Thú nhận
Leessang's Studio
(Một tuần sau)
Gary bực tức vò nát bản nhạc trên bàn,vứt thẳng xuống đất.Bấm nắp bút một cách đầy bực dọc,anh ấn chặt ngòi bút vào tờ giấy,gằn từng nét chữ xuống khuôn nhạc.Nhưng chỉ sau hai dòng khoá,anh lại giật tờ giấy lên và vò nát như đòn thù.Giấy chất thành đống xung quanh anh,trắng xoá như đầu óc của anh lúc này.Gary ôm đầu gục xuống bàn,uất ức chỉ thiếu đường gào thét.Đã một tuần nay anh sống trong tâm trạng như vậy,căng thẳng mệt mỏi đến rệu rão.Cuộc sống của anh ngột ngạt đến không thở nổi,không khí xung quanh dường như đông đặc lại thành khối,thành tảng bao vây lấy anh,siết lấy lồng ngực anh.Mỗi khi về nhà giống như đi trên băng mỏng,khẽ mạnh một chút là sụt thẳng xuống nước đá lạnh lẽo,giá buốt.Lạnh đến nỗi thấm thẳng vào tâm hồn.
Đã một tuần nay anh và cô giống như hai người xa lạ sống cùng một nhà.Nói đúng hơn cô giống như một cái bóng lặng lẽ,không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào cụ thể.Cô lặng lẽ đến chai lỳ,chỉ đơn giản là im lặng,im lặng đến đáng sợ.Sáng ngày hôm đó,anh đã dậy sớm để chuẩn bị một buổi nói chuyện thật nghiêm túc với cô,không ngờ lúc cô bước ra khỏi phòng ngủ lập tức đã có biểu hiện như vậy.Cô khước từ mọi lời xin lỗi của anh một cách nhẹ nhàng và lạnh lẽo,thậm chí còn không nhắc tới chuyện đó lấy một lời.Cô cứ để anh chết trân như vậy mà bước đến nhà bếp,thay nước ở bát và đổ thức ăn vào gamel cho Golden, cưng nựng nó một chút rồi nhẹ nhàng bước ra cửa,bỏ lại một lời thông báo công việc phải làm cho có lệ rồi đóng cửa lại.Cô đi như vậy,một mạch đến chiều tối mới trở về,chỉ trước 8h tối hơn 5 phút đồng hồ.Cô vẫn chuẩn bị đồ ăn tối cho anh thật chu đáo nhưng không ngồi cùng bàn với anh mà quay trở về phòng ngủ và đóng cửa lại.Ngày thứ 2 cũng vậy,ngày thứ 3 cũng như thế rồi đến nay đã là một tuần,cô vẫn lẳng lặng khiến anh vừa sợ hãi,vừa bực bội,vừa tức giận lại vừa hối lỗi.Giá như cô cứ gào thét,chửi rủa,đánh đập anh có khi anh lại thấy thoải mái hơn việc cô im lặng như không thế này!Cô không thèm nhìn mặt anh cũng không sao,không thèm nói chuyện với anh anh cũng chấp nhận,chỉ xin cô đừng đối như không có chuyện gì thêm nữa!Cô vẫn là phẳng quần áo cho anh,nấu ăn cho anh,thu dọn phòng làm việc và phòng ngủ của anh gọn gàng ngăn nắp....Cô làm như vậy khiến anh không biết đường nào mà gỡ.Thậm chí anh làm đủ mọi cách:từ ngọt ngào dỗ dành,đến năn nỉ xin lỗi rồi điên cuồng đe doạ cũng không mang lại một chút kết quả nào.Cô khước từ sự quan tâm của anh,bỏ ngoài tai lời xin lỗi của anh và chịu đựng lời đe doạ của anh đầy kiên quyết!Cuối cùng thì anh bỏ khiên giáp đầu hàng,và cũng im lặng như cô.Anh lao ra khỏi nhà đi từ sáng đến tối,thậm chí có hôm còn không về nhà,cô cũng chỉ nhắn một dòng tin nhắc anh giữ gìn sức khoẻ xa giao lạnh nhạt.Gary tức tối điên cuồng tiêu tốn thời gian của mình ở nhà hàng của anh,ở studio để sáng tác nhạc,ở mọi chương trình truyền thông lớn bé....chỉ để làm mình trở nên thật bận rộn.Đến khi anh không thể bới móc nổi việc gì nữa,anh đi bar,vũ trường,thậm chí vào hộp đêm!Anh uống rượu như hũ chìm và giam mình trong đó,mong có thể quên cô đi....nhưng không thể quên nổi.
Anh hoảng hốt nhận ra mình không thể say được nữa,càng uống càng tỉnh.Anh không thể nhận ra bất kỳ mùi vị nào trong cổ họng,không phân biệt nổi mùi hương,không phân biệt nổi màu sắc.Đầu óc anh tỉnh táo mà quay cuồng,thông suốt mà mụ mị....giống như lạc vào mê hồn trận,muốn ra không được mà bước tiếp cũng không xong.Mệt mỏi vô cùng.
Thậm chí anh còn không thể gần gũi phụ nữ được nữa!Anh không tìm thấy nổi hứng thú của mình!Bất cứ người phụ nữ nào ngả vào vòng tay anh,anh đều nhìn thành cô....mái tóc,sống mũi,làn môi và đôi mắt.Hình bóng cô ám ảnh anh như một bóng ma bất trị,bám chặt lấy nhãn quang anh,xuất hiện mọi nơi anh đến.Gary toát mồ hôi lạnh,cơ thể của anh,tâm trí của anh đều tê dại hoàn toàn.Mọi sự cố gắng cứu vãn của anh đều là vô ích,cô đã trói buộc anh chặt chẽ đến tuyệt vọng.
Anh điên cuồng tìm đến âm nhạc,hòng mong sẽ tìm lại được bản thân của mình bằng cách sáng tác nhưng không thể!Anh không viết nổi lấy một nốt nhạc tử tế.Anh ngồi lỳ ở bàn chỉnh âm đã 3h đồng hồ mà vẫn không thể sáng tác nổi lấy một dòng nhạc.Đôi tay anh run lên trong phẫn nộ và sợ hãi....:"Ji Hyo!Em đã biến tôi thành thứ gì thế này?
..............
_Gary?
Anh giật mình quay lại,gương mặt tái mét dấp dính mồ hôi và nhận ra Gil huynh.Gil nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ rồi nhìn xuống đống giấy lộn bừa bộn xung quanh.Anh bước tới,khẽ cầm cây bút trên tay Gary bỏ xuống và nhẹ nhàng nói:
_Nếu không tìm được cảm hứng thì thôi!Lúc nào thảnh thơi làm tiếp!Cố như vậy cũng không phải là cách hay!
Gary nuốt nước bọt,thở nặng nhọc.Đôi tay anh vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của Gil,nói trong vấp váp:
_Anh...em...em sợ...sợ...sẽ không....sáng tác được...nữa!
_Nói gì vậy?Đừng bị quan thế!Nghệ sỹ ai cũng vấp phải giai đoạn này mà!Đừng lo lắng quá!Mọi việc sẽ ổn thôi!_Gil vỗ vỗ đôi tay của Gary,ôn hoà an ủi.
_Không ổn!Không thể ổn được!Em đến phát điên lên mất!_Gary lắc đầu,nói như mê sảng.
Gil lùi lại một bước,nhìn Gary đầy cảnh giác và suy xét.Anh không hiểu rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm một người từng trải như Gary trở nên thiếu bình tĩnh đến như vậy,kể từ khi.....;đồng tử mắt của Gil chợt giãn rộng,anh cau mày vội vã hỏi Gary:
_Gary....cậu....chẳng lẽ.....!?!
Thái độ này,ánh mắt này,sự hoảng loạn này....rất giống những gì anh chứng kiến khi Gary chia tay tình yêu đầu 8 năm trước.Tất cả đều rất giống,thậm chí còn có phần mạnh mẽ hơn,nồng cháy hơn.
_Em...không thể làm được việc gì nữa!Em.....em không thể....!_Gary nói với hơi thở nặng nhọc.
_Được rồi!Được rồi!Cậu bình tĩnh đi!Để đó,tôi đưa cậu về nhà!_Gil gật đầu hấp tấp và tiến tới.Dù anh muốn hỏi cậu cho ra lẽ nhưng lúc này thật sự không thích hợp.Cậu đang mất bình tĩnh như vậy,hỏi han chỉ tổ gây thêm rắc rối mà thôi.
_Nhà?_Gary bật dậy,đôi mắt thất thần của anh gắn chặt vào Gil.
_Ừ!Nhà cậu!Cậu nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn!_Gil gật đầu quả quyết và đưa tay định chạm vào Gary.
_Đúng....!Em phải về nhà......!Em phải nói với cô ấy!Em chịu không nổi nữa rồi!_Gary vuột khỏi tay Gil và lao ra cửa.Anh chạy nhanh hết sức có thể,lao thẳng đến chiếc Bentley,bỏ mặc Gil bàng hoàng khó hiểu gọi với theo sau:
_Gary!GARY!!!Cô ấy nào???GARY!!!!
..........
Ji Hyo nhẹ nhàng đảo nồi canh ức bò và nếm thử.Cô với tay lấy lọ muối ăn và cho thêm vào một dúm nhỏ,mùi hương hấp dẫn dậy lên khắp căn phòng.Con Golden quấn lấy chân cô và Ji Hyo nhấc một miếng thịt bò xào trên chảo bên cạnh nhét vào miệng nó.Golden thích thú nhai miếng thịt,ư ư thoả mãn và chạy vào phòng ngủ của cô rồi nằm yên trong đó,đợi đến giờ cơm.Nó nằm như vậy một lúc rồi lăn ra ngủ,êm đềm và sâu thẳm.
Ji Hyo rời tay khỏi chỗ thức ăn và bắt đầu cuốn kimbap.Cô chú tâm vào món ăn trên bàn,không để ý đến cánh cửa sau lưng khẽ mở ra rồi đóng lại.
Gary giữ nhịp thở dồn dập của mình lại,ánh mắt anh gắn chặt vào bóng lưng mềm mại của cô.Ji Hyo vẫn đơn thuần không biết đến sự có mặt của anh,cô vẫn thái những cuộn cơm đều đặn.Tiếng dao nhịp trên gỗ vang lên nhẹ nhõm, yên bình.
Ji Hyo thái cuộn cơm thứ 4,bỗng cảm thấy không ổn.Người cô nóng ran lên,không khí thì ám muội kỳ lạ.Ji Hyo đặt con dao xuống bàn bếp,cô quay lưng lại,suýt thì hét lên.
Anh đứng sau lưng cô từ bao giờ,ánh mắt nhìn cô không dấu nổi bình tĩnh.Ji Hyo phải đặt tay lên lồng ngực để giữ cho trái tim đang đánh loạn nhịp bên trong.Cô lùi lại,dính sát vào bàn bếp.Đôi môi mềm mại hé ra để hít thở,hớp lấy không khí lấy bình tĩnh.Đôi mắt của cô gắn chặt vào anh,đầy dè chừng.Anh và cô cứ đứng như vậy,lặng đi,chỉ có hơi thở vang lên trong không gian.
Gary cảm thấy thân thể anh run lên từng nhịp.Máu nóng lưu thông vội vã trong cơ thể anh,từng mạch máu đập liên hồi.Trái tim dữ dội,tiếng đập của nó vang ra cả bên ngoài,ồn ã và nóng vội.Gary kệ mặc cho cảm xúc của mình lên tiếng,anh không khống chế cũng không cổ vũ,chỉ im lặng.
Ji Hyo rút cuộc cũng không quen nổi cảm giác khó xử này.Cô quay mặt ra chỗ khác rồi khéo léo rời khỏi phòng bếp.Nếu cứ tiếp tục đứng ở đây thì cô cũng không dám chắc mình có giữ nổi bình tĩnh được nữa hay không.
Gary thấy cô rút cuộc cũng có phản ứng liền sửa lại tư thế của mình.Lúc Ji Hyo vòng qua anh để tiến ra phòng khách,Gary thuận tay tóm chặt lấy cổ tay cô và kéo sát cô vào người mình.Hai cánh tay cứng cỏi của anh chế ngự eo cô,ghì chặt cô vào lòng và vùi mặt vào tóc cô.
Ji Hyo hốt hoảng!Cô quẫy đạp khỏi vòng tay anh nhưng anh quá khoẻ.Cô càng vùng vẫy thì vòng tay anh càng thít chặt.Ji Hyo liều mạng đẩy vai anh ra nhưng cánh tay mềm mại của cô lại giống như cổ vũ cho anh.Ji Hyo nghiến răng định đạp vào chân anh thì bất chợt chất giọng đầm ấm của Gary vang lên:
_Làm ơn!Xin em....!Chỉ một cái ôm thôi!
Ji Hyo bàng hoàng cứng đờ người lại.Anh vừa nói với cô đó sao?Anh....anh.....vừa nói đó sao?
Gary thít cô chặt thêm nữa,chặt chẽ đến nỗi Ji Hyo không thể thở được.Cô chạm tay lên vai Gary nhưng không đẩy anh ra.Ji Hyo nhắm mắt lại,cơn rùng mình lan toả trong cô khi anh hít vào hương thơm trên tóc cô.
Gary buông lỏng cô ra và trượt xuống,đến khi hai đầu gối anh chạm xuống đất.Vòng tay anh vẫn bám trụ eo cô và kéo cô lại gần.Thật nhẹ nhàng,anh vùi mặt vào bụng cô,từng hơi thở ấm nóng của anh phả vào cô làm Ji Hyo đỏ mặt.Cô nhăn mày đẩy vai anh ra,giọng nói hấp tấp:
_Anh làm gì vậy?Mau buông tôi ra!
_Anh chịu thua!_Gary lẩm bẩm yếu ớt,vẫn úp mặt vào bụng cô.
_Sao cơ?_Ji Hyo ngạc nhiên hỏi lại,không hiểu điều anh đang muốn nói.
_Anh không thể chịu thêm nữa!Anh không thể làm gì cả!Anh không thể chịu đựng được nữa!_Gary ngước mắt lên nhìn Ji Hyo,ánh mắt anh buồn đến xót xa._Anh bị ám ảnh bởi em!Nơi nào anh cũng thấy em,cũng nghe thấy tiếng em,ngửi thấy mùi hương của em.Anh sắp điên lên rồi!
_Tôi không hiểu anh đang nói gì cả!Mau buông tôi ra!_Ji Hyo cau mày khó xử.Cô nhất định phải rời khỏi anh,nếu không chính cô cũng không chịu đựng nổi cảm xúc của mình nữa.
_Anh yêu em!!!
_HẢ??????
Ji Hyo hét lên!Cô hoảng hốt nhìn Gary.Ánh mắt anh ôn nhu dịu dàng đến nghẹt thở,hơn nữa rất nghiêm túc.Anh vẫn quỳ như vậy,khẩn thiết nhìn cô,vòng tay giữ chặt lấy cô,dường như sợ cô sẽ chạy mất.
_Gary.....?_Ji Hyo ấp úng gọi tên anh.Cảm xúc ào đến quá nhanh làm cô choáng váng.Cô không biết cảm nhận của mình lúc này nữa: bất ngờ có,sợ hãi có,hoảng hốt có,và....hạnh phúc có!Ji Hyo chạm tay vào vai anh,đôi môi hé mở nhưng không nói nổi bất cứ lời nào.
_Anh yêu em!Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em!Anh không ăn được!Không uống được!Không thể làm được gì hết!Và....._Gary ngước lên,đôi mắt anh nhìn cô đau đớn._Và....anh không thể thở được!Anh yêu em đến nỗi không thể thở nổi!
_Gary....._Ji Hyo nghẹn ngào.
_Giống như anh đang chết đi vậy!Khoảng thời gian em không gọi tên anh,không nhìn anh,không nói với anh....giống như anh đang chết đi vậy!Thật sự rất khó thở!Trái tim cũng rất đau!_Gary vẫn nói,lồng ngực anh nghẹn lại.Đôi môi anh khô khốc,nứt nẻ.
_Gary!
_Em không cần phải chấp nhận!Cũng không cần cảm thấy khó xử nếu em không muốn!Em cũng không cần tha thứ cho anh!Chỉ xin em....đừng im lặng nữa!Em im lặng như vậy.....thật sự anh chịu không được!_Gary vội vã ngắt lời cô và vùi sâu hơn nữa vào Ji Hyo.Anh không muốn buông cô ra,không thể buông cô ra nữa rồi!Anh đã rơi chính vào cái bẫy mình tạo ra,rơi sâu đến nỗi không thể thoát ra được,không gì có thể cứu vãn nữa.
Ji Hyo nhẹ nhàng đặt tay lên vai Gary,cô đẩy anh ra và nâng gương mặt anh lên,nhìn sâu vào mắt anh.Đôi mắt cô ánh lên một nụ cười ấm áp.Mắt Gary ánh lên ngỡ ngàng.
Rồi....Ji Hyo nhẹ nhàng cúi xuống,đặt đôi môi mềm mại của mình lên làn môi khô ráp của anh.
Gary bàng hoàng cảm nhận sự dịu dàng trên môi.Anh ngạc nhiên đến nỗi không phản ứng nổi điều gì,chỉ đông cứng đón nhận nụ hôn dịu dàng của cô.
Ji Hyo nhấc môi mình lên,nhìn Gary vẫn chưa hết ngỡ ngàng.Cô vuốt nhẹ mái tóc anh,lùa những ngón tay vào đó.Cô ấu yếm thấp giọng:
_Anh chỉ cần nói thôi mà!
_Ji Hyo?
Gary hét lên vào bật dậy.Anh ôm chặt lấy cô,bế bổng cô lên và xoay vòng vòng.Con Golden bị tiếng anh đánh thức,sủa loạn lên,hốt hoảng chạy ra liền nhìn thấy anh và cô.Nó ngồi ngẩn ra khó hiểu nhìn anh vui sướng điên cuồng.Ji Hyo cũng bật cười khúc khích khi anh thả cô xuống.Hai người thở dồn dập nhìn sâu vào nhau,hạnh phúc trào ra từ ánh mắt,hơi thở.
_Anh yêu em!_Gary ngại ngùng.
_Em yêu anh!_Ji Hyo âu yếm ôm chặt lấy anh,thủ thỉ.
Không gian tràn ngập màu hồng hạnh phúc,tiếng nhịp tim vang lên căng tràn.Gary vùi mặt vào mái tóc mềm mại,hít thở hương thơm của cô.Ghì sát cô vào ngực mình thêm nữa,anh khẽ khàng nói với cô:
_Em là của anh!Sẽ luôn như vậy....!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip