Trong lúc người ta sợ hãi và tuyệt vọng nhất, nếu ông trời thương em, người sẽ gửi đến một thứ gì đó giống như phép màu để an ủi tâm hồn cô đơn lạc lối này.
- Taehyungg...hức-em...em-sợ...Taehyung...
- Kim Taehyung-...em muốn về nhà-...Tae...hức...
Lúc ấy Jungkook không nhớ rõ mình đang mơ hay hiện thực, chỉ là mơ hồ nghe được một âm thanh của thứ gì đó đổ vỡ. Sau đó là vài tia ánh trăng chiếu thẳng vào em, rồi em thấy Taehyung vội vã lao đến ôm chặt em vào lòng.
Xung quanh là những âm thanh giằng xé đan xen lẫn nhau, hình như ngoài kia có người đang đánh nhau thì phải, tiếng cãi vã cùng tiếng dao súng vang khắp trời và cả tiếng la hét nữa.
Kì lạ thật, ồn ào như vậy mà Jungkook lại chỉ nghe rõ được mỗi giọng nói dỗ dành dịu dàng đến từ Taehyung, gã ôm em, nhẹ nhàng và run rẩy. Cuối cùng Jungkook cũng lại được cảm nhận ấm áp trong vòng tay của gã.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi...anh xin lỗi-anh đến rồi....xin lỗi em.Đừng sợ...là anh đây mà...
Chẳng hiểu sao em thật mệt, có lẽ em đã khóc và gào tên gã rất nhiều cho tới khi Taehyung ôm vào lòng thì em mới buông xuôi tất cả để ngất lịm trong vòng tay gã.
Những âm thanh cuối cùng em nghe thấy trước khi nhắm mắt là những câu xin lỗi được lặp đi lặp lại liên tục từ Taehyung, nghe thật đau lòng.
______________________________________________________
Hôm sau Jungkook tỉnh dậy trong phòng của Taehyung, em ngồi lặng một mình trên giường, căn phòng lại im ắng đến lạ. Đầu em vẫn hơi choáng, Jungkook nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết em đã ngủ bao lâu rồi, trời tối sầm và mây đen kéo đến như sắp mưa, có lẽ đang là chiều tối hôm sau.
Ngất đi rồi ngủ tới tận bây giờ mới tỉnh nên chắc Jungkook mệt lắm, đầu em vẫn thấy hơi nhức. Gió lạnh thổi vào cùng vài hạt mưa bay nhẹ khiến em nhỏ co rúm người lại trong chăn.
Em nằm lại xuống giường, căn nhà này vào tầm chiều tối luôn im lặng và cô đơn như vậy, mong rằng mọi chuyện ngày hôm qua đã được giải quyết và Taehyung sẽ không sao.
Tỉnh dậy mà không thấy gã nằm cạnh nên em lo lắm, cũng thấy hơi bất an nữa. Nhưng Jungkook cũng không dám nghĩ lại về chuyện hôm qua, nhớ tới em lại thấy sợ. Vì bây giờ mở mắt ra đã thấy mình nằm trong phòng Taehyung nên Jungkook mới dám thở phào.
Đang lơ mơ ngồi trên giường thì em nghe thấy tiếng cửa mở, Taehyung bước vào, gã thấy em đã dậy thì liền mở to mắt rồi chạy lại ôm chặt Jungkook vào lòng.
Hai người chẳng ai nói câu gì cả, chỉ ôm nhau như vậy thôi. Thật nhẹ nhàng và ấm áp, Jungkook thấy an tâm hơn rồi, vì Taehyung đang ở đây.
Rồi Jungkook thấy bên vai của mình hơi ướt, hình như là Taehyung đang khóc. Gã vẫn ôm chặt lấy em, người gã hơi run lên, em còn nghe thấy vài tiếng thở không đều, chắc là Taehyung không kìm được.
- Anh đã nghe thấy...giọng của em...
- Anh nghe thấy, em gọi tên anh...
Jungkook đưa tay lên xoa đầu Taehyung dỗ dành như một đứa trẻ.
- Cảm ơn em-vì đã gọi tên anh...
Có bày tỏ ngàn lần thì Taehyung cũng không mong em sẽ hiểu được lòng gã, Taehyung đã đợi rất lâu để đến cái ngày được nghe em gọi tên gã rồi, được nghe thấy giọng nói của em. Nhưng thề rằng gã không muốn lần đầu em gọi tên gã lại trong tình huống như thế.
Là Taehyung đã không bảo vệ được em. Gã nghe tin đã lao thẳng tới gia tộc của em nhanh chóng, còn điên tới mức chạy thẳng vào đập phá làm loạn chỉ để tìm em. Người của gã cũng đã lục tung mọi ngóc ngách, thậm chí đã ra tay xử mấy tên khốn kia một trận nhưng chúng nhất quyết không chịu nói em đang ở đâu.
Gã đã tuyệt vọng đến mức sắp gào khóc thảm thiết vì không tìm thấy em. Rồi thật may vì Jungkook đã gọi tên của gã, để cho gã biết rằng em đang ở đâu. Khi nghe thấy tiếng kêu yếu ớt ấy, Taehyung đã lao đi một cách nhanh chóng rồi cảm nhận âm thanh càng ngày càng gần.
Cuối cùng cảm ơn Chúa đã cho gã tìm thấy em. Nhìn bộ dạng em nhỏ gục ngã dưới nền đất lạnh lẽo cứ nức nở gọi tên Taehyung khiến gã vừa xót vừa hận lũ khốn kia.
Taehyung chỉ biết chạy đến ôm chặt em lại rồi nói xin lỗi em liên tục. Là tại gã không trông coi em cẩn thận, cảm xúc và tâm trạng gã bấy giờ chẳng ổn định chút nào. Chỉ muốn ra ngoài kia giết chết mấy tên khốn làm đau em, nhưng lại không nỡ bỏ em ở đây một mình. Taehyung giờ đây chỉ muốn quấn chặt lấy em nhỏ của gã mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip