Chương 8: Ôm cậu dưới trăng bạc
Chương 8: ÔM CẬU DƯỚI TRĂNG BẠC
"Ya! Huynh trưởng thỏ ngốc, tôi đã thử cái công thức lưỡi Dugbog và kén tằm rồi, sao cậu làm lại lần nữa vậy?"
"Tôi đang thử lưỡi Dugbog và rong nước xiết mà?"
Soobin bực bội, chỉ vì cậu nhất thời quên là thần chú Accio có tồn tại và dùng cách thủ công để lấy vạc mà cái biệt danh Huynh trưởng thỏ ngốc bỗng trở thành câu cửa miệng của Beomgyu nãy đến giờ. Huynh trưởng ngốc thì nghe đến nhàm rồi, nhưng thỏ là từ đâu ra??
"Cái tướng cong mông lên chạy khi nãy của cậu y hệt con thỏ còn gì?"
"???"
Đúng là một quyết định tồi khi để hai ổng giúp. Taehyun nghĩ, lúc khuấy cái vạc của mình. Cậu nhóc không còn đếm được đây là mẻ thứ mấy nữa, chỉ biết mình đã gần hết các dược liệu chủ chốt, chỉ còn sót lại vài món lặt vặt vô dụng. Dugbog và kén tằm hay Dugbog và rong nước xiết - cả hai công thức tui đều đã thử rồi...
Dù ban đầu cũng cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng có một thế lực tà ác nào đó khiến Beomgyu không thể nhịn được nếu không chí chóe cùng Soobin quá một phút. Mọi việc còn tệ hơn với sự góp miệng của con ma Myrtle, vừa liên tục bình phẩm những công thức độc dược và lên án bọn chiếm đất trơ trẽn, vừa không từ cơ hội nào để hiệp trợ hai ông anh cậu trong cuộc mỉa mai lẫn nhau. Nhắc mới nhớ, con ma biến đi đâu nãy giờ nhỉ?
Cậu nhóc bỗng giật mình, quay phắt lại nhìn khung cửa sổ sau lưng mình, chỉ để nhận ra chúng nó đã quên bẵng thời gian thế nào trong lúc tất bật thí nghiệm: Ngoài trời đã không còn tia nắng nào, thay vào đó, một vầng trăng sáng tỏ, gần-như tròn vành vạnh treo mình trên màn đêm sâu thẳm; những vì sao hôm nay tỏa sáng yếu ớt hơn hẳn.
Và bỗng nhiên, đâu đó vang lên một tiếng nấc.
Taehyun ngồi bệch xuống sàn nhà bất kể nó có dơ hay không, cậu nhóc vùi mặt vào hai gối của mình và đôi vai bắt đầu run lên nhè nhẹ.
"Taehyunie...?"
Hai đứa lớn hơn tạm ngưng việc đang làm, ái ngại nhìn cậu nhóc.
"Không kịp rồi." Taehyun lẩm bẩm, cậu nhóc cố ngăn nước mắt chảy ra nhưng ước gì có thể dễ dàng làm vậy "Là tại em hết... Tại em..."
Những lời tự trách mơ hồ và vụn vỡ rơi ra cùng những giọt nước mắt mặn chát.
"Em đã trộm được một trái trứng Occamy nhưng lại làm vỡ nó... Đã thế còn dám hứa với Kai sẽ điều chế Lang dược cho cậu ấy..."
Thật là ngu xuẩn và ngạo mạn.
"Taehyunie, em nói thế là sao?" Chỉ lúc nghe giọng Soobin gần vỡ ra, Taehyun mới phát hiện mình đã vô tình tiết lộ bí mật của Kai. Nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Kai bị cắn vào mùa hè... Cậu ấy nói gia đình đã nhốt cậu ấy dưới hầm kín trong hai kỳ hóa sói đầu tiên, vậy mà cậu ấy vẫn thoát ra và cào mẹ mình chảy máu một lần... Cậu ấy rất sợ..."
Tim cậu nhóc như bị nghiền nát khi nghĩ đến lần cậu bạn thân bật khóc trong vòng tay mình lúc thú nhận rằng bản thân là người sói. Rằng cậu ấy vừa sợ vừa ghét chính mình. "Mình chỉ ước mẹ mình đã không kịp thời cứu sống mình lúc vừa bị cắn, chỉ để mình cố giết chết mẹ trong lúc hóa sói." Lúc ấy Kai đã khóc đến mức thở cũng khó khăn, và giờ tiếng khóc đó lại vọng về trong cách mà Taehyun đang vỡ òa nức nở.
"Chúng ta có thể thí nghiệm tiếp mà." Beomgyu cố tỏ ra trấn định nói.
"Không kịp đâu... Một tuần nữa là kỳ trăng tròn rồi."
Beomgyu im lặng.
Lang dược cần phải được uống liên tiếp một tuần trước kỳ trăng tròn - 7 ngày đều đặn, dù thiếu một ngày cũng sẽ thành công cốc. Kai sẽ lại thành một con quái thú cuồng trí, bạo lực và sẵn sàng tổn thương bất kỳ ai cậu nhóc trông thấy lúc hóa sói.
Hôm nay đã là hạn chót của bọn mình rồi.
Bóng dáng khoác áo choàng vàng trước mắt Beomgyu bỗng trở nên mơ hồ. Soobin khuỵu xuống sàn nhà, ôm chầm lấy Taehyun và cũng bật khóc khi vùi mặt vào cổ cậu nhóc.
Cả hai chỉ khóc dữ dội hơn khi nghĩ đến nỗi đau lúc này của chúng nó cũng không thể nào sánh được với nỗi đau của Kai lúc hóa sói.
Mái tóc vàng hoe, gương mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng mỉm cười và nhìn Soobin với ánh mắt trìu mến của Kai lại hiện về trong tâm trí cậu. Cậu nhớ đến lần đầu chạm mắt với em bé Huening Kai trong Đại Sảnh đường, lúc cậu nhóc còn đang hoang mang không biết sẽ được phân loại vào nhà nào; nhớ lúc cậu nhóc cong mắt cười cám ơn khi cậu bảo nhóc rằng, dù là nhà nào thì đồng phục cũng đẹp như nhau; nhớ đến lần đầu có người đứng ra bảo vệ cậu khi cậu bị đám Slytherin mỉa mai vì xuất thân của mình và đó là Huening Kai; nhớ đến Giáng sinh đầu tiên cậu không còn cô đơn ở Hogwarts vì đã có món quà của Huening Kai...
Vì sao một đứa bé luôn dịu dàng với thế giới như thế lại không được thế giới đối xử dịu dàng lại cơ chứ? Cuộc đời thật bất công với Huening Kai.
Soobin chợt cảm thấy bàn tay của Beomgyu chạm vào bả vai cậu thật nhẹ nhàng, rồi những ngón tay cậu ta hơi siết lại, sau đó lại buông lỏng ra và bắt đầu vỗ về cậu nhịp nhàng như người ta dỗ dành một đứa bé sơ sinh. Thoạt đầu nó chỉ khiến cậu khóc lớn hơn, đến nỗi khản đặc cả cổ họng, rồi chuyển sang thút thít - dường như có gì đó khiến cậu bình tâm hơn trong những cái chạm nhẹ ấy. Dần dần, dù nước mắt vẫn đang lẳng lặng rơi xuống, Soobin đã không còn nghẹn ngào nấc lên nữa; sương mù trong mắt cậu cũng dần dọn sạch đi, để khi Beomgyu quỳ một gối xuống trước mặt hai đứa nhóc và nói "Tôi có một ý này.", cậu có thể trông thấy gương mặt cậu ta thật rõ ràng.
"Tôi cũng có một ý." Soobin nói.
+x+
Trăng đêm nay rất tròn.
Và đặc biệt đẹp.
Trong khoảng rừng thưa, Huening Kai trong trạng thái hóa sói đang ngoan ngoãn cuộn mình ngủ.
Ngoại hình của người sói vào kỳ trăng tròn thật ra không có gì khác so với một con chó sói thông thường, điểm phân biệt duy nhất là kích thước và sự bạo ngược. Nhưng Huening Kai lúc bấy giờ không khác gì một chú cún quá khổ, đôi mắt cậu nhắm nghiền và nếp gấp giữa trán mờ nhạt đến mức tựa như một vết lem mực nho nhỏ không đáng nhắc đến trong bài luận phép thuật. Có thể vì quá mệt với những hoạt động vật lộn nãy giờ mà cậu nhóc ngủ đến thật yên bình.
Soobin khe khẽ vuốt lông cậu nhóc, lẩm bẩm: "Hyung biết Huening Kai là đứa bé dịu dàng nhất thế gian mà."
Taehyun im lặng ngắm bạn mình, yêu thương hiện rõ trong mắt cậu nhóc dưới dạng những vì sao lấp lánh đang soi mình vào mặt nước Hồ Đen; mặt nước phủ sao ấy bỗng hơi nhòe đi một chút và cậu nhóc đưa tay dụi dụi mắt như một con mèo.
Rồi "phốc" một cái, cậu nhóc hiện thân về đúng bản chất là một bé mèo lông xám, nhẹ nhàng nhảy vào lòng chú sói mập, chọn một vị trí thoải mái rồi rúc mình vào lông sói con mà ngủ.
Bỗng nhiên, một cái đầu - không phải, đến ba cái đầu bự chảng thi nhau húc nhẹ vào lưng Soobin. Cậu đưa tay nựng hết cả ba cái đầu nũng nịu của Fluffly, mắc công cái thừa ra lại cạp cho mấy miếng tội thiên vị "Mày làm tốt lắm, cún ngoan." Cậu nhỏ giọng khen ngợi nó.
Đúng vậy, Fluffy chính là ý tưởng của Soobin.
Khi Kai hóa sói, sức mạnh của cậu nhóc sẽ vượt xa tiềm năng thể chất của loài người, và cần một ai-đó-hoặc-thứ-gì-đó khỏe gấp đôi kiềm hãm cậu nhóc lại. Vì thế Soobin nghĩ ngay đến Fluffy, dù lúc đầu chính cậu cũng không dám chắc lắm về tính thân thiện của con quái thú ba đầu này. Soobin đã tốn cả ngày để năn nỉ bác Hagrid gãy cả lưỡi (cậu đã để lộ bí mật của Kai, dù chỉ lúc ấy bác mới đồng ý và cậu lại tốn thêm cả buổi năn nỉ bác không báo lại với nhà trường) và cả tuần chật vật làm thân với Fluffy. Vài vết sẹo và cú táp thân thiện là không thể tránh khỏi, vì thậm chí kể cả khi đã quen thuộc với cậu, Fluffy vẫn chưa nắm được cách khống chế sức lực kinh khủng của chính nó.
Cuối cùng kế hoạch của cậu vẫn thành công. Sau khi vật lộn đã đời với Fluffy, Kai lập tức mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu trước sự nhẹ nhõm của Taehyun và Soobin.
Tã thật. Soobin quay sang nhìn con cún ba đầu và bắt đầu hơi ghét bỏ nó lúc nhớ lại khoảng thời gian kinh hoàng của cậu mấy ngày qua. Hèn chi lúc đầu cậu ta chửi mình khùng.
Nhưng ý tưởng của cậu ta cũng khùng không kém.
Lúc Soobin và Beomgyu lần lượt nói ra cái mình muốn, đối phương đều tỏ vẻ muốn ngất tới nơi.
"Đã quá muộn để chế Lang dược, nên anh nghĩ chúng ta nên làm một lọ Giả dược" Beomgyu đã bảo như thế đấy.
Dù Soobin cảm thấy nó hơi điên nhưng Taehyun, người điên nhất trong cả bọn, đã đồng ý với cả hai ý tưởng. Cậu nhóc bảo rằng kết hợp chúng lại mới có tác dụng tuyệt vời nhất.
Giả dược dành cho Kai không hẳn là một dung dịch vô dụng, nó là một lọ Dược thảo của sự Bình tâm* được Taehyun và Beomgyu thay đổi công thức một chút, sao cho tác dụng gây buồn ngủ nhẹ nhàng hơn và chỉ hiển lộ vào ngày 6-7; thêm một ít hương bạc hà an thần nữa. May mắn cho cả bọn là Kai lúc nào cũng hết sức tệ trong môn Độc dược - đến trình độ không nhận ra một lọ Bình tâm phổ biến có màu sắc, kết cấu và công dụng như thế nào. Màn lừa đảo được hoàn thành trót lọt.
Và lọ Giả dược đó hoạt động rất tốt. Nó biến một Kai đang điên tiết và bất an vì bỗng nhiên có hai người nữa biết đến bí mật của mình trở về làm cậu nhóc hiền lành, hạnh phúc như mọi ngày.
*Draught of Peace: một liều thuốc làm dịu đi những lo lắng và xoa dịu tâm tình kích động, nhưng nếu dùng quá liều hoặc điều chế mạnh tay có thể gây ra những giấc ngủ sâu - thậm chí là ngàn thu.
Nhưng mà hôm nay Beomgyu không đến đây để chứng kiến kế hoạch của bọn họ thành công ra sao. Và không hiểu sao Soobin có chút mất mát vì điều đó, ừ thì...
Kai không phải bạn của cậu ta và dù gì thì ở với người sói cũng rất nguy hiểm. Nhưng Taehyun là bạn cậu ta mà...
Vậy còn mình thì sao? Soobin trăn trở. Mối quan hệ giữa mình với cậu ta bây giờ là gì nhỉ? Trên tình thù dưới tình bạn hả?
Cậu cố ngăn không cho mình nghĩ vẩn vơ nữa. Đêm đã khuya rồi, và cậu cần ngủ nếu muốn ngày mai mình có thể chống chọi với tiết Lịch sử pháp thuật của giáo sư Binns. Vốn cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bản thân trở thành một chuyên-gia-lách-luật như thế, vậy mà một chuỗi kỷ lục đã xảy ra: trộm dược liệu, đánh chó ba đầu, cúp ngủ (tự nhiên nghe nó cứ cỏn con thế nào ấy), vào nhà vệ sinh nữ, vào Rừng cấm trái phép và hiện giờ là ngủ lang - lang theo nghĩa đen với một sói, một chó và một mèo rúc bên mình - tấm chăn tuyệt nhất Soobin có thể tưởng tượng trong không khí mát lạnh và thơm tho ban đêm của rừng già.
Với Fluffy ở đây thì cậu không cần lo lắng về 90% mối nguy hiểm đang ẩn nấp đâu đó quanh đây nữa.
Soobin không biết rằng lúc cậu và Fluffy nhập vào tập đoàn lông xù, Beomgyu đang im lặng ngồi nép dưới một gốc cây ngắm nhìn bọn họ. Cậu đã ở đây từ đầu rồi, tên Huynh trưởng Hufflepuff đúng thật là ngốc khi nghĩ cậu sẽ bỏ lỡ một dịp được trông thấy cậu ta bị mấy con cún bự vồ tới lui rồi lăn vòng vòng trên đất vô cùng thảm hại.
Và Beomgyu vẫn ngồi đó kể cả khi cậu đã dám chắc rằng Huening Kai đã vượt qua kỳ hóa sói một cách suôn sẻ. Cậu gần như thừ ra đó, chìm trong bóng đen của những tán cây, nơi mặt trăng cũng không thể rọi tới chỉ để nhìn bọn họ dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Beomgyu đưa ra đề nghị về Giả dược, chính cậu cũng cảm thấy đó là một ý tưởng hết sức nực cười. Có lẽ vì thâm tâm cậu biết nền tảng thật sự của lập luận này chính là... cậu muốn đặt một ván cược vào Huening Kai. Liệu cậu nhóc có thật sự cần Lang dược không? Liệu bản chất của cậu nhóc có dịu dàng như tình bạn mà Taehyun và Soobin dành cho cậu không?
Có kỳ tích nào sẽ xảy ra chăng?
Và kết quả Beomgyu thấy được khiến khóe mắt cậu cay cay.
Có chút gì âm ỉ trong lòng cậu.
Ghen tị, ước ao, cô độc?
Không hiểu sao cậu bỗng muốn được ở đó với bọn họ, hưởng một chút tình bạn kia, thứ tình bạn cậu những tưởng là không thể tồn tại. Thứ tình bạn bông xù đến mức có thể khiến gió đêm cũng trở nên ấm áp.
Một lúc sau, cậu đứng lên, lững thững trở về lâu đài một mình. Trên đường về chỉ có ánh trăng làm bạn.
—---------------- Chú thích thêm:
*Giả dược (Placebo): những loại thuốc không có dược tính, dùng để điều trị người bệnh tâm lý hoặc những người có ít triệu chứng bệnh, cho họ một niềm an tâm và thúc đẩy các phản ứng hóa học tự nhiên giúp giảm đau và giải tỏa căng thẳng, từ đó thực sự khiến họ khỏi bệnh/cảm thấy như khỏi bệnh. (Đương nhiên bệnh nhân sẽ bị lừa tin đó là thuốc thật.)
*Về nội dung của chương này và subplot người sói nói chung: Mình nghĩ cũng có nhiều bạn đọc Harry Potter đoán ra bí mật của Kai từ chương 3 rồi nhưng đây là giải thích cho các bạn không đọc nha :3
Đầu tiên mình dẫn ref từ tập ba của Harry Potter, có tình tiết một người sói là thầy Lupin phải đối diện với Ông kẹ, là một sinh vật kỳ bí sống trong tủ quần áo và ăn nỗi sợ của người khác. Năng lực của ông Kẹ là biến thành thứ bạn sợ nhất, ví dụ như biến thành nhện nếu bạn sợ nhện, biến thành tổ ong nếu bạn mắc chứng trypophobia, v.v... vì vậy khi gặp thầy Lupin thì Ông Kẹ đã biến thành mặt trăng, vì thầy Soobin sợ nhất là kỳ trăng tròn. Trong chap 3 có tình tiết Kai úp mở về việc phải đối mặt với Ông Kẹ trong lớp DADA, nghĩa là Ông Kẹ của Kai cũng biến thành mặt trăng.
Nói về người sói trong thế giới Harry Potter: Phù thủy bình thường hóa thành người sói nếu họ bị người sói khác cắn trong kỳ biến hình; nếu không chữa trị ngay bằng bạc và cây bạch tiễn thì có thể họ sẽ chết do vết thương đó, dù sống tiếp thì họ cũng trở thành người sói (werewolf). Werewolf là cộng đồng bị xa lánh, sợ hãi và nhận sự phân biệt đối xử tồi tệ vì bản chất khác máu lúc hóa sói vào kỳ trăng tròn. Dù vào những ngày khác trong tháng thì họ là một con người bình thường. Cách duy nhất xoa dịu họ là điều chế Wolfsbane potion (mà mình dịch là Lang dược), khi uống vào họ sẽ trở nên ngoan ngoãn, ngủ say hết kỳ trăng. Tuy nhiên nguyên liệu của Wolfsbane potion rất hiếm và khó điều chế nên vẫn chưa được sản xuất đại trà. Người sói vẫn thường phải che giấu danh tính của mình nếu muốn hòa nhập và sinh hoạt với những phù thủy khác.
Vì trope này cũng khá phổ biến và dễ đoán nên mình đã cố gắng viết chương này chỉn chu hết mức TT nói thật là mình có khóc một tẹo ở phần đầu nên phần sau mình viết nhẹ nhàng hơn.
Cám ơn mọi người đã quan tâm ủng hộ truyện của mình UwU! Chờ chương mới nhé :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip