Chương 50

Tiểu thư hải cẩu tỉnh lại sau cơn hôn mê, lập tức dẫn theo đội ngũ của mình gọi video với Thất Tịch.

Thất Tịch nhìn Tiểu thư hải cẩu, cấp trên Hamster và cố vấn kỹ thuật của Xuyên Thư Cục - Tiểu thư A Lạc trên màn hình.

Nàng mỉm cười, mở miệng cùng lúc với Tiểu thư hải cẩu:

"Chư vị, Xuyên Thư Cục lại cử một đồng nghiệp mới đến đây sao? Tôi biết mình sẽ không phải là người duy nhất còn lại mà!" // "Thất Tịch, có rắc rối mới."

Thất Tịch nghe câu nói này, tim đập nhanh.

"Rắc rối? A, có có. Hôm nay thiếu chút nữa đã thật sự offline, nhưng đồng nghiệp mới đã sử dụng quay ngược thời gian để trợ giúp, nên bây giờ tôi vẫn có thể đứng đây..."

Thanh âm của Thất Tịch càng lúc càng nhỏ, nhìn sắc mặt các vị cấp trên, mơ hồ cảm thấy sự việc có vẻ không đơn giản như vậy.

"Một số người từ Hắc Ám Xuyên Thư Cục đã tiến vào. Họ có ý thức độc quyền mạnh mẽ trong nhiệm vụ và ác ý rất lớn đối với các nhân viên của Xuyên Thư Cục. Việc cô bị đưa đến đồn cảnh sát cũng là bút tích của họ. Bây giờ họ đang chịu áp lực từ các nam chính, chỉ có thể quay ngược thời gian để giúp cô xóa sạch quá khứ. Nhưng thật không may, điều này không có nghĩa là họ có ý tốt."

Tiểu thư hải cẩu thong thả mà rõ ràng giải thích tình hình hiện tại, sau đó cúi đầu xin lỗi Thất Tịch.

Mặc dù với thân hình tròn trịa của Tiểu thư hải cẩu, khó để biết là có cúi đầu thật hay không.

"Xin lỗi vì đã không nói trước với cô chuyện này. Chúng tôi cũng chỉ mới biết."

Thất Tịch sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, rồi hỏi:

"Vậy nghĩa là gì? Trước đây mọi người đã nói rằng nếu có những cuốn sách gặp rắc rối, không thể thúc đẩy cốt truyện, nhân viên của Hắc Ám Xuyên Thư Cục mới được điều động. Nhưng mọi người không muốn làm điều đó với cuốn sách này, còn thuyết phục tôi đảm nhận tất cả các vai phản diện trong sách, bất kể giới tính...Nhưng bây giờ họ lại tới?"

"Đây là thỏa thuận giữa Cục trưởng của chúng ta và Hắc Ám Xuyên Thư Cục," Tiểu thư hải cẩu cũng rất khó xử, nhưng nổi giận thì đã nổi giận rồi, nên bây giờ mới có thể bình tĩnh nói chuyện: "Hắc Ám Xuyên Thư Cục tiến vào cuốn sách này, thúc đẩy cốt truyện chỉ là nhiệm vụ thứ yếu. Họ có việc khác muốn làm."

"...Việc gì?" Thất Tịch tim đập như trống.

"Cho dù là Xuyên Thư Cục hay Hắc Ám Xuyên Thư Cục, điều đầu tiên của quy tắc ứng xử nhân viên nêu rõ rằng 'Khi một nhân viên bị mắc kẹt bên ngoài, Xuyên Thư Cục có trách nhiệm tìm kiếm nhân viên mất tích.' Họ ở đây để tìm ai đó." Sau khi Tiểu thư hải cẩu biết nguyên nhân, cũng thấy thật khó tin.

"Nhóm người này đã không ngừng tìm kiếm ở nhiều cuốn sách, bao gồm tiểu thuyết trinh thám, kinh dị, đạo đức gia đình, niên đại văn, thuần ái văn, thậm chí cả ABO văn, hay văn lấy bối cảnh thời nhà Thanh cũng từng đi qua. Bây giờ đến phiên thế giới động vật, ngọt sủng văn."

Tiểu thư A Lạc nhịn không được ngắt lời, rõ ràng là không tin lý do "tìm người" của đám người kia. Bọn họ chỉ lấy cớ để đến phá hoại văn thư, kiếm điểm thưởng thôi!

Đám chết tiệt đó vì điểm số, có thể làm bất kỳ điều gì!

Thất Tịch ngơ ngác nghe, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại: "Cho nên, tình hình hiện tại là quyển sách này có thêm một nhóm hỗn thế ma vương tới."

Để kiếm điểm thưởng, họ có thể hỗ trợ thúc đẩy cốt truyện, nhưng cũng thuận tiện giải quyết nàng.

Bọn họ không cần Thất Tịch tồn tại để giành điểm với mình.

Hamster cấp trên nhìn biểu tình của Thất Tịch, bối rối cắn hết 6 hạt dưa.

Thông thường, Thất Tịch đã sớm mở miệng nói "Vậy thì để tôi thu dọn đồ đạc quay về."

Bây giờ nàng lại do dự.

Vì sao?

Mặc dù Hamster nhìn như chỉ biết ăn hạt dưa, đồ ăn vặt linh tinh, nhưng thực chất nó là loài động vật khá nhạy cảm.

Nó có thể đồng cảm với cảm xúc của người khác.

Mặc dù Thất Tịch trông lúc nào cũng hơi...khờ khạo, nhưng thực ra rất trọng tình cảm.

Tất nhiên, nếu Thất Tịch không trọng tình, sẽ không đến Xuyên Thư Cục, vì hồi sinh mà làm trâu làm ngựa.

2 nam chính trong truyện để cứu Thất Tịch, thậm chí từ bỏ hình tượng ngay thẳng chính trực của mình, mệt cho họ có thể nghĩ ra chiêu thức gây sát thương cao như vậy.

Nhưng xét ở góc độ khác, đối với những nam chính này, vấn đề danh tiếng, địa vị và sự nghiệp có thể bị tổn hại trong tương lai đều không quan trọng bằng Thất Tịch.

Mặc dù Thất Tịch đẩy cốt truyện đẩy đến độ các nam chính đều có thiện cảm với nàng, nhưng tình cảm này không phải là giả dối.

Đứa trẻ lớn lên trong môi trường tràn ngập tình yêu thương, sẽ luôn muốn đáp lại tình cảm của người khác.

Nếu Thất Tịch rời đi ngay bây giờ, cuốn sách này sẽ trở thành chiến trường, nơi Hắc Ám Xuyên Thư Cục có thể tung hoành ngang dọc.

Thật khó nói những nhân vật nam nữ chính sẽ bị đối xử thế nào.

Thất Tịch im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Tiểu thư hải cẩu: "Giám đốc kỹ thuật, tôi muốn thử lại."

Tiểu thư hải cẩu đã lên kế hoạch cho Thất Tịch trở về. Cho dù bình thường có thể vô tình, không cho phép nhân viên trở về cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đụng tới Hắc Ám Xuyên Thư Cục thì vẫn phải đặt sự an toàn của Thất Tịch lên hàng đầu.

Tiểu thư hải cẩu nhẹ giọng an ủi: "Thật ra cũng không cần quá lo lắng."

Thất Tịch khó hiểu nhìn Tiểu thư hải cẩu.

"Xem xem, các nam chính trước kia đã đuổi đi rất nhiều nhân viên của Xuyên Thư Cục chúng ta, chứng tỏ họ không phải ăn chay. Một khi những kẻ đó dám biểu hiện ra chút xấu xa, có lẽ liền bị xử lý."

Nhưng Thất Tịch không quá lạc quan: "Dù sao thì cũng là Hắc Ám Xuyên Thư Cục...một thế lực giống như yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết. Nam chính cũng chỉ là người bình thường. Những tiền bối của Xuyên Thư Cục từng tiến vào đây có xấu đến đâu thì vẫn là người đàng hoàng. Những kẻ này thủ đoạn vô biên, không thể so sánh được."

Thất Tịch gật đầu với mọi người, muốn kết thúc cuộc gọi để đi xem tình hình.

"Nhân tiện, có thể cho tôi biết những người ở Hắc Ám Xuyên Thư Cục trông như thế nào, đóng vai nhân vật gì không?"

Tiểu thư hải cẩu khụt khịt mũi, như thể cảm động trước sự trưởng thành của Thất Tịch, cuối cùng đã có thể gánh vác trách nhiệm quan trọng, nhẹ nhàng nói:

"Bởi vì bọn họ gia nhập sau, không phải nhân vật gốc, cho nên tôi không thể cung cấp thông tin về phần này. Về ngoại hình...rất dễ nhận ra. Nhóm người này ở đâu cũng giống nhau, quanh năm mặc vest đen, đeo kính râm, giày da đen, cà vạt đen. Cho dù phải mặc quần áo khác để vào vai, cũng phải ít nhất đeo trâm cài áo đen trên ngực hoặc vòng cổ đen, hoa tai đen, như sợ người khác không biết mình là người của Hắc Ám Xuyên Thư Cục!"

Thất Tịch gật đầu: Đã rõ, là trang phục của vệ sĩ.

"Vậy tôi đi đây?" Thất Tịch thử thăm dò muốn cúp máy, phát hiện những người này thực sự không cho nàng chút công cụ hack nào, đành thất vọng kết thúc cuộc gọi.

Đồng hồ trong phòng bệnh chỉ đúng 6 giờ chiều, sắp đến giờ ăn tối.

Các y tá đẩy xe đồ ăn nhỏ vào. Thất Tịch nhìn y tá nam đang cúi đầu đặt từng món ăn lên bàn.

Dù sao thì đây cũng là phòng VIP, đồ ăn thức uống cũng tương tự như ở các khách sạn cao cấp bên ngoài.

Thất Tịch nhẹ nhàng đi đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn họ dọn xong đồ ăn rồi đi ra ngoài, lại nhìn những món ăn thơm phức, nhưng không động đũa.

Khi y tá nam cúi xuống dọn món ăn, một sợi dây chuyền pha lê màu đen từ trên cổ rơi xuống.

Làm xong việc, hắn còn mỉm cười với Thất Tịch rồi mới rời đi.

Vòng cổ màu đen.

Mọi người có thể thoải mái đeo bất kỳ màu sắc vật phẩm trang sức nào họ muốn.

Nhưng Tiểu thư hải cẩu vừa nói rằng những người ở Hắc Ám Xuyên Thư Cục sẽ lại đến hãm hại nàng!

"Đứng lại."

Thất Tịch đột nhiên lên tiếng, chỉ vào y tá nam đeo dây chuyền pha lê đen kia.

"Ăn một miếng ở mỗi món ăn này cho tôi."

Y tá nam tỏ vẻ bối rối, còn y tá nữ bên cạnh dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ở thời đại này, những gia đình giàu có vẫn còn giữ phong tục thử độc sao?

"Nếu như ngài yêu cầu......"

Y tá nữ thận trọng bước tới, nhưng y tá nam vẫn không nhúc nhích.

"Nữ tử không được tùy tiện ăn lung tung, những thứ này để nam nhân ăn là được."

Thất Tịch đứng dậy, vóc người cao gầy, mặc dù khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng vẫn rất có khí thế.

"Anh, mau ăn cho tôi!"

Thất Tịch chỉ vào y tá nam, đối phương vẫn bất động. Theo thời gian trôi qua, hắn cười lạnh, cách không chỉ tay vào Thất Tịch.

"Xem như cô lợi hại."

Sau đó, hắn đột nhiên xoay người bỏ chạy. Y tá nữ kinh ngạc nhìn.

Y tá mới này bị sao vậy...Chẳng lẽ đồ ăn thực sự có vấn đề?

Khi nam y tá chạy ra ngoài, Thất Tịch lập tức đứng dậy đi ra cửa.

Các y tá đi ngang qua liên tục hỏi Thất Tịch có chuyện gì, lại thấy Thất Tịch đột nhiên nổi giận!

"Không ai được phép ăn thức ăn!"

Không kịp gõ cửa từng phòng một, nàng hét lớn.

Các y tá rất ngượng ngùng: "Đồ ăn ở phòng VIP của chúng tôi đều là mời đầu bếp từ khách sạn bên ngoài đưa tới..."

"Dối trá! Còn tệ hơn cả món cá nướng tôi ăn trên đảo hoang!"

Thất Tịch muốn trực tiếp cầm mâm thức ăn ném xuống đất, nhưng như vậy thì quá lãng phí!

Nàng không làm được, chỉ có thể hét lớn ở hành lang, làm mọi người ở các phòng xung quanh đều chạy ra.

Chiến Tinh Tinh tới kéo tay Thất Tịch: "Không giận không giận, thật sự tệ như vậy sao? Vậy chúng ta gọi đồ ăn mang về. May mà tôi vẫn chưa ăn."

Trong phòng bệnh của Thất Tịch, nữ y tá thì thầm với nhân viên bảo vệ qua bộ đàm.

"Đúng rồi, y tá nam mới tới đã bỏ trốn. Thiệu tiểu thư cảnh giác phát hiện anh ta có vấn đề...Các người mau chóng tìm anh ta."

Thất Tịch nghe thấy giọng nói của y tá phía sau, không khỏi mím môi.

Không thể bắt được hắn, nếu đối phương có đạo cụ thay đổi diện mạo, thì càng không thể bị truy đuổi. Hơn nữa...những đồ ăn này ước chừng sẽ không kiểm nghiệm ra cái gì.

Đoạn Tri Hành nhíu mày, bước nhanh tới.

"Tiểu thư? Đồ ăn có vấn đề sao?"

Thất Tịch không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nói một cách mơ hồ: "Y tá nam đưa đồ ăn trông rất hoảng loạn. Tôi chỉ mới lừa anh ta một chút, anh ta liền bỏ chạy."

Chiến Tinh Tinh hít sâu một hơi, trong thế giới tràn đầy chính nghĩa này, sao có thể xảy ra chuyện kinh khủng như vậy?

"Chuốc, chuốc thuốc ư? Vì sao?!"

Thất Tịch nghĩ thầm, việc chuốc thuốc nàng có lẽ là nhân tiện, đồ ăn mà mấy người ăn mới là hàng thật.

Bất kể đối phương thực sự đang tìm ai đó hay vì điểm thưởng, chỉ cần khống chế được những nhân vật chính này liền đảm bảo đạt được lợi ích.

Loại thuốc - đạo cụ kiểm soát tâm trí như vậy sẽ không thể tìm thấy ở cửa hàng của Xuyên Thư Cục!

Nhưng nếu là Hắc Ám Xuyên Thư Cục thì khó nói.

Không chừng Đoạn Tri Hành chỉ ăn được nửa cái bánh bao liền trở thành một kẻ ngốc mắt híp, miệng méo xệch, luôn cười khúc khích!

Sau khi nghe những lời này, Sở Đao Minh trực tiếp gọi điện thoại, yêu cầu những người canh gác bên ngoài bệnh viện tiến hành bắt người.

Những điều này không khó hiểu. Vì lợi ích, vì bất cứ điều gì, con cháu gia tộc thường không an toàn từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành.

Chỉ là không ngờ rằng...lại có người dám hành động một cách công khai như vậy.

Sở Đao Minh nhíu mày, có chút phát cáu.

Tú Thiên Kỳ đang ở trong nhà vệ sinh nôn ra. Sau khi uống một ngụm canh, hắn liền nghe thấy tiếng hô của Thất Tịch.

Muốn chết muốn chết muốn chết! Hắn sẽ không bị chết đi!

Tú Kim Thiền nghe động tĩnh của Tú Thiên Kỳ, trực tiếp đối xử với hắn như trẻ con, dùng thủ thuật cấp cứu Heimlich, ấn vào bụng trên của Tú Thiên Kỳ, giúp hắn nôn ra.

"Huhuhu! Cảm ơn ca ca!" Tú Thiên Kỳ hốc mắt rưng rưng, liên thanh nói lời cảm ơn, "May mắn có Thất Tịch nhắc nhở!"

Tú Kim Thiền tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, đi đến hành lang, nhìn thấy Đoạn Tri Hành đang thì thầm an ủi Thất Tịch, Sở Đao Minh nhíu mày nghe điện thoại.

"Không có ai rời khỏi bệnh viện sao?"

Tú Kim Thiền mở miệng: "Để tôi xem video giám sát."

♤♡◇♧

Trong phòng an ninh, Tú Kim Thiền nhìn nam y tá chạy khỏi phòng Thất Tịch.

Trong đoạn phim giám sát, nam y tá sau khi vào nhà vệ sinh nam ở tầng hai, liền không thấy trở ra.

Trong thời gian này, chỉ có một vài nam giới ra vào, hoặc sớm hoặc muộn, nhưng trước sau không thấy nam y tá kia ra ngoài.

Kể cả hình dạng hắn đã cải trang.

Mặc dù cũng đã tính đến khả năng đối phương nhảy từ trên tòa nhà xuống, nhưng camera giám sát ở tầng dưới không quay được bất cứ cảnh tượng gì.

Tú Kim Thiền chỉ vào một nam nhân, nói: "Anh ta là y tá nam kia. Mặc dù không biết đã thay đổi khuôn mặt và vóc dáng như thế nào...đeo mặt nạ hay trang điểm, nhưng đó chính là anh ta. Tốc độ bước chân, góc vung cánh tay, và khi đi đường sẽ hơi nghiêng về bên phải 15 độ."

Nhưng bây giờ tìm cũng vô dụng, máy quay giám sát cho thấy đối phương đã rời khỏi bệnh viện cách đây một phút.

Lực lượng an ninh của bệnh viện còn phát hiện nam nhân có khuôn mặt tương tự bị trói ở buồng cuối cùng trong nhà vệ sinh nam.

Đối phương kinh hãi nói: "Ma thuật! Người kia có thể làm ma thuật! Trong nháy mắt đã biến thành hình dạng của tôi!"

Hiển nhiên sợ tới mức choáng váng.

Sau khi nghe báo cáo, mọi người ở tầng 3 nhìn nhau.

"Thất Tịch...chúng ta nên về nhà thôi. Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, an ninh chắc chắn không tốt bằng ở nhà. Có muốn đến nhà tôi ở không?"

Thất Tịch lắc đầu, như vậy càng dễ dàng bị tóm gọn.

Nhưng vấn đề là, người có thể tùy ý thay đổi diện mạo kia đã bỏ trốn. Nếu hắn quay lại, tùy ý trộn thứ gì đó vào thức ăn thì sao bây giờ?

Nàng không muốn thấy các nhân vật chính thức dậy đã trở thành thiểu năng trí tuệ, chỉ biết cười hắc hắc!

Nhưng Sở Đao Minh lại cầm di động nói: "Đã bắt được."

Thất Tịch: !!!

"Bởi vì...anh ta không đi xa, chỉ ngồi xổm ở trạm xe buýt gần cổng bệnh viện." Sở Đao Minh không còn gì để nói.

Thất Tịch nhớ tới một bộ phim hoạt hình mà mình đã từng xem trước đây.

Thám tử thỏ.

Mỗi khi bạn cùng lớp là Gấu nhỏ phạm tội, đều ở lại hiện trường vụ án, cầm đồ ăn cắp trên tay và nói: "Kỳ lạ, ai đã ăn cắp đồ vậy? Không phải là tôi đâu."

Cái này, thật tương tự như người ở Hắc Ám Xuyên Thư Cục!

Nghĩ theo hướng trên, thì đối phương có vẻ cũng không đáng sợ lắm!

♤♡◇♧

Khi một số người trong Hắc Ám Xuyên Thư Cục nhìn thấy một chấm đỏ đột nhiên biến mất trên máy liên lạc, lập tức biết một trong số họ đã bị nhân vật chính bắt được!

"Ngu xuẩn! Tên ngốc đó là tới phá hoại đúng không? Sau khi gây án còn quay lại hiện trường?! Đừng quên rằng những nam chính này đều là bug! Chức năng tìm kiếm kẻ thù đang mở ở mức tối đa! Vậy mà còn quanh quẩn bên cạnh họ!"

"Anh ta là người duy nhất có đạo cụ thay đổi khuôn mặt! Cái đó mắc như vậy, bây giờ ai mua nổi!"

"Thôi bỏ đi, đồ ngốc nhanh chóng offline, mới thanh lọc chỉ số IQ của chúng ta!"

"Hơn nữa...những kẻ tự nhận mình khác biệt với chúng ta mà biết, chẳng phải càng coi thường chúng ta sao?"

"Chúng ta cần những Trưởng phòng đó coi trọng sao? Chúng ta là những con chim tự do!"

"Sẽ có cốt truyện diễn ra tại một buổi đấu giá đất trong vài ngày tới, đến lúc đó, chính là sân nhà của chúng ta!"

Chim tự do của Hắc Ám Xuyên Thư Cục -1.

♤♡◇♧

Sau sự việc này, mọi người quyết định lập tức về nhà.

Đoạn Tri Hành suốt đoạn đường vẫn đi theo Thất Tịch, bất kể Thất Tịch có đồng ý hay không.

Đoạn Tri Hành nói: "Tiểu thư, trước khi giải quyết xong nguy cơ này, tôi phải cùng ngài trở về Thiệu gia."

Ước chừng lo lắng Thất Tịch sẽ không đồng ý, Đoạn Tri Hành mở điện thoại di động, trình ra giao diện di chúc của cha mẹ Thất Tịch.

"Di chúc của gia chủ và phu nhân có điều khoản rằng, tôi phải đảm bảo an toàn cho ngài trong những tình huống nhất định."

"Đây là tình huống nhất định."

"Cho nên, quấy rầy tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip