Chap 30: Đồng tử máu
"Tiểu thư Gritta, điện hạ thế nào rồi?"
"Tiểu thư, Hoàng đế ngài ấy.... "
Vừa thấy bóng Gritta xuất hiện, bốn người phút chốc đã đứng trước mặt cô liên tục hỏi dồn. Gritta khó khăn lắm mới trấn an được bọn họ, khẽ nhìn về phía căn phòng Zett nằm, cô thở dài từ tốn đáp:
"Mọi người đừng quá lo lắng, vết thương của Điện hạ đã ổn, chỉ là ngài ấy cần thêm nhiều bóng tối để dưỡng thương, hiện tại vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được."
"Vậy còn chần chờ gì nữa, Nero, ông và Shwarz mau lên mặt đất tìm bóng tối về đây cho Điện hạ." - Noir hối thúc.
"Khỏi đi!"
Bất ngờ xuất hiện tiếng trẻ con vang lên từ phía sau, Siram đã đứng đó từ bao giờ với khuôn mặt lạnh tanh, ai nấy thoáng ngạc nhiên riêng Morc lại có phần hoài niệm, bà nhớ lần cuối cùng mình gặp đứa trẻ này, nó vẫn chỉ là một mảnh gương, sau ngần ấy thời gian không ngờ có thể nhìn thấy nó lớn khôn thật không dễ dàng.
"Bảo mẫu, thật mừng vì ngài vẫn khoẻ!"
Siram dịu ánh mắt, tôn kính hành lễ. Morc gật đầu, cũng không buông lời khiển trách việc nó làm, dạy dỗ nó lâu như vậy, bà sớm đã xem Siram và Zett như con mình mà đối đãi. Chỉ nhẹ cất giọng hỏi:
"Siram, ngươi có cách giúp Điện hạ sao?"
"Vâng."
"Khoan đã Morc, bà thật sự tin tưởng nó sau những gì nó đã gây ra hay sao?"
Nero chặn đường đi của Siram, tức giận chất vấn, thái độ nghi kị cùng đề phòng không chút giấu diếm trong ánh mắt. Chỉ thấy Siram khẽ cau mày, im lặng không phản bác.
"Cứ để Siram làm những gì nó muốn, ta tin nó sẽ không bao giờ làm hại Điện hạ!"
"Không được! Ta làm sao tin tưởng nó được!"
"Phải đó, Morc, bà nên cân nhắc kĩ lưỡng."
Noir ném ánh nhìn ghét bỏ, dùng quạt che miệng mỉa mai nói. Gritta nhận thấy tình hình căng thẳng cũng lên tiếng giúp đỡ.
"Con cũng tin ngài Siram sẽ không làm hại Điện hạ."
"Gritta? Con tin người quá rồi đấy."
"Tiểu thư..."
"Thật phiền toái! Không giúp được gì thì ngậm miệng lại cho ta nhờ."
Siram không kiên nhẫn lạnh lùng nói, ngữ khí chẳng kiên nể bất kì ai, nó tiếp tục tiến bước về phía phòng Zett, sẵn tiện nhốt luôn Nero và Noir trong kết giới gương, mặc hai người gào thét trong vô dụng. Đôi mắt sâu thẳm sắc bén lườm nguýt cảnh cáo, môi Siram khẽ nhếch như có như không mấp máy khẩu hình:
"Tên của bảo mẫu, không phải để hai kẻ như các ngươi gọi! Lũ bóng tối ồn ào!"
Siram đứng cạnh Zett, gương mặt anh giờ đây tái nhợt không còn sức sống, cơ thể xanh xao, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn sắp cạn dầu, cả người tĩnh lặng nằm yên trên giường, mí mắt nhắm nghiền lâu lâu khẽ cau mém chừng rất đau đớn, miệng vết thương dù đã được Gritta chữa trị nhưng dòng máu nóng vẫn âm thầm nhuộm loang lổ phần áo dưới lớp chăn dày, bóng tối từ đó toả ra mờ nhạt.
Siram nhắm mắt, mặt gương phát ra ánh sáng nhè nhẹ sau đó là một luồng hắc ám mạnh mẽ thoát ra bao bọc lấy cơ thể của Zett, tạo thành một cái kén lớn. Bóng tối từ từ xâm nhập qua miệng vết thương ngấm vào cơ thể, hoà hợp cùng các tế bào máu chạy dọc khắp các cơ quan nội tạng bên trong.
Siram cắn chặt răng duy trì lượng lớn bóng tối để cơ thể Zett có đủ thời gian hấp thụ hết chúng và tái tạo lại. Sau hơn nửa canh giờ, mọi chất độc trong cơ thể Zett đều đã được loại bỏ, Siram buông thõng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nét mặt cũng có phần hơi tái đi, lộ rõ sự mệt mỏi.
Trước khi bước ra ngoài, nhóc đã lập một kết giới bảo vệ cho Zett trước lúc anh hoàn toàn bình phục, và tạo ra một cái kén khác phòng trường hợp bị hao hụt bóng tối.
Xong xuôi mọi thứ nhóc mới yên tâm bước ra ngoài, tất cả lúc này đều thấp thỏm muốn vào xem tình trạng của Điện hạ thì bị Siram cản lại, Nero được thả ra liền tức giận quát:
"Mau tránh ra, ta muốn gặp Điện hạ!"
"Bây giờ thì không được, trong thời gian ngài ấy hồi phục không kẻ nào được phép làm phiền."
"Ngươi nghĩ mình là ai mà ta phải nghe ngươi, ngươi đã làm gì Điện hạ rồi có phải không? Mau tránh ra!"
Tên mỏ chim bộp chộp này càng lúc càng lắm lời, lời lẽ lại khó nghe thật khiến nó muốn xé toạt cái mỏ dài của hắn. Siram không buồn nhiều lời giải thích với Nero, bỏ mặc ông ta đang lải nhải mà cẩn thận dặn dò Morc cùng Gritta và Shwarz trước khi nhóc rời đi.
"Bảo mẫu, làm phiền người không để ai đến gần Điện hạ trong thời gian này. Đặc biệt là tên mỏ dài này! Nhờ cả hai người nữa!"
Vừa nói nó vừa lườm Nero, ý chỉ rõ ràng Nero không được phép đi vào.
"Vâng, ngài Siram có thể yên tâm" - Gritta mỉm cười đáp.
"Được." - Shwarz gật đầu.
"Nè, ngươi dám nói ai mỏ dài? Ngươi thử nói lại xem!"
"Nero! Ngươi ồn ào quá, mau câm miệng lại cho ta, ngươi đang phiền điện hạ nghỉ ngơi đấy!"
Morc không chịu được nữa liền lớn giọng quát. Tên này chỉ biết nhốn nháo và lải nhải gây náo loạn lâu đài này thôi. Thật không thể không lên tiếng được mà.
"Siram, ngươi ở lại nghỉ ngơi chút đi, chắc đã quá sức rồi nhỉ? Ta cho người chuẩn bị phòng cho ngươi!" - Morc dịu dàng bảo.
Siram mỉm cười với bà, khẽ lắc đầu khéo chối từ. Nhóc còn một chuyện rất quan trọng cần đích thân xử lý, không sẽ tự cảm thấy hổ thẹn và hối hận.
"Không đâu ạ, tôi còn việc cần làm, Điện hạ nhờ ngài."
Nói đoạn, Siram không chần chờ liền rời đi. Morc liền ra lệnh cho Shwarz canh giữ trước phòng của Hoàng đế, cấm không cho bất cứ ai được phép bén mảng đến gần, nếu bị phát hiện, giết không tha, ngay cả bá tước cũng không ngoại lệ. Nero chỉ biết căn răng tức tối mà không thể làm gì, ai biểu ông ta chỉ là một bá tước nhỏ nhoi chứ.
.........
Rogon trở về hang động thì giật thót khi Siram đã chờ ở cửa từ lúc nào, nhận thấy ánh mắt chết người đang chằm chằm vào mình, cô ta có phần chột dạ, cười giã lã thân thiện đến cạnh Siram làm bộ mặt nũng nịu như thường thấy, ân cần hỏi:
"Sao ngươi lại ở ngoài này, có ai lại chọc giận ngươi sao? Hay không phải ngươi nhớ ta đó chứ?"
"Không cần diễn nữa."
Siram lạnh tanh, bình thường ở chung nó chẳng khác một tản băng di động là mấy, nay đặc biệt còn lạnh lẽo và đáng sợ hơn gấp bội, không lẽ, nó biết được những chuyện cô ta đã làm sau lưng mình rồi.
Không, Rogon phủ định điều mình vừa nghĩ, cô ta hành động không chút sơ hở, sao có thể bị phát hiện sớm như vậy được. Miệng vẫn tươi cười, tuy nhiên trong lời nói đã có chút gượng gạo:
"Ngươi nói gì... ta không hiểu!"
"Ngươi diễn hay lắm!"
Siram vỗ tay tán thưởng, đưa mặt gương trước mặt cô ta, những gì hiện ra bên trong khiến mặt Rogon tái đi, lắp bắp không thể giải thích.
"Bất ngờ lắm sao?"
Siram nhếch mép khinh bỉ, ngồi trên giường lãnh đạm chờ câu giải thích giả dối từ ả.
Siram nhớ lúc mình đứng trước kết giới, tường gương vẫn nguyên vẹn không có điểm bất thường, bàn tay nhỏ chạm nhẹ vào màng gương mỏng, một hình ảnh xoẹt ngang qua đầu nó, một bàn tay với móng vuốt sắc nhọn kèm theo là những xúc tua dài chạm vào kết giới, dần lan tỏa chất độc ăn mòn phần cốt lõi của kết giới gương, hoàn hảo tạo ra một lỗ hổng mà không dễ dàng bị phát hiện.
Siram điềm tĩnh hạ tay xuống, trên đường trở về lại chứng kiến cảnh tượng Zett bị Right tấn công, chỉ mình Siram nhìn thấy Rogon đứng quan sát từ xa, miệng không ngừng đọc chú điều khiển Right như một con rối. Đạt được mục đích ả mới hài lòng rời đi. Nhóc âm thầm nhìn thấu tất cả nhưng lại lựa chọn im lặng để trở về đây, gặp Rogon.
Vẻ ngoài đáng yêu bị thay thế bằng sự lạnh lùng sâu thẳm trong con ngươi màu ngọc bích, miệng nhỏ nhẹ mỉm, mấp máy:
"Mục đích ta cứu ngươi về là để giết Right, không phải bảo ngươi làm hại Điện hạ. Ta cấm ngươi đụng vào hắn, ngươi lại dùng cấm thuật lên hắn khi ta không có ở đây. Ta cho ngươi tuỳ ý hành động, ngươi... đi quá giới hạn của mình rồi."
"Ta... Ta... Ngươi nghe ta giải thích, ta... Ta chỉ muốn giúp ngươi cho Zett thấy bộ mặt thật của thằng nhóc đó thôi, nhưng ta không ngờ mọi chuyện lại đi xa như vậy. Ta không cố ý, ngươi tin ta đi."
"Kẻ phản ta, thì không được sống."
Siram trừng mắt, đồng tử nó phát sáng liền khiến mọi vật xung quanh biến thành gương, Rogon thu lại vẻ nhếch nhác đáng thương, tức giận dùng bóng tối bảo vệ, thừa dịp Siram sơ hở, nhanh như cắt áp sát mặt nhóc, dùng chất độc mạnh nhất của bản thân phá huỷ đôi mắt xinh đẹp kia, Siram đau đớn ôm lấy mặt quỳ xuống khẽ kêu lên.
"Là ngươi ép ta, còn muốn lợi dụng ngươi thêm ít lâu, nhưng có lẽ bây giờ thì không cần nữa rồi."
Rogon giơ bàn tay đầy móng vuốt nhếch mép, lời nói đầy hàm ý sâu xa, ung dung ngồi cạnh bên Siram, ả nở nụ cười nham hiểm mỉa mai:
"Siram à Siram, ngươi thật là ngu ngốc, ngươi nghĩ ta thật sự sợ ngươi sao? Haha, cảm ơn ngươi đã khôi phục sức mạnh cho ta nhé! À, để ta nói cho ngươi biết một bí mật. Khi ở hình dạng Shadow, đồng tử của ta không phải là màu vàng, mà là đỏ đấy. Hahaha."
"Sao... Có thể chứ?"
"Gặp lại khắc tinh truyền kiếp, có vui không, hở bạn hiền? Hahaha."
Ả ta thoả mãn cười khanh khách, nhặt lấy chiếc gương không quên chế giễu nó trước khi rời đi.
"Quân đoàn bóng tối và cả chiếc gương, cảm ơn nhé. Tên ngu ngốc."
"Mau trả nó lại cho ta! Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá."
"Chỉ với kẻ mù như ngươi. Các ngươi canh chừng thằng nhóc này cho tốt, không được để nó rời khỏi đây nửa bước."
"Tuân lệnh!!!"
"Đứng lại! Ngươi không được đi, trả chiếc gương lại cho ta."
Siram mò mẫm tìm cách đuổi theo, nhưng chưa rời đi được mấy bước, hai ba tên ác quỷ đã đánh nó ngã ra đất lôi vào trong hang. Đến cuối cùng nhóc cũng chả thể làm được gì ngoài việc cam chịu bị chính thứ mình tạo ra giam cầm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip