Chap 4. Yêu đương qua mạng à?

Việc được nhận vào làm ở một công ty tương đối tốt, đáng lẽ đối với Kim Amie phải là chuyện vui vẻ lắm. Nhưng đằng này, cô lại cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Nghĩ đến việc hằng ngày phải nhìn thấy quả mặt cau có của Han Jookyung cô đã phát sợ rồi, hình ảnh cô ta mới bảy giờ ba mươi sáng đã làm ầm làm ĩ lên đúng thật là ám ảnh mà. Tính khí của Han Jookyung nhìn qua cũng biết không phải dạng dễ nói chuyện gì, cô chỉ sợ bản thân mình lỡ đâu không nhịn được mà đấm cho cô ta một cái, thế thì chẳng khác gì tự rước rắc rối vào người.

Thay vào đó, những con người không biết chuyện gì như Park Jimin, Kim Seokjin, Song Soojin và Jang Sejung đều vô cùng phấn khởi. Họ đều cho rằng rốt cuộc cô cũng đã ổn định mọi thứ, vì tìm được một việc làm tử tế ở cái đất Seoul này thì có dễ dàng chút nào đâu? Người vui nhất chắc hẳn chính là Kim Seokjin, hôm nay đến quán anh ấy cũng không thèm mở cửa.

"À, phải rồi." Kim Amie chợt nhớ ra có chuyện cần phải hỏi. "Kim Seokjin, anh biết người tên Jeon Jungkook đúng không?"

Nghe thấy một cái tên lạ hoắc, tất cả đều có chút chú ý. Chỉ duy nhất có Kim Seokjin chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó buông ly bia xuống. Anh nói:

"Có. Nhưng em mới đến đây chưa bao lâu, làm sao quen biết được thằng nhóc đấy?"

Amie không trả lời câu hỏi của anh, chỉ tiếp tục hỏi:

"Anh ta là ai thế hả anh?"

Kim Seokjin vô cùng nhiệt tình:

"Jungkook ấy à, phú nhị đại đấy. Bố là Chủ tịch, bản thân thì là Giám đốc điều hành lãnh đạo cả công ty JSS. À mà nó có người yêu rồi, em có lỡ thích nó anh cũng không cách nào làm mai được đâu."

Kim Amie liền chậc chậc lưỡi, lườm anh một cái:

"Anh đang nghĩ gì thế, em hỏi thôi, thích là thích cái gì. Anh ta không phải gout của em, hơn nữa em cũng có bạn trai rồi. Đừng bảo anh lại không biết."

Kim Seokjin giống như vô tình bắt được cơ hội, anh vỗ nhẹ tay lên bàn, hơi không hài lòng hỏi:

"Ờ đúng rồi, em vẫn đang tiếp tục cái mối quan hệ trên mạng đấy à? Với cái thằng nhóc họ tên không biết, địa chỉ cũng không kia?"

Nghe đến đây, Kim Amie giọng điệu trở nên cứng rắn, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Bọn em quen nhau nghiêm túc, không có nửa vời đâu."

"Được bao lâu rồi? Hơn một năm chưa?"

"Hai năm rồi."

"Ờ." Kim Seokjin tựa người sau ghế, thong thả nói "Em thì hai năm qua quen một mình nó, không biết nó đang một lúc cặp kè bao nhiêu cô."

Kim Amie nhíu chân mày, tỏ rõ vẻ không đồng tình của mình, cô cố nói:

"Anh đừng như thế chứ. Anh ấy tuyệt đối không phải người xấu xa."

Kim Seokjin tiếp tục uống một ít bia, ý chính là không muốn tiếp tục tranh luận chuyện này. Thay vào đó, Park Jimin lại là người lên tiếng:

"Amie, tớ cũng thấy không ổn. Việc gì phải quen một người qua mạng như thế, tìm một người ở gần cậu không phải tốt hơn sao?"

Kim Amie bất mãn vô cùng.

"Park Jimin, đến cậu cũng nghĩ như vậy sao?"

Song Soojin liền tranh nói:

"Yêu đương qua mạng chính là dễ mọc sừng nhất. Amie, cậu chưa từng yêu nên mới không biết sợ là gì. Như Jang Sejung đây này, cậu ta yêu xa bền vững thế nào cũng bị con bé ở Daegu kia cắm sừng đấy thôi."

Jang Sejung đang ăn dỡ cái bánh lập tức ngước mắt nhìn Song Soojin, cau mày:

"Này Song Soojin, im miệng dùm."

Trông thấy thái độ đó của Jang Sejung, không khí xung quanh bắt đầu có chút buồn cười. Duy nhất Park Jimin sắc mặt vẫn còn trầm ngâm, tuy vậy, cậu cũng không hề nói thêm điều gì.

Hôm đó, Amie về nhà tương đối sớm. Sau khi chiến đấu với bảy tầng thang bộ thì đầu gối cũng mỏi đến muốn vỡ ra. Cô vào phòng, không quên xem đi xem lại nội quy công ty mà Trợ lý Jung đã đưa cho mình vào sáng nay. Đang rất tập trung, màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn được gửi đến từ Lover App.

J.Cookie

J.Cookie
Em đã đi học về chưa?

Ali, em vẫn còn học à?

Dạ, em vừa về đến đây

Anh Bánh xong việc rồi chứ?

J.Cookie
Vẫn chưa xong.

Đang nhớ đến em ❤

Bảo bối của anh đã ăn
tối hay chưa đấy?

Đừng bỏ bữa nhé.

Em đã ăn rồi

Anh Bánh vẫn còn đang
ở lại Busan nhỉ?

J.Cookie
Đúng vậy.

Cùng một thành phố với
em. Có muốn đi uống một
ít cà phê buổi tối không?

Hả?

Anh nghiêm túc à?

J.Cookie
Anh đùa đấy đồ ngốc ạ.

Anh vẫn nhớ cái hẹn giữa
chúng mình mà.

Anh bận rồi, em ngủ sớm đi,
ngày mai anh sẽ nhắn cho em.

Thương thương em ❤

Dạ ❤

...

Kim Amie đọc đi đọc lại tin nhắn gần đây giữa mình và anh, khóe môi không khỏi kéo cong lên. Nghĩ đến cũng cảm thấy thật thân thuộc. Mới đó đã được hai năm rồi... Mới đó mà thay vì một tên mới quen biết qua mạng, anh Bánh đã trở thành một người rất quan trọng trong cuộc sống của cô. Cô cũng cảm thấy đôi chút có lỗi vì đã không nói với anh việc mình đã đến Seoul từ lâu. Chỉ là anh ấy cũng là người có công việc riêng, anh ấy thật sự quá bận rộn. Cô cũng không muốn anh vì mình mà lưu tâm thêm.

Xung quanh cô, ai ai cũng cho rằng mối quan hệ này của bọn họ là chưa đủ nghiêm túc, chưa đủ chính chắn. Vốn dĩ là họ đều không biết anh ấy thương yêu cô như thế nào thôi. Anh Bánh là người bao giờ cũng trong tư thế sẵn sàng để gặp mặt cả, vấn đề là nằm ở cô. Đợi mọi thứ xung quanh cô ổn định thêm một chút, gặp mặt nhau sẽ tốt hơn. Anh ấy cũng làm nhân viên văn phòng, cô cũng làm nhân viên văn phòng. Cả hai có điểm chung thật sự sẽ rất dễ hòa hợp.

...

Ngày đầu tiên đi làm của Kim Amie thật sự đầy rẫy cảm giác lo sợ, nhất là khi sẽ đối mặt với Han Jookyung.

Trụ sở của công ty Jella cũng gọi là tương đối lớn, nhưng nhân viên thì lại khá thưa thớt. Cô tạm thời chưa ký hợp đồng, vẫn đang trong chế độ thử việc một tháng đầu. Thật ra như thế cũng tốt, nếu như bị Han Jookyung kia đàn áp đến mức không thể chịu được, cô nhất định sẽ không làm nữa.

Nhưng mà, quả thực không ngờ đến. Ngày đi làm của cô vô cùng bình yên, không gặp Han Jookyung, thậm chí cũng không có ai đến bắt chuyện. Những người trong phòng Kế toán này giống như đang sống trong thế giới riêng của bọn họ vậy, hoàn toàn không có ý định tiếp xúc với người cùng phòng. Mà như thế cũng không hẳn đúng, thật ra thì lâu lâu bọn họ cũng nói với nhau vài câu đi. Nhưng hoàn toàn là hỏi về công việc, một người hỏi, một người trả lời, sau đó thì kết thúc. Không hơn cũng không kém, nhạt nhẽo đến như thế là cùng.

Mà thôi, cũng không quá tệ. Không nói chuyện thì không rắc rối, thế thôi.

Nói chung, công việc có chút không quen cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên. Nhìn qua nhìn lại, cô chỉ có thể mang đi hỏi Trợ lý Jung những thứ mình chưa rõ. Thật may cô ấy còn là người rất nhiệt tình, giải thích cũng rất dễ hiểu. Ngày đầu cũng rất suôn sẻ.

Sang ngày làm việc thứ hai, cô mới bắt đầu gặp mặt Han Jookyung. Phòng Kế toán ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp kính dày dặn trong suốt, chính vì vậy nên cái bản mặt cau có của Han Jookyung nhìn chằm chằm vào mình, Amie đương nhiên nhìn thấy. Chỉ là cô ta ngoài bực mình lườm nguýt ra thì cũng chẳng làm gì cả, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô nữa. Thậm chí một vài ngày tiếp theo làm việc, Han Jookyung la mắng người ở trong phòng Kế toán, chỉ chừa lại mỗi cô. Chắc chắn là không phải cái dạng yêu thích gì rồi, cô ta nhìn cô cũng đâu có ít căm phẫn. Chỉ là giận đến run rẩy nhưng vẫn quyết định không nói gì đến cô. Kim Amie bắt đầu có chút bớt mù mịt.

Chẳng lẽ? Chẳng lẽ Han Jookyung vẫn đinh ninh rằng cô chính là người yêu của Jeon Jungkook kia sao? Chính vì vậy mới không dám động đến cô? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cái lý do đó thôi, chậc, đúng là điên rồ thật mà. Chẳng biết cô nên vui vì được cô ta hiểu lầm, hay là nên buồn vì bị cô ta hiểu lầm nữa. Nhưng mà Amie dùng cả buổi chiều để suy nghĩ, giải thích chắc gì cô ta đã chịu tin? Tuy có chút xấu xa, nhưng mà cứ im lặng vẫn hơn.

Dạo nay ai cũng bận rộn cả, cô cũng đã mấy ngày không gặp Park Jimin cùng Song Soojin. Jang Sejung thì đi tìm ý tưởng vẽ ở tận ngoài đảo với công ty của cậu ta, chỉ có gặp Kim Seokjin là vô cùng đều đặn. Nhưng anh ấy cùng cô vốn có rất ít chủ đề chung để nói, gặp nhau ở Awake Coffee ngoài ngồi nhìn nhau thì cũng chẳng biết nói gì. Kim Seokjin thuộc kiểu người thơ mộng lắm. Anh ấy yêu cái đẹp, yêu sự tỉ mỉ vô cùng, những lúc Seokjin làm cà phê ở quán, trông qua là có thể nhìn thấy được ngay. Còn Kim Amie lại là người khá đơn giản, nếu không muốn nói trắng ra là tương đối vụng về. Cô chẳng cần cái gì quá tốt đẹp bền bỉ cả, đủ dùng là được. Tất cả mọi thứ đối với Amie đều sẽ ở mức trung bình, không cần hơn cũng không muốn kém.

À phải rồi, tuy không thể gọi là chủ đề chung, nhưng chí ít giữa bọn họ vẫn có một điểm giống nhau rất rõ ràng. Đó chính là lòng tốt bụng. Kim Amie thật sự rất thường giúp đỡ người khác, đây là điều bạn bè từ nhỏ đến lớn của cô đều phải công nhận. Kim Seokjin cũng thế. Năm lớp tám, anh ấy đã cõng một bà cụ chạy hơn ba cây số để đến bệnh viện. Kết quả, bài kiểm tra của anh hôm đó cũng coi như bỏ, còn bị giáo viên hiểu lầm rằng không đến trường là vì không muốn làm bài. Thế mà mặc kệ cho Kim Amie và Park Jimin làm ầm lên, Kim Seokjin vẫn im ỉm chẳng giải thích lời nào. Phải đến cả tuần lễ sau người nhà của bà cụ tìm đến tận trường để cảm ơn, hiểu lầm này mới được giải quyết. Còn nữa, Kim Amie biết đi xe đạp rất muộn. Lúc đó cô chẳng còn mẹ, xe là của Park Jimin, người dạy cũng là cậu ấy. Tập tành một khoảng thời gian ngắn Kim Amie đã có thể chạy được, Park Jimin liền bày trò để cho cô chở đi vòng vòng trong khu phố. Ai mà ngờ được hẻm nhỏ cũng có xe lớn như thế chạy vào. Bất ngờ đụng ngay mũi xe đang rẽ ngang, Amie lúng túng đến mức tay lái run lẩy bẩy, Park Jimin thì quýnh quáng chồm người lên làm chiếc xe bé tí mất cả thăng bằng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thế nào mà Kim Seokjin lại bất thình lình đẩy cả hai người lăn cù xuống lề đường, bản thân anh ấy thì bị chiếc xe lớn kia tông văng đi mất một đoạn. Khi ấy, Amie cùng Jimin chỉ bị xây xát nhẹ, còn Kim Seokjin bị thương, phải may mấy mũi. Khỏi phải nói cả hai đã bị anh ấy mắng đến thế nào, thậm chí về sau Park Jimin còn không dám chạy xe đạp trước mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip