Chap 18: Đột nhập vào Shadow line

     "Không gian bốn bề yên ả, dòng nước thanh mát thả mình uốn lượn theo ngọn sóng, cùng gió du ngoại qua những cánh rừng xanh mơn mởn tràn ngập sức sống, đùa nghịch cùng các mõm đá chênh vênh, gập ghềnh.

     Dòng nước như thường ngày ghé thăm các bạn bè thân thuộc, vô tình rửa trôi làn máu xanh lục không ngừng chảy xuống, trên phiến đá phẳng, một Shadow nằm thoi thóp, ánh mắt ả vàng rực, cả người bao phủ bởi hàng ngàn chiếc vẩy lấp lánh cùng những xúc tua dài quấn quanh, trên người chi chít là vết thương lớn nhỏ, toả ra bóng tối mờ nhạt, dường như ả sắp tan biến.

    Một bóng dáng nhỏ nhắn chầm chậm đi đến bên cạnh, giơ bàn tay nhem nhuốc khẽ chạm vào vết thương, ả mở trừng mắt, ánh mắt sắc như dao ghim lên cô bé. Cô thoáng sợ hãi rồi nhanh chóng trở về bộ dạng vô cảm. Ác quỷ hồ nghi nhìn vào cô, lạnh lùng cất tiếng chất vấn.

      "Ngươi là con người... Sao lại sở hữu bóng tối dày đặc thế kia chứ?"

      "Ngươi có muốn hoà làm một với ta không?"

     Cô bé không đáp, lạnh nhạt đưa ra đề nghị khiến Shadow bật cười khanh khách, tàn nhẫn chế giễu.

      "Một con người thấp kém như ngươi mà muốn sở hữu bóng tối mạnh mẽ của ta? Với cái thân thể yếu ớt đó sao? Hahaha, ngươi sẽ chết trước khi khống chế được nó."

      "Ngươi rất mạnh, nhưng chẳng phải cũng sắp tan biến đấy sao? Kẻ yếu kém như ta, vậy mà vẫn còn sống!"

     Câu nói đã đánh gãy đi lòng tự tôn cuối cùng của ả ta, Ác quỷ nổi điên phóng thích bóng tối đánh văng cô ra xa, nếu ả di chuyển được, nhất định sẽ nuốt chửng một con người xấc láo như cô. Cô bé phun ra ngụm máu tươi, lòm còm bò dậy, gương mặt vẫn không thay đổi, khó khăn nói.

      "Hãy cộng sinh cùng ta, cho ta mượn sức mạnh hắc ám của ngươi, đổi lại ngươi vẫn sống và được phép tuỳ ý sử dụng cơ thể này. Điều này không có hại cho ngươi, không phải sao?"

      "Ngươi nên suy nghĩ kĩ, nếu cộng sinh cùng ta, ngươi sẽ không còn là con người nữa, hơn hết, tuổi thọ của ngươi sẽ giảm đi, không chỉ một mà rất nhiều, cái giá đắt như thế ngươi cũng nguyện ý?"

      "Ta... Muốn trả thù!"

     Ánh mắt kiên định cùng câu trả lời chắc nịch khiến ả phải thay đổi cách nhìn khác về cô, đồng tử vàng rực nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, ả có thể thấy được sự thù hận mãnh liệt bên trong đôi mắt ấy, từ lâu nó đã không còn chút ánh sáng nào, thay vào đó là một mảng u tối sâu thẳm, rốt cuộc điều gì đã khiến đứa trẻ này có ánh mắt như vậy, một câu hỏi khiến ả vô cùng hứng thú.

     Bàn tay với móng vuốt sắc nhọn chìa ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy. Xem như ả làm việc tốt một lần vậy.

      "Hợp tác vui vẻ, ta là Đại công tước, hầu cận bên cạnh hoàng đế bóng tối - Rogon."

      "Okiku!""

     Rogon tựa người vào lan can phía ngoài điện, vẻ mặt đăm chiêu nhìn về màn đêm trước mặt. Vô thức hồi tưởng lại viễn cảnh của quá khứ.

     Ngày đó khi có được sức mạnh, cô không nghĩ ngợi liền tiến đến lâu đài, giết chết cha mẹ và những anh chị em mình, biến tất cả thành đống tro tàn, nhấn chìm cả vương quốc trong biển máu.

     Thật không may, cô cũng suýt bị chính sức mạnh khủng khiếp này giết chết, may Rogon đã xuất hiện cứu mạng cô. Nhưng vẫn còn điều gì đó, khiến cô ta vẫn không hài lòng, càng cố nhớ lại không thể nhớ được.

      "Hối hận rồi sao? Đây không phải là những gì ngươi khao khát sao? Haha, ngày đó ta quả thật ngu ngốc khi xem thường ngươi, không ngờ Rogon này lại có ngày bị chính bóng tối của mình giam giữ!"

     Giọng nói không ngừng nhạo báng bên tai Rogon, cô ta tức giận, đồng tử loé lên ánh vàng, hoá Shadow dùng bóng  tối áp chế cái ả phiền toái kia. Sẽ có ngày, cô sẽ thanh trừng ả ta và trở thành kẻ mạnh nhất. Nhưng trước tiên phải diệt trừ Zett và lấy lại trái tim từ người hắn.

      "Nữ vương, hoàng... Zett đã rời khỏi lâu đài và đến Goan rồi ạ!"

     Lowe cúi đầu cung kính thông báo, Rogon hừ lạnh, mỉm cười độc ác, ung dung đáp.

      "Không cần quan tâm đến hắn, Siram sẽ thay ta giải quyết bọn chúng thôi, dù sao đứa trẻ đó, cũng không thích người lạ đột nhập vào lãnh địa của nó. Ồ... xem kìa, chúng ta có những vị khách không mời mà đến này, ta phải tiếp đãi thật tử tế rồi! Lowe, gọi Najan, Nero, Noir và cả Morc cho ta!"

      "Tuân lệnh!"

     Lowe nhận lệnh nhanh chóng rời đi, trong chốc lát tất cả các thuộc hạ hắc ám đã tập hợp đầy đủ quanh điện, Rogon nằm trên ghế từ tốn đếm thời gian chờ đợi, dường như ả rất phấn khích, miệng không ngừng mỉm cười, bất ngờ nói.

      "Chúng đến rồi!"

     Tiếng đoàn tàu nặng nề vun vút lao xuyên qua màn đêm, Akira cầm lái đến trước lâu đài, anh liền đạp ga tăng tốc, hoả xa mũi khoan đâm mạnh tiến thẳng vào chỗ Rogon đang nằm gây ra chấn động không hề nhỏ.

     Akira bước xuống tàu theo sau anh còn có cả chủ tịch, hai người đứng đối diện với chúng, Rogon khá thất vọng khi bọn nhóc kia không tới. Đành vậy, giải quyết hai kẻ này rồi cô ta tìm đến bọn nhóc kia vẫn chưa muộn.

      "Thả Right ra ngay!"

      "Ngươi nói thì ta phải nghe sao? Không chừng bây giờ thằng nhóc đó đã trở thành một cái xác khô rồi! Haha!"

      "Khốn kiếp! Đừng nhiều lời, chịu chết đi!"

      "Akira đừng quá manh động!"

     Akira tức giận biến thân lao vào ả, Rogon hóa shadow đáp trả mọi đòn tấn công của anh, cả hai đánh nhau kịch liệt không phân thắng bại, bên này chủ tịch cũng đích thân giao chiến, Morc, Nero và Noir hợp sức nhưng có vẻ không mấy khả quan, hay nói cách khác ba người chỉ đánh lấy lệ hòng qua mặt Rogon.

   ......
     
      "Này, Hikari, chúng ta đang đi đúng hướng đấy chứ? Ở đây nhìn đáng sợ quá!"
 
     Kagura ôm chặt cánh tay Hikari sợ sệt liếc nhìn xung quanh. Hikari cẩn trọng quan sát, dịu giọng xoa đầu cô.

      "Chúng ta không đi sai đâu, ở đây vắng vẻ như vậy chứng tỏ mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch. Bây giờ phải trông chờ vào chúng ta sớm tìm được Right, cậu đừng sợ Kagura, có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu."

      "Ừm!"

     Kagura như chú mèo con ngoan ngoãn nghe lời. Cả hai âm thầm tiếng vào sâu bên trong, tìm kiếm mọi ngóc ngách, không bỏ sót bất cứ căn phòng nào.

     Trước khi đến đây, tất cả đã chia ra làm ba đường, Akira và chủ tịch nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng, còn bốn đứa trẻ phụ trách tìm kiếm Right từ phía đông và phía tây của lâu đài. Hikari và Kagura đang ở cung điện phía đông.

      "Chà chà, xem kìa, có hai con chuột nhắt đang lén lút ở đây này!"

     Najan bám trên trần nhà lên tiếng chế giễu, hắn đáp xuống trước mặt hai người, thái độ vô cùng tự mãn, Hikari che chắn cho cô, mày cau lại, điềm tĩnh chất vấn.

      "Mau nói, các ngươi giấu bạn ta ở đâu?"

      "Ta không biết! Sao ngươi không đi hỏi Nữ hoàng của bọn ta ấy! À mà... Các ngươi đâu dám chứ, haha!"

      "Đừng nhiều lời, bọn ta sẽ tiêu diệt ngươi trước rồi sẽ tìm cậu ấy!"

     Đoạn cả hai liền biến thân, hai bên lao vào đánh nhau ác liệt. 

   .....

     Tại cung điện phía tây, Mio và Tokatti vẫn chưa hay biết rằng kế hoạch của họ đã bị phát hiện, hai người dần cảm thấy chán nản khi đã tìm ở khắp mọi nơi vẫn không có chút tung tích nào của cậu.

     Từ phía sau một bóng đen vụt ngang qua, Mio phát giác liền đẩy Tokatti né sang một bên, Lowe dừng lại trước mặt họ, vẫn cái phong thái nhã nhặn ấy, mỉm cười nham hiểm.

      "Ta có lời khen cho ngươi đấy, cô gái. Phản ứng rất nhanh."

      "Này, bọn bóng tối các ngươi đều có sở thích đánh lén người khác như vậy à? Có phải đàn ông không vậy chứ?"

     Mio phủi bụi bẩn trên cơ thể không vui mắng. Lowe phì cười, cô gái trước mặt này thú vị hơn hắn nghĩ, đối diện với hắn chẳng những không sợ hãi mà còn dám lớn tiếng mắng hắn. Yên lặng nhìn cả hai biến thân, khẽ nhúng vai.

      "Các ngươi đều luôn hấp tấp như vậy!"

      "Bớt nói nhảm nhí đi, bọn ta không có nhiều thời gian để đôi co với ngươi đâu."

     Ngay lúc này, đứng trước kẻ thù, tất cả cảm thấy bản thân can đảm và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ chiến đấu vì một mục đích và suy nghĩ của sáu con người như được hoà làm một, vì đồng đội và vì người bạn tốt nhất của họ.
     

    Chúc mọi người buổi tối đọc truyện vui vẻ nha:333

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #zettright