Vương : tôi....
Cậu ngập ngừng, nước mắt cũng đã rơi từ lúc nào.
Cậu rất yêu anh, rất muốn ở bên cạnh anh, rất muốn được anh yêu thương
Nhưng giờ cậu không xứng để nói những chuyện này với anh nữa rồi.
Cậu quỳ xuống trước mặt anh, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt khắc khổ của anh.
Anh nắm chặt lấy tay cậu, kéo cậu ôm vào lòng, cậu cũng vương tay ôm lấy anh
Trường : anh xin lỗi, em đừng bỏ anh
Trường : anh biết lỗi rồi, em về với anh đi
Nước mắt anh lại rơi, ướt cả 1 bên vai của cậu
Cậu buông anh ra, lại 1 lần nữa đưa ray lau đi những giọt nước mắt trên mặt anh
Vương : Trường, anh bình tĩnh
Vương : anh nghe em nói
Vương : em sẽ về bên anh, nếu là trước đây
Vương : nhưng bây giờ thì không thể
Vương : em.....
Cậu lại ngập ngừng, cậu không thể kìm chế được nữa rồi. Nước mắt cậu rơi lã chả trên khuôn mặt. Anh đặt ngón tay lên trước môi cậu, không cho cậu nói nữa, bởi vì anh biết cậu sắp nói gì.
Anh ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ, đều đều lên lưng cậu nhằm chấn tĩnh và an ủi cậu
Trường : anh xin lỗi, là anh không tốt
Trường : anh không bảo vệ được em
Anh đã luôn tự oán trách bản thân mình, cơn tức giận lại dâng lên. Không kìm chế được mà đấm liên tục xuống sàn nhà để phát tiết.
Máu từ các đốt ngón tay anh túa ra và văng tung tóe.
Cậu hốt hoảng nắm lấy tay anh, ngăn không cho anh tự làm bản thân bị thương. Nhưng anh quá kích động, hết đấm xuống nền rồi lại đập phá đồ đạt xung quanh.
Hết cách cậu đành ôm anh lại, đặt lên môi anh 1 nụ hôn ( hôn nhẹ rồi buông ra thôi )
Anh dần dần cũng bình tĩnh lại
Anh đưa tay nâng lấy cằm cậu, đưa cậu vào nụ hôn của anh. Cậu lúc này sợ anh lại kích động nên cũng phối hợp. Cậu đánh nhẹ vào vai anh khi đã hết dưỡng khí. Anh rời môi cậu sau đó khóa hết cửa và kéo rèm lại.
Vương : anh làm gì vậy ?
Vương : sao lại đóng cửa rồi kéo rèm ?
Trường : anh muốn em
Vừa nói anh vừa bế cậu vào phòng của Ly
Vương : hả...
Vương : không...không được
Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng không được
Anh đặt cậu lên giường, nằm đè lên người cậu. Nhấn cậu sâu vào nụ hôn thứ 2. Nhưng lần này cậu không hợp tác, nhất quyết không chịu mở miệng.
Anh đưa tay xuống eo cậu mà sờ xoạng. Cậu bất giác rên lên, anh nhanh cơ hội đó mà đưa lưỡi tiếng sâu vào khoang miệng của cậu.
Anh nhẹ nhàng cởi áo cậu ra, trong lúc anh không đề phòng nhất, cậu đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài. Nhưng đâu có dễ như vậy, cửa đã bị anh khóa, rèm đã bị anh kéo lại. Cậu cuống cuồng kiếm chìa khóa để mở cửa nhưng vô dụng. Anh đi tới nắm lấy cổ tay, đẩy cậu lên ghế sofa. Nhanh chóng cởi đồ của cả 2 ra, anh liếm, mút 2 bên đầu nhủ của cậu.
Vương : không...ưm..không...được
Vương : mau...ư...mau...dừng..lại
Anh vẫn bỏ ngoài tai những lời cậu nói mà đã lần mò xuống tới chỗ của tiểu Vương. Nó đã cương lên rồi, anh cho nó vào miệng mà thõa mãn cho cậu.
Cậu vẫn cố gắng thoát khỏi anh trước khi dục vọng chiếm hết toàn bộ lí trí của cậu
Nhưng thoát khỏi anh trong trường hợp này là 1 điều không thể.
Anh cho ngón tay vào lỗ hậu của cậu
1 ngón
2 ngón
3 ngón
Khi cảm thấy đã nới lỏng đủ rồi thì anh lật người cậu lại và bắt đầu cho tiểu Trường vào.
Anh bắt đầu bằng những cú thúc rất nhẹ nhàng vì anh sợ cậu đau. Tay anh không yên phận mà đưa lên 2 đầu nhủ của cậu nhào, nắn. Cậu bị kích thích mà rên lên
Vương : Trường..anh..không..ah..được
Vương : anh....mau...dừng...lại...ưm..đi
Trường : em im lặng hoặc là anh thúc chết em
Cậu vẫn không sợ, miệng thì vẫn nói và đang vùng vẫy cố thoát khỏi anh
Vương : anh..mau..thả..em..ra
Trường : em vẫn cứng đầu nhỉ ?
Trường : đây là do em chọn !
Anh đặt tay lên 2 bên hông cậu mà thúc rất nhanh, cậu bất ngờ mà rên lên. 1 phần là vì đau mà la lên. 1 phần là vì khoái cảm mà anh mang lại.
Vương : aaa...ưm...dừng..dừ.n.g..lại
Vương : ah...aa.ưm..đau..ưm..đau
Anh không quan tâm mà cứ thúc.
Anh rên lên rồi bắn hết vào bên trong cậu. Máu từ lỗ hậu của cậu túa ra cùng với tinh dịch của anh. Và cậu đã ngất
Anh thấy mình đã quá đáng với cậu nên không làm nữa mà bế cậu vào VSCN và mặc đồ lại cho cậu. Sau đó vào bếp nấu đồ ăn cho cậu
Đến 5 giờ chiều
Cậu đã tỉnh dậy, nhìn qua thì thấy anh đang nằm ngủ trên ghế đối diện. Cậu vào phòng lấy mền đắp cho anh, băng bó vết thương ở tay lại cho anh. Và đi hăm lại đồ ăn.
Cậu ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh ngủ. Tay vuốt nhẹ mặt anh. Bây giờ cậu mới nói hết những lời trong lòng ra.
Vương : Trường à ! Em yêu anh nhiều lắm
Vương : em rất muốn trở về bên anh, em rất muốn ở bên cạnh anh đến cuối đời
Vương : nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi anh à ! Em quá dơ bẩn, em sẽ vấy bẩn anh mất
Vương : thôi thì em sẽ giữ đoạn tình cảm này cho riêng em. Em sẽ buông tay cho anh tìm người mới ( giọng cậu nghẹn lại )
Cậu đã khóc ngay từ câu đầu tiên rồi.
Vương : một người con gái nhỏ nhắn, đáng yêu để anh yêu thương
Vương : cô ấy sẽ thay em cho anh hạnh phúc mới
Vương : rồi cô ấy sẽ sinh cho anh 1 đứa con
Vương : điều mà cả đời này em cũng không làm được
Vương : sau này phải thật hạnh phúc anh nhé !
Cậu chòm người lên hôn nhẹ vào trán anh. Nước mặt cậu rơi nhiều đến nổi nó rơi xuống môi anh. Nước mắt cậu mặn đắng.
Cậu đứng dậy định rời đi thì có một bàn tay nắm lấy cậu, ghì chặt cậu vào lòng. Thật ra anh đã thức từ lúc cậu đắp chăn cho anh rồi. Nhưng anh muốn xem hành động của cậu thế nào. Sau khi nghe những lời này của cậu anh lại càng hận bản thân hơn và nhất định một điều anh phải làm cho cậu thật hạnh phúc.
Trường : sao em lại ngốc thế ?
Trường : sao em lại yêu anh đến thế ?
Trường : sao lại âm thầm hy sinh cho anh nhiều đến như vậy ?
Anh thả lỏng cậu ra, nâng cằm cậu lên, giữ mặt cậu nhìn thẳng vào mắt anh.
Trường : em tha thứ cho anh nhé !
Trường : hãy cho anh 1 cơ hội đi
Trường : anh sẽ không bao giờ để cho em phải chịu tổn thương hay đâu buồn nữa đâu
Cậu nhìn anh nhẹ gật đầu rồi dụi mặt vào ngực anh khóc òa lên
Anh xoa đầu, vỗ nhẹ lưng cậu
Trường : không sao rồi, anh sẽ luôn bên cạnh em mà
Trường : anh yêu em !
Em mở lòng cho anh một cơ hội...
Là đúng hay sai ?
Bên anh liệu có hạnh phúc ?
Tự nhiên cảm thấy tội bà Ly ghê 🤣
Đã giúp đỡ tận tình rồi còn bị đập phá nhà cửa nữa 😂
Bái bai 👋👋👋👋
Ngủ ngon 😴
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip