Chương 2: Khi Trái Tim Mở Lời Thầm Lặng

Buổi học online trôi qua với những tiếng thở dài của Wiggly và những lời hướng dẫn kiên nhẫn của Wally. Màn hình máy tính bảng lấp lánh phản chiếu khuôn mặt nhăn nhó của cậu bé. Wiggly thường xuyên nheo mắt nhìn vào các con số và công thức toán học khô khan, vật lộn với những phép tính phức tạp. Cậu bé gãi đầu bứt rứt, đôi khi còn lẩm bẩm những câu trách móc vu vơ về sự khó hiểu của môn toán. Wally thì luôn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ thỉnh thoảng khẽ nhíu mày khi Wiggly mắc lỗi cơ bản hoặc mất tập trung. Anh ngồi cạnh cậu bé, không nói nhiều, chỉ dùng cây bút chì gõ nhẹ vào cuốn sách hoặc đôi khi là vào đầu Wiggly mỗi khi cậu bé lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh Wally, em không hiểu bài này!" Wiggly kêu lên, giọng đầy vẻ chán nản. Cậu bé trượt dài trên ghế, gần như muốn bỏ cuộc và vứt chiếc máy tính bảng sang một bên.
Wally nhìn vào màn hình máy tính bảng của Wiggly, sau đó cầm cây bút chì gõ nhẹ vào đầu cậu bé, một thói quen anh mới hình thành. "Nghe cho kỹ đây, đầu đất. Cái này dễ ợt mà, em chỉ cần áp dụng đúng công thức thôi." Giọng anh trầm ổn, không hề có chút cáu kỉnh nào, chỉ có sự kiên nhẫn đến lạ.
Wiggly phồng má, giả vờ giận dỗi. Cậu bé vốn quen được bố mẹ dỗ dành hơn là bị "bắt nạt" nhẹ nhàng như thế này. "Anh lại trêu em! Em không chơi với anh nữa!" Mặc dù nói vậy, cậu bé vẫn không ngừng lén nhìn nét mặt của Wally, mong chờ phản ứng từ anh. Wally hiếm khi biểu lộ cảm xúc rõ ràng, điều đó càng khiến Wiggly tò mò.
Wally bật cười khe khẽ, một âm thanh hiếm hoi và rất khẽ, nhưng lại đủ sức mang đến sự ấm áp lạ thường cho Wiggly. Anh đưa tay xoa đầu Wiggly, làm rối tung mái tóc bù xù của cậu bé, một cử chỉ có vẻ vụng về nhưng lại rất đỗi dịu dàng. "Thôi được rồi, anh xin lỗi. Nào, nghe đây, bài này chỉ cần em áp dụng công thức này..." Anh kiên nhẫn giải thích lại, từng bước một, ví dụ cụ thể, cho đến khi Wiggly gật gù hiểu ra. Dù ban đầu có chút khó chịu vì sự lạnh lùng và những câu trêu chọc của Wally, Wiggly dần nhận ra anh có một phương pháp dạy học rất hiệu quả – đơn giản, đi thẳng vào vấn đề, và không bao giờ quát mắng hay thúc ép quá đáng. Cậu bé cũng thích những lúc Wally khẽ cười hay vỗ đầu mình, những cử chỉ nhỏ bé đó lại mang một ý nghĩa lớn.
Sau giờ học căng thẳng, Wiggly thường vùi mình vào đống gấu bông yêu thích của mình trong phòng khách. Chiếc ghế sofa rộng lớn trở thành "lãnh địa" của cậu bé, nơi chất đầy đủ các loại thú nhồi bông với đủ kích cỡ, màu sắc – từ chú thỏ hồng đến khủng long xanh. Wally thì lại lui về góc quen thuộc của mình: chiếc ghế bành cũ kỹ nhưng thoải mái, nơi anh có thể nhâm nhi cốc cà phê đã nguội bớt và chìm đắm trong thế giới sách. Tiếng nhạc jazz dịu dàng từ chiếc đĩa than vẫn là nhạc nền quen thuộc cho ngôi nhà, tạo nên một không khí tĩnh lặng, an bình.
Thỉnh thoảng, Wiggly sẽ mon men đến gần, ôm lấy một con gấu bông lớn nhất của mình – một con gấu trúc bông khổng lồ – và khẽ khàng ngả đầu vào lòng Wally. Cậu bé biết Wally không phải là người thích những cử chỉ thân mật, anh ít khi chủ động ôm hay vuốt ve. Nhưng anh chưa bao giờ từ chối hay đẩy Wiggly ra mỗi khi cậu bé tìm kiếm sự gần gũi. Anh chỉ khẽ thở dài, rồi lại tiếp tục đọc sách, đôi khi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Wiggly.
"Anh Wally ơi..." Wiggly thủ thỉ, tay nghịch nghịch vạt áo sơ mi của Wally. Giọng cậu bé nhỏ xíu, gần như thì thầm, sợ làm phá vỡ không gian yên tĩnh của Wally.
Wally buông cuốn sách xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Wiggly. Anh cảm nhận được hơi ấm và nhịp thở đều đặn của cậu bé, một sự hiện diện rất đỗi quen thuộc và dễ chịu. "Gì thế?" Giọng anh vẫn trầm đều, nhưng có một chút dịu dàng hơn thường lệ, một âm điệu chỉ Wiggly mới có thể nhận ra.
"Anh không đi làm xa như bố mẹ em à?" Wiggly hỏi, giọng buồn buồn, chất chứa nỗi nhớ và sự lo lắng. Trong những ngày qua, cậu bé đã bắt đầu cảm nhận rõ hơn về sự vắng mặt của bố mẹ, và nỗi sợ bị bỏ lại một mình lại trỗi dậy.
Wally lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm ra khung cửa sổ nơi những tán cây đang lay động nhẹ nhàng theo làn gió. Anh biết Wiggly đang lo lắng. "Không. Anh sẽ ở đây với em." Lời nói của anh đơn giản nhưng đầy kiên định, như một lời hứa vô hình.
Wiggly ngẩng đầu lên nhìn Wally, đôi mắt trong veo lấp lánh lên niềm vui sướng. "Thật không ạ?" Cậu bé không giấu nổi sự phấn khích, dường như một gánh nặng vừa được trút bỏ.
"Thật. Anh là bảo mẫu của em mà," Wally nói, khẽ véo má Wiggly, một cử chỉ mà cậu bé đã quen thuộc và yêu thích. Anh nhận ra rằng, dù Wiggly có vẻ ngoài tinh nghịch, hiếu động, cậu bé vẫn cần một sự hiện diện ổn định, một điểm tựa an toàn để cảm thấy bình yên.
Wiggly mỉm cười rạng rỡ, ôm chặt lấy Wally hơn. Cậu bé cảm thấy bình yên và ấm áp khi ở bên Wally, dù anh có vẻ lạnh lùng và ít nói. Với Wiggly, Wally không chỉ là bảo mẫu mà còn là một người anh, một người bạn, và đôi khi là một "kẻ bắt nạt" đáng yêu. Sự hiện diện của anh khiến ngôi nhà không còn trống trải nữa, mà tràn ngập một thứ hơi ấm đặc biệt, như hương cà phê thoang thoảng và giai điệu jazz du dương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #anhem