Chương 4: Khi Bóng Đêm Kể Chuyện
Kể từ sau sự cố nhỏ ở công viên – cú vấp ngã tưởng chừng đơn giản nhưng lại là khoảnh khắc Wally bộc lộ sự quan tâm chân thành – Wiggly dường như trở nên gắn bó với Wally hơn bao giờ hết. Cậu bé không còn chỉ chạy nhảy một mình hay chìm đắm trong thế giới điện tử mà thường xuyên tìm kiếm sự hiện diện của Wally, như một chú mèo con tìm kiếm hơi ấm. Mỗi khi Wally ngồi vào chiếc ghế bành cũ kỹ của mình trong phòng khách, cầm trên tay cuốn sách dày và bật chiếc đĩa nhạc jazz yêu thích của mình, Wiggly sẽ tự động mang con gấu trúc bông khổng lồ của mình đến, đặt nó xuống sàn nhà ngay cạnh chân Wally, rồi tựa đầu vào đùi anh. Đó là "góc ấm áp" của họ, một không gian riêng tư được hình thành từ những thói quen giản dị, nơi những thế giới riêng biệt của Wally và Wiggly hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ, tạo nên một sự hài hòa mà không ai ngờ tới.
Wally vẫn đọc sách, đôi khi lật trang một cách chậm rãi, nhưng anh không còn đeo tai nghe nữa. Anh muốn Wiggly cảm nhận được sự hiện diện của mình, và cả những giai điệu jazz du dương đang vang vọng khắp phòng. Tiếng kèn saxophone trầm bổng, tiếng piano ngân nga êm dịu len lỏi vào từng ngóc ngách, xoa dịu không khí và tạo nên một không gian bình yên tuyệt đối. Wiggly thường nằm yên đó, đôi khi là lim dim mắt ngủ gật vì tiếng nhạc ru ngủ và hơi ấm từ Wally, đôi khi lại lén lút ngước nhìn lên khuôn mặt trầm tĩnh của anh. Cậu bé thích quan sát những biểu cảm nhỏ xíu thoáng qua trên gương mặt Wally khi anh đọc sách, dù anh hiếm khi cười hay nhíu mày rõ rệt, nhưng Wiggly vẫn thấy được sự tập trung, đôi khi là suy tư sâu lắng. Cậu bé cảm nhận được sự yên bình lan tỏa từ anh, một thứ bình yên khác hẳn với sự ồn ào, bận rộn thường ngày của bố mẹ.
"Anh Wally, anh đang đọc gì vậy?" Có lần, Wiggly cất tiếng hỏi, giọng thì thầm phá vỡ sự im lặng, nhưng không làm Wally giật mình. Anh dường như đã quen với sự hiện diện của Wiggly và những câu hỏi bất chợt.
Wally khẽ nhắm mắt, từ từ đặt cuốn sách xuống, đánh dấu trang cẩn thận. "Một cuốn sách về kinh tế học, về cách các thị trường hoạt động."
Wiggly nhăn mũi, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu và chán ngán. "Toàn chữ là chữ, anh không chán à? Nó có hình ảnh gì đâu!" Cậu bé không thể tưởng tượng được việc đọc một cuốn sách không có hình ảnh, không có những câu chuyện phiêu lưu hay siêu anh hùng lại có thể thú vị đến thế. Đối với cậu, sách là phải có màu sắc, có tranh vẽ.
Wally lắc đầu, một nụ cười rất khẽ thoáng qua môi anh. "Không chán. Nó giúp anh hiểu thế giới vận hành thế nào, cách mọi thứ kết nối với nhau." Anh khẽ vuốt mái tóc mềm của Wiggly, gỡ những sợi tóc con vướng víu trên trán cậu bé. "Rồi một ngày em sẽ hiểu. Mỗi người có một thế giới riêng để khám phá." Anh không ép buộc Wiggly phải thích sách của mình, chỉ đơn giản là chia sẻ một phần thế giới của anh.
Dù không hiểu những gì Wally đang đọc, Wiggly vẫn thích được ở bên anh trong những giờ phút đó. Sự hiện diện của Wally mang lại một cảm giác an toàn, vững chãi mà cậu bé chưa từng có trước đây. Cậu bé cũng thích được nghe tiếng lật sách sột soạt, hay tiếng nhạc jazz trầm bổng từ chiếc đĩa than cũ kỹ của Wally. Đó là những âm thanh của sự bình yên, của một ngôi nhà có người lớn luôn ở đó, luôn bên cạnh. Wiggly nhận ra rằng, dù Wally không nói nhiều lời yêu thương hay thể hiện cảm xúc mạnh mẽ, anh luôn quan tâm đến cậu bé bằng những hành động cụ thể, đều đặn mỗi ngày.
Khi ánh mặt trời bắt đầu tắt dần, nhuộm vàng khung cửa sổ nơi Wally thường ngồi, đèn trong phòng khách được bật lên, mang theo ánh sáng vàng ấm áp. Đó là lúc Wally chuẩn bị bữa tối cho Wiggly. Anh không phải một đầu bếp tài ba hay sáng tạo, nhưng những món ăn của anh luôn đủ dinh dưỡng, sạch sẽ và hợp khẩu vị cậu bé: súp nóng hổi với rau củ, mì ý đơn giản với sốt cà chua, hay những món salad tươi ngon đầy màu sắc. Wally luôn đảm bảo Wiggly ăn đủ rau xanh và uống sữa đều đặn. Wiggly thường ngồi ở bàn ăn, hai chân đung đưa dưới ghế, chăm chú nhìn Wally loay hoay trong bếp. Cậu bé đã quen với việc Wally không bao giờ để mình đói, và luôn có một bữa ăn nóng hổi chờ đợi vào cuối ngày. Đôi khi, Wiggly sẽ chạy vào bếp, đứng cạnh Wally và hỏi vu vơ về món ăn anh đang nấu, dù cậu bé chẳng hiểu gì về công thức.
Đêm đến, trước giờ đi ngủ, Wiggly thường mang chú gấu bông yêu thích của mình – con gấu trúc khổng lồ đã theo cậu bé từ khi còn rất nhỏ – sang phòng của Wally. Cậu bé thích được anh đọc truyện cho nghe. Wally ban đầu có vẻ không quen với việc này. Anh thường chọn những cuốn sách khoa học thường thức, hoặc thậm chí là những đoạn từ cuốn tiểu thuyết đang đọc của mình để đọc cho Wiggly nghe, giọng đều đều và không nhiều biểu cảm, đôi khi còn ngắc ngứ vì không quen với nhịp điệu kể chuyện. Wiggly đôi khi sẽ ngáp ngắn ngáp dài vì những câu chuyện quá "người lớn" mà Wally chọn.
"Anh Wally, đọc truyện cổ tích đi! Truyện công chúa và hoàng tử ấy!" Wiggly có lần mè nheo, kéo kéo tay áo Wally, giọng đầy vẻ nũng nịu. Cậu bé muốn nghe những câu chuyện huyền ảo, nơi có phép thuật và kết thúc có hậu.
Wally thở dài nhẹ, một tiếng thở dài đầy sự nhượng bộ. Anh nhìn cuốn truyện cổ tích bìa màu sắc sặc sỡ mà Wiggly đưa, rồi cũng cầm lấy. Anh bắt đầu đọc, ban đầu có chút ngắc ngứ vì không quen với những từ ngữ bay bổng, những miêu tả thần tiên. Dần dần, giọng anh trở nên ổn định hơn, dù vẫn không có nhiều cảm xúc như một người kể chuyện thực thụ. Nhưng với Wiggly, được nghe giọng Wally đọc truyện, dù là truyện gì, cũng đủ để cậu bé cảm thấy ấm áp và an toàn. Wiggly thường thiếp đi trong vòng tay Wally, trong tiếng nhạc jazz dịu nhẹ phát ra từ phòng khách và những câu chuyện được kể bằng giọng trầm ấm của anh. Wally sẽ ngồi đó thêm một lúc, nhìn Wiggly ngủ say, quan sát khuôn mặt non nớt của cậu bé, rồi nhẹ nhàng đặt cậu bé vào giường và đắp chăn cẩn thận. Trước khi rời đi, anh thường kéo rèm cửa sổ lại, đảm bảo ánh trăng không quá sáng và không khí trong phòng không quá lạnh.
Wally biết rằng, cuộc sống của anh đã không còn chỉ xoay quanh những trang sách và tách cà phê đen nữa. Nó đã có thêm một "thiên thần nhỏ" nghịch ngợm nhưng đáng yêu, một người mà anh, bằng cách riêng của mình, đang dần yêu thương và bảo bọc. Và với Wiggly, góc ấm áp bên Wally, giữa sách và gấu bông, đã trở thành nơi bình yên nhất, một bến đỗ an toàn trong những ngày tháng xa bố mẹ. Mỗi ngày trôi qua, họ lại tạo thêm những kỷ niệm mới, những mảnh ghép nhỏ bé nhưng ý nghĩa, dệt nên một tấm thảm tình cảm ngày càng bền chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip