Khúc đệm: Tự do

Bạn còn nhớ con dao đầu tiên Emma đã "chọn"?

—————————————————————
1307XX

"A..."

Emma chống tay xuống giường, nặng nề ngồi dậy sau "cuộc vui quá sức" của Norman. Nhìn xem, cậu ta lại kiệt sức và ngủ luôn ngay đây rồi. Quả thật, Norman, cậu gắng sức đến thế để làm gì chứ? Đầu vẫn còn hơi ong ong, mắt vẫn còn mờ bởi cái ánh đèn khó chịu này, cô cố dụi mắt để nhìn rõ hơn một chút, nhẹ nhàng bước chân xuống giường để không sơ ý đánh thức cậu. Cẩn thận!! Suýt tí đã té rồi... Từ ngày "cuộc vui" bắt đầu, hai chân cô yếu hẳn, đi đứng không được vững nữa, đã vậy còn luôn khép lại vô cớ. Mặc kệ, miễn sao nụ cười vẫn mãi ở đó, mãi không xoá khỏi gương mặt hơi bầu bĩnh luôn tràn đầy sự lạc quan đó, là được. Cô kéo tấm chăn trắng tinh lên, dịu dàng đắp cho cậu. Môi cô bỗng hé nở một nụ cười thật yên bình. Rồi, cố tạo ra ít tiếng động nhất có thể, cô tắt đèn, nhẹ nhàng mở cửa và bước ra khỏi phòng.

Sau hai tuần sống ở đây, đây là lần đầu tiên cô được tự do đi lại như vậy. À, cũng không hẳn, cô cũng chẳng dám đi lâu, nhỡ Norman mà phát hiện... Thế nên cô quyết định đi một vòng hành lang này. Tuy có hơi tối nhưng, được tự do như vầy thì còn gì quan trọng hơn nữa chứ?

Sàn hành lang cũng được trải thảm như phòng trắng, nhưng nó ấm và mượt hơn rất nhiều. Bình thường, cô bị cậu "lôi" đi bằng cái xích cổ nặng trịch nên cũng chẳng có tâm trí đâu để nghĩ đến nó, thậm chí là đưa mắt nhìn một cái. Giờ đây, trên chính đôi bàn chân này, cô lướt chân qua tấm thảm, nơi bàn chân hơi nhột do từng sợi lông thú lần lượt chạm vào, nhưng nó mượt vô cùng, cứ như vừa tạo một gợn sóng nhỏ trên tấm thảm vậy. Cô thích thú, lấy tay vuốt để cảm nhận rõ hơn. Trông cô không khác một con thỏ hoang bị nhốt trong lồng quá lâu, rồi như được tung hoành và giờ đang chậm rãi tìm hiểu về thế giới xung quanh nó. Như vậy cũng chả sao, cô cảm thấy vui là được.

Chạm tay lên mặt tường gồ ghề, chậc, hệt như con dao yêu thích của cậu, lưỡi dao răng cưa... Ơ này, thôi nào! Đáng lẽ đêm nay là đêm cô được tự do, tự do với những hành động của bản thân, và cả tâm trí nữa. Thế nên, gạt bỏ mấy suy nghĩ phiền não đấy đi! Cô nhắm nghiền mắt, thở một hơi thật mạnh, lắc đầu để quên đi những chuyện không đáng nhớ. Ổn rồi, cô tiếp tục đi. Chân đi, tay nhẹ nhàng lần theo mặt tường, miệng ngân nga một giai điệu quen thuộc. Bài ru của Mama. Nó làm cô nhớ đến Ray. Ray dạo này thế nào rồi? Cậu ấy vẫn khoẻ chứ? Cô vẫn nhớ rất rõ hôm đấy, chuyện xảy ra trước khi cô bị "bắt cóc" chừng một, hai tuần. Một buổi chiều mùa thu, cô đang trên đường từ trường về nhà, bỗng từ trong một hẻm nhỏ tối mịt, Ray ngã sầm xuống đau điếng. Một vũng máu nhỏ hiện ra trên nền sàn xi măng, từ từ lan rộng dần. Lúc cô lật người cậu sang để xem vết thương, phải sốc vì một vết, nhìn như vết chém nhưng không sâu bằng, dài trên lưng cậu. Sau đấy thì cô cũng kịp đưa cậu vào bệnh viện, một tuần sau cậu xuất viện. Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ?

Dòng suy nghĩ nhanh chóng chiếm lấy tâm trí cô, cô bừng tỉnh, bất giác chân cô ngừng theo. Cô không hề để ý, từ nãy đến giờ, đầu thì nghĩ về chuyện khác nhưng chân thì vẫn cứ bước, và bây giờ, cô dừng lại tại một căn phòng quen thuộc, quá quen thuộc là đằng khác.

Phòng trưng bày dao. Hằng ngày cô đều phải đến đây ít nhất 2 lần, vì những cuộc vui của cậu thường chỉ xảy ra ở hai nơi, nếu không phải ở phòng trắng thì, dĩ nhiên, là ở đây. Cô nhẹ nhàng mở cửa. Nơi này, vì một lí do nào đó, luôn luôn rất lạnh. Nhìn thấy hàng tá dao là đã đủ lạnh sống lưng rồi, bước qua ngưỡng cửa một chút là cảm nhận ngay được luồng gió lạnh băng tát vào người. Căn phòng thật tối. Chưa bao giờ cô vào đây vào khoản này, nên đây cũng là lần đầu cô được chứng kiến nó trong màn đêm khuya cùng những vì sao lấp lánh và ánh trăng sáng mờ, trông có phần cũng khá lãng mạn. Ánh trăng đó, có lẽ là "nguồn sáng" duy nhất hiện tại trong căn phòng này, nó rọi vào trong, khắc lên sàn cái bóng của cửa sổ. Cô nhìn một lượt những con dao đó. Thiếu một. Là con dao mà Norman thích nhất, cảm giác như lúc nào cậu cũng mang nó theo bên người vậy. Mỗi con đều một màu, một thiết kế, một hoạ tiết, chúng khác nhau hoàn toàn. Đẹp thật. Cô bỗng bước đến con dao lớn nhất. Đúng rồi, chính nó, con dao đầu tiên mà cô phải "chơi" cùng. Dài khoảng 30 phân, rộng khoảng hai đến ba đốt tay, cán làm bằng gỗ, trên có khắc những đường chấm gạch. Cô đưa tay vuốt thật nhẹ cán dao, cảm nhận từng hoạ tiết được khắc lên trên đấy... Khoan đã!

. - // - . . . / . . / - / - / . / . - . //

Là... là mã morse!!
Cô tiếp tục dịch.

. - / . - - . / - - - / . - . . / - - - / - - . / - . - - //

Gì... gì thế này...? Cái này... tự Norman khắc lên sao? Ý cậu là gì chứ? Như vậy, chẳng nhẽ, thâm tâm cậu không hề thích làm những việc này?! Này... có phải không vậy? Hay là-

Boong...!

Tiếng đồng hồ bỗng vang lên. Nghe thật lạ. Đã bao lâu rồi cô chưa được nghe thấy những âm thanh tưởng chừng như quen thuộc từ một cái đồng hồ? Thậm chí, cô còn chưa được nhìn thấy một cái suốt hai tuần nay rồi. Nhưng, ở đây có đồng hồ sao? Cô lần theo tiếng kêu. Với một tai thì khó thật. Cô nhìn xung quanh, bỗng dừng mắt tại một góc tối trong phòng. Nó tối mịt, đã vậy còn bị giấu đằng sau cái bàn trưng bày cao nhất. Nhưng suy cho cùng thì nó cũng chỉ khó tìm thôi, còn muốn đến chỗ đấy, chỉ cần đi qua khe này, một khe nhỏ tạo bởi mặt tường và cái bàn, cô dễ dàng luồn qua và, trước mặt cô bây giờ là một cái đồng hồ lớn (grand clock). Nó cao ngất ngưỡng, chắc phải hơn 2 mét, mặt đồng hồ được thiết kế khá thú vị: kim có hình gợn sóng, không dùng số bình thường mà là chữ số La Mã, mang lại cái cảm giác hơi cổ và sang trọng. Chà, đã 2 giờ sáng rồi. Có lẽ cô nên quay lại, nếu đi lâu hơn nữa thì Norman sẽ phát hiện ra mất.

Đóng cửa phòng lại, cô quay gót rồi đi về phía phòng trắng. Chân thì đi, đầu thì mãi nghĩ về những gì vừa xảy ra trong đêm nay. Thật là một đêm tuyệt vời! Được tự do đi lại thật sung sướng biết mấy, không biết bao lâu thì cô mới được như vậy thêm một lần đây. Đã vậy, cô còn tìm ra được vài thứ khác nữa, cái đồng hồ và dòng morse khi nãy. Dòng morse khi nãy...

A, đến phòng rồi. Từ khi nào vậy nhỉ? Mải mê chìm trong dòng tâm trạng mà cô quên mất rằng chân cô không hề ngừng lại. Thế là cứ bước đi trong vô thức và bây giờ thì về đến rồi. Cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể, cô nhẹ nhàng mở cửa và bước vào phòng...

———————————————————

Chào các cậu, là Ly đây :>

Đây thực ra là một chap Ly ban đầu không hề có ý định viết, mặc dù ý tưởng cũng khá ổn. Tại sao á? Ly nghĩ chap này sẽ khiến truyện của Ly bị phức tạp hoá, nhưng tất nhiên bên cạnh đó cũng làm rõ được vài chi tiết nho nhỏ trong truyện. Mà thấy mọi người hóng truyện dữ quá, trong khi chính truyện thì Ly chưa có ý tưởng nhưng mấy "Khúc đệm" này thì lại đầy :)) Thế nên cũng đành viết để mọi người có cái để đọc, Ly cũng có cái để giết thời gian nữa.

À, sắp tới Ly sẽ thêm ngày tháng ở đầu mỗi chap để làm rõ cái "dòng thời gian" này. Chắc cũng chả ai để ý hay quan tâm nhưng kệ, Ly vẫn nói ra: các chap này không hề đặt theo thứ tự thời gian. Yea, nó rối hết lên á :v Nên chắc là phải để ngày tháng đầu chap cho nó hợp lý :>>

Thế nhé, chúc mọi người một ngày tốt lành!
(chúc dịch morse vui vẻ, huehue)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip