Chương 5: Nơi Hai Thế Giới Gặp Gỡ
Những buổi chiều sau giờ học, Wally vẫn ngồi ở chiếc ghế bành cũ, chìm đắm trong thế giới của những cuốn sách kinh tế học và giai điệu jazz từ chiếc đĩa than đã sờn. Wiggly vẫn nằm cuộn tròn dưới chân anh, ôm chặt con gấu bông khổng lồ, đôi mắt chốc chốc lại ngước nhìn lên. Nhưng giờ đây, không khí giữa họ đã không còn là sự song song đơn thuần nữa. Đôi khi, Wiggly sẽ tự động với tay lấy một cuốn sách thiếu nhi gần đó, tự đọc thầm những câu chuyện cổ tích hay phiêu lưu, bắt chước tư thế trầm ngâm của Wally. Cậu bé muốn được là một phần của thế giới yên tĩnh ấy, dù chỉ bằng một cách rất riêng của mình. Wally sẽ khẽ mỉm cười khi thấy Wiggly đang giả vờ chăm chú đọc sách, một nụ cười gần như không thể nhận ra nhưng đủ để làm ấm lòng cả hai.
Ngày cuối tuần thường mang đến một nhịp điệu khác biệt. Không có tiếng chuông báo thức inh ỏi, không có áp lực của những buổi học online hay bài kiểm tra. Buổi sáng thứ Bảy, căn bếp nhỏ của ngôi nhà thường dậy mùi thơm của bánh mì nướng và trứng ốp la do Wally chuẩn bị. Wally không phải là một đầu bếp tài ba, nhưng anh luôn cố gắng làm những món ăn đơn giản, đủ dinh dưỡng và đầy đủ năng lượng cho Wiggly. Sáng nay, anh còn pha thêm một cốc ca cao nóng hổi đặc biệt cho Wiggly, với một chút kem tươi và rắc bột cacao hình mặt cười – một sự chiều chuộng hiếm hoi từ Wally.
Wiggly ngồi vào bàn ăn, đôi mắt sáng rỡ nhìn cốc ca cao. "Oa! Anh Wally làm cho em sao? Ngon quá!" Cậu bé reo lên, cầm cốc ca cao lên hít hà mùi thơm ngọt ngào. Wally chỉ khẽ gật đầu, nhâm nhi tách cà phê đen của mình, mắt dõi theo từng cử động của Wiggly. Anh nhận ra rằng, việc mang lại niềm vui nho nhỏ cho cậu bé cũng khiến anh cảm thấy một sự hài lòng lạ lùng.
Sau bữa sáng, thay vì quay lại với góc đọc sách của mình, Wally bất ngờ nói: "Hôm nay, chúng ta sẽ đi siêu thị."
Wiggly ngạc nhiên. Thông thường, việc đi siêu thị là do bố mẹ cậu bé đảm nhiệm, hoặc nếu có đi cùng thì cũng chỉ là những chuyến đi vội vàng. Wally hiếm khi đề nghị những hoạt động kiểu này. "Thật ạ?" Wiggly hỏi lại, đôi mắt mở to.
"Ừ. Nhà hết đồ rồi. Em đi cùng anh, anh cần người xách đồ." Wally nói, dù anh biết mình hoàn toàn có thể tự xách được. Anh chỉ muốn Wiggly ra ngoài, thay đổi không khí.
Chuyến đi siêu thị không chỉ là việc mua sắm nhu yếu phẩm. Với Wiggly, đó là một cuộc phiêu lưu nho nhỏ. Cậu bé thích thú đẩy chiếc xe đẩy hàng, chạy lăng xăng giữa các gian hàng đầy màu sắc. Wally điềm tĩnh đi phía sau, đưa tay giữ chiếc xe không bị chệch hướng khi Wiggly đẩy quá nhanh. Anh hướng dẫn Wiggly chọn rau củ tươi, kiểm tra hạn sử dụng của sữa, và giải thích vì sao nên mua loại bột giặt này mà không phải loại kia. Những kiến thức tưởng chừng khô khan, nhưng qua lời Wally, lại trở nên thú vị một cách kỳ lạ.
Khi đến quầy bánh kẹo, đôi mắt Wiggly sáng rực. Cậu bé đứng lại, chỉ vào một gói kẹo dẻo hình con vật yêu thích. "Anh Wally, em muốn cái này!" Giọng Wiggly đầy vẻ nài nỉ.
Wally nhìn gói kẹo, rồi nhìn Wiggly. Anh thường rất nghiêm khắc trong việc hạn chế đồ ngọt của cậu bé. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt mong chờ của Wiggly, và nhận thấy cậu bé đã rất ngoan ngoãn trong suốt chuyến đi, Wally khẽ thở dài, rồi nhặt gói kẹo đặt vào xe đẩy. "Chỉ một gói thôi đấy. Ăn ít thôi, không thì sâu răng."
Wiggly reo lên vui sướng, ôm chầm lấy tay Wally. "Anh Wally là nhất!" Cử chỉ tự nhiên và đầy tình cảm của cậu bé khiến Wally bất giác mỉm cười. Anh cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, một cảm giác mà những con số trong sách kinh tế học hay giai điệu jazz du dương cũng không thể mang lại.
Sau khi về nhà, Wally và Wiggly cùng nhau sắp xếp đồ đạc vào tủ lạnh và kệ bếp. Wiggly nhiệt tình giúp đỡ, dù đôi khi còn vụng về làm rơi một vài thứ. Wally không mắng, chỉ nhẹ nhàng hướng dẫn cậu bé cách đặt đồ sao cho ngăn nắp. Buổi chiều đó, khi Wally trở lại góc quen thuộc của mình với cuốn sách, Wiggly đã không còn nằm dưới chân anh nữa. Thay vào đó, cậu bé tự động mang theo một chiếc hộp lớn, đặt xuống sàn và nhìn Wally đầy vẻ mong chờ.
"Anh Wally, mình lắp robot đi!" Wiggly nói, đôi mắt lấp lánh. Đó là một bộ lắp ráp robot phức tạp mà bố mẹ Wiggly đã mua cho cậu bé từ lâu nhưng chưa có thời gian cùng làm.
Wally nhìn hộp robot, rồi nhìn Wiggly. Anh không thực sự hứng thú với những món đồ chơi lắp ráp, nhưng ánh mắt kiên nhẫn và sự chờ đợi của Wiggly khiến anh không thể từ chối. Anh gật đầu. "Được thôi. Nhưng phải làm từ từ, cẩn thận."
Wally và Wiggly ngồi trên sàn nhà, giữa những mảnh ghép nhựa đủ màu sắc. Wally không trực tiếp lắp ráp, anh chỉ ngồi đọc hướng dẫn và chỉ cho Wiggly từng bước một. "Cái này nối vào đây. Cái kia phải xoay đúng chiều." Có những lúc Wiggly nản chí vì không tìm được mảnh ghép đúng, hoặc lắp sai. Cậu bé cáu kỉnh vứt mảnh ghép xuống.
"Em không làm được đâu! Khó quá!" Wiggly than vãn.
Wally vẫn điềm tĩnh. "Không có gì là không làm được. Chỉ là em chưa tìm đúng cách thôi." Anh nhẹ nhàng nhặt mảnh ghép lên, đặt vào tay Wiggly và chỉ cho cậu bé cách khớp nối chính xác. Anh thậm chí còn tự mình thử vài mảnh ghép khó để Wiggly quan sát. Dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của Wally, robot dần thành hình. Từng chi tiết nhỏ được lắp ghép một cách chính xác, từ những bánh răng phức tạp đến những khớp nối linh hoạt. Hai anh em làm việc cùng nhau một cách ăn ý lạ thường, một người chỉ dẫn bằng giọng trầm ổn, một người thực hiện bằng đôi tay nhỏ bé nhưng khéo léo.
Cuối cùng, sau nhiều giờ đồng hồ, con robot cũng hoàn thành. Wiggly bật đèn của robot lên, và nó bắt đầu di chuyển những bước chậm chạp. Wiggly reo lên sung sướng, nhảy cẫng lên. "Thành công rồi! Anh Wally, mình làm được rồi!" Cậu bé ôm chầm lấy Wally, dụi đầu vào vai anh.
Wally mỉm cười, lần này nụ cười rõ ràng hơn. Anh vỗ nhẹ lưng Wiggly. "Đúng vậy. Chúng ta đã làm được." Anh cảm thấy một sự tự hào ấm áp. Không phải vì con robot, mà vì Wiggly đã kiên trì đến cùng, và vì họ đã cùng nhau hoàn thành một việc gì đó. Lúc này, Wally nhận ra rằng việc ở bên Wiggly không chỉ là một công việc, mà đã trở thành một phần ý nghĩa trong cuộc sống của anh. Anh không còn cảm thấy cuộc sống chỉ là những trang sách khô khan hay những giai điệu jazz lặp đi lặp lại. Wiggly đã mang đến cho anh một thế giới khác, đầy màu sắc và cảm xúc. Và với Wiggly, Wally không chỉ là người bảo mẫu, mà đã trở thành một người anh thân thiết, một người bạn đáng tin cậy, người đã mở ra cho cậu bé những khám phá mới mẻ và dạy cậu bé sự kiên nhẫn. Hai thế giới tưởng chừng đối lập ấy đã thực sự gặp gỡ và hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng độc đáo dưới mái nhà chung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip