💋🩸

Dưới ánh sáng mờ ảo của đêm, căn phòng rộng lớn phủ kín bởi màn sương nhẹ từ những ngọn nến đặt xung quanh. Bóng tối không hề tĩnh lặng, mà như có một luồng hơi thở sống động đang bao trùm lấy mọi thứ. Trong không gian u ám ấy, Y/n hiện ra như một bóng hình huyền ảo, đôi chân trần bước nhẹ trên nền gỗ lạnh, khiến căn phòng càng trở nên hoang vu và huyễn hoặc.

Cô đứng đó, tựa như một bóng ma giữa những ánh sáng lập lòe. Chiếc váy trắng tinh khôi ôm lấy thân hình mềm mại, nhưng dường như cũng không thể che giấu nổi cơn bão lòng đang cuộn trào trong cô. Những ngón tay mảnh dẻ của Y/n khẽ đặt lên ngực, nơi nhịp tim cô đang đập dồn dập. Cô biết, khoảnh khắc này đã đến.

Beomgyu ngồi dựa vào chiếc ghế lớn đặt giữa phòng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, không lời nào phát ra. Hắn không cần nói, bởi ánh mắt ấy đã đủ để bóp nghẹt không khí xung quanh. Hắn đẹp một cách lạnh lẽo, tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo nhưng vô cảm. Mái tóc đen tuyền lòa xòa trước trán, che đi một phần ánh sáng từ đôi mắt rực lửa của hắn.

"Em không nên đến đây," giọng Beomgyu trầm khàn cất lên, phá tan không gian tĩnh lặng. Âm thanh của hắn vang vọng khắp căn phòng, như một lời cảnh báo hơn là một câu chào hỏi.

Y/n không trả lời ngay, cô chỉ lặng lẽ bước tới gần hắn hơn. Khoảng cách giữa họ dần thu hẹp, hơi thở của cô ngày càng trở nên nặng nề hơn. Đôi mắt cô vẫn không rời khỏi hắn, như thể muốn thách thức quyền lực và sức mạnh toát ra từ thân thể ấy.

"Em không có lựa chọn nào khác," Y/n đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi. Đôi mắt long lanh nhìn sâu vào hắn, như tìm kiếm một lời giải thích.
"Anh biết điều đó mà."

Beomgyu khẽ nhếch môi, tạo ra một nụ cười nhạt.
"Em vẫn ngoan cố đến mức này sao? Em không hiểu rằng mỗi lần em đến gần, em càng khiến anh khó kiểm soát hơn?"

Cô biết chứ. Cô hiểu tất cả, nhưng cô không thể quay lưng lại. Trong đôi mắt của hắn luôn có một sức hút không thể cưỡng lại, thứ sức mạnh bí ẩn vừa quyến rũ, vừa đáng sợ. Hắn là bóng tối mà cô muốn đắm mình vào, dù cho phải trả giá bằng tất cả.

"Anh sẽ không làm hại em," Y/n cất giọng, một lời khẳng định chắc nịch, như thể cô đang tin vào điều đó hơn là muốn thuyết phục hắn. Cô biết rằng hắn có thể dễ dàng biến mọi thứ thành tro tàn, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn Beomgyu, cô thấy một khao khát khác, một thứ khao khát không chỉ thuần túy là sự chiếm đoạt.

Beomgyu khẽ đứng dậy, cơ thể cao lớn của hắn phủ bóng lên người cô, như một bóng ma bao trùm lấy Y/n. Hơi thở của hắn tràn đầy quyền lực, nhưng đôi tay của hắn khi chạm vào làn da cô lại dịu dàng đến lạ. Hắn nâng nhẹ cằm cô lên, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp ấy.

"Em quá ngây thơ, Y/n à," hắn thì thầm.
"Em không biết anh có thể làm những gì đâu..."

Cô khẽ run lên khi những ngón tay của hắn chạm vào cổ mình. Hơi lạnh từ bàn tay Beomgyu lan tỏa khắp người cô, nhưng không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác kỳ lạ khiến cô không thể thoát ra được. Cô không thể nói rõ, chỉ biết rằng, cô không còn là chính mình mỗi khi ở cạnh hắn.

"Em không sợ," cô đáp lại, đôi mắt ánh lên sự kiên định.
"Em tin anh."

Hắn im lặng trong vài giây, ánh mắt lấp lánh của hắn như xuyên qua tâm hồn cô. Đột nhiên, hắn kéo cô vào lòng, nắm chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấy trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Hắn cúi xuống, đặt môi mình lên cổ cô, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da mịn màng của Y/n. Cô cảm nhận được trái tim hắn đang đập nhanh hơn, như một con thú hoang dại đang bị cơn khát cuốn đi.

"Beomgyu..." cô khẽ gọi tên hắn, giọng cô vang lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau trong hắn, cơn đói khát luôn trực chờ bùng phát. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà hắn dành cho cô, một tình yêu vượt qua mọi ranh giới của lý trí và bản năng.

"Em không biết anh đã đấu tranh thế nào để giữ em an toàn," hắn nói, giọng hắn vỡ vụn.
"Anh không thể để em gần anh hơn nữa...Nhưng cũng không thể để em rời xa."

Y/n khẽ đưa tay lên, ngón tay mảnh mai của cô chạm vào gương mặt hắn, kéo hắn lại gần hơn. Cô không cần lời giải thích nào cả. Tình yêu không phải lúc nào cũng cần lý do, và cô đã lựa chọn ở lại, dù cho biết cái giá phải trả có thể là cả cuộc đời.

"Chúng ta đã vượt qua nhiều thứ rồi," cô nói, giọng cô đầy sự bình yên.
"Anh không cần phải lo lắng cho em nữa. Em ở đây vì em muốn, và em sẽ không đi đâu cả."

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy như mọi nỗi đau và dằn vặt bấy lâu nay dần tan biến. Hắn cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đầy đam mê và khát vọng. Hắn cảm nhận được vị ngọt ngào từ đôi môi ấy, nhưng đồng thời cũng biết rằng hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi cơn khát không hồi kết này.

Họ hôn nhau, không chỉ bằng đôi môi, mà bằng cả trái tim đang hòa nhịp. Cả thế giới dường như dừng lại, chỉ còn lại hai người họ, trong sự bất tận của tình yêu và bóng tối.

Y/n biết rằng con đường trước mặt sẽ không dễ dàng. Nhưng cô không hề hối hận. Cô đã lựa chọn Beomgyu, và hắn đã chọn cô. Đó là sự lựa chọn của định mệnh, một sợi dây liên kết vĩnh cửu mà không ai có thể cắt đứt.

Dù cho bóng tối có bao phủ, họ vẫn tìm thấy ánh sáng trong tình yêu mà họ dành cho nhau.

Trong không gian huyễn hoặc bao phủ bởi bóng đêm và ánh nến leo lét, Beomgyu nhìn Y/n trong vòng tay mình, như thể cô là một tạo vật mong manh nhưng cũng đầy quyền lực. Đôi mắt hắn dường như sáng lên, như ánh lửa âm ỉ nơi đáy sâu biển cả, vừa âm thầm bùng cháy, vừa nguy hiểm và cuồng nhiệt.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên cổ cô. Làn da Y/n mịn màng, tỏa ra một sức hút kỳ lạ khiến hắn không thể cưỡng lại. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên mơ hồ, như thể thế giới này chỉ tồn tại với duy nhất hai người họ, cùng nhau hòa tan vào một thực tại mà thời gian không còn ý nghĩa.

Y/n khẽ run rẩy khi cảm nhận được hơi thở của hắn, phả vào làn da cô mát lạnh mà nóng bỏng đến nghẹt thở. Hắn dừng lại, đôi mắt hắn tìm kiếm sự cho phép từ cô – một câu hỏi thầm lặng trong bóng tối, chỉ riêng hai người có thể hiểu. Cô không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, đôi môi khẽ cong lên như một lời đồng ý, như một bản án tử ngọt ngào cô tự nguyện ký vào.

Răng hắn khẽ chạm vào làn da mềm mại, và rồi...một tia đau nhói lướt qua. Cảm giác ấy không phải là đau đớn, mà là một sự rạo rực lan tỏa, như từng sợi máu trong người cô đang bị thức tỉnh. Máu từ từ chảy ra, thấm đẫm đôi môi hắn. Mỗi giọt máu ấy như dòng rượu đỏ thẫm ngấm vào lòng hắn, vừa ngọt ngào, vừa cháy bỏng.

Y/n có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình đang hòa vào từng dòng chảy, hòa vào hắn như một điệu vũ của sự sống và cái chết. Cô không còn là một cá thể riêng lẻ, mà đã trở thành một phần của hắn, từng dòng máu đỏ thẫm ấy cuộn trào như khúc nhạc lặng lẽ, vang lên trong không gian im ắng.

Nụ hôn ấy không chỉ đơn thuần là sự tiếp xúc, mà còn là một lời thề hứa, một sự hòa quyện. Hắn hút lấy máu cô, như một kẻ lữ hành tìm thấy nguồn nước giữa sa mạc cằn cỗi, mỗi giọt máu như từng nụ hoa đỏ thắm nở rộ trong bóng tối, ngọt ngào nhưng cũng đầy chết chóc.

Nhưng kì lạ thay, khi mất đi từng giọt máu ấy, cô lại không cảm thấy yếu đuối. Ngược lại, cô cảm thấy như đang tái sinh, từng tế bào trong cơ thể như được thức tỉnh, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài. Máu của cô trở thành sự sống mới, là luồng sinh khí mà Beomgyu không thể cưỡng lại. Cả hai như đang hòa quyện vào nhau, vượt lên khỏi những giới hạn của thực tại, trở thành một thứ gì đó mạnh mẽ và bất diệt.

"Em biết không," Beomgyu thì thầm, đôi môi nhuốm đỏ máu nhưng lại mềm mại như lụa.
"Máu của em...ngọt ngào và mạnh mẽ như chính em vậy. Nó không chỉ là thứ anh khát khao, mà là linh hồn anh muốn nắm giữ mãi mãi."

Y/n mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
"Nếu điều đó có thể khiến anh tìm thấy bình yên...thì em nguyện trao tất cả."

Beomgyu im lặng, nhưng ánh mắt hắn lại càng sâu lắng, như ánh trăng soi rọi giữa đêm tối. Hắn cúi xuống, đôi môi lại tìm đến đôi môi cô, nhưng lần này là một nụ hôn trọn vẹn, một nụ hôn đậm vị của máu và khát vọng, ngọt ngào và đầy dục vọng. Máu từ đôi môi họ hòa quyện, vẽ nên một đường chỉ đỏ vô hình, một sợi dây định mệnh không thể phá vỡ.

Nụ hôn ấy kéo dài, từng giọt máu rơi xuống, như từng đóa hoa đỏ thẫm rơi rụng dưới ánh trăng, tô thắm cho không gian tăm tối. Cả hai như đang tan vào nhau, không còn là Beomgyu và Y/n, mà chỉ còn lại hai linh hồn đan xen vào nhau trong một bản giao hưởng của máu và tình yêu.

Đêm đó, Beomgyu hiểu rằng hắn không chỉ đơn thuần muốn có cô, mà hắn cần cô như một kẻ lạc lối cần ánh sáng. Và trong đêm đen ấy, Y/n đã trở thành ánh sáng duy nhất dẫn lối hắn trở về... trở về với chính con người hắn, với trái tim tưởng chừng đã hóa thành băng.

Nụ hôn ấy mãi mãi là lời hứa không cần nói ra, là khúc nhạc của máu và linh hồn, một bản tình ca của bóng tối và ánh sáng, kéo dài đến tận cùng của bất tử.

Trong một đêm tối mịt mà chỉ có ánh trăng bạc mờ soi rọi, rừng cây lặng lẽ như một bức tranh hoang dại và bí ẩn. Ánh trăng lấp lánh rơi xuống dòng suối, phản chiếu trên mặt nước lạnh như những ngọn lửa nhỏ lấp lánh, tràn ngập sắc màu của bóng tối. Nơi đó, giữa cảnh vật yên bình và quỷ dị, Beomgyu đứng đó, trầm tư như một vị thần lặng lẽ quan sát thế giới.

Y/n đến gần, bước chân nhẹ nhàng tựa làn sương sớm. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, cô trông như một bóng hình từ cõi mộng, đôi mắt long lanh và sáng ngời, đôi môi đỏ thắm như cánh hồng chưa khai nở hết.

Beomgyu xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, mang một vẻ bí ẩn pha chút buồn bã. Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, không gian như chỉ còn là một khoảng lặng kéo dài, nơi hai tâm hồn chạm vào nhau mà không cần bất kỳ lời nói nào.

Cô tiến lại gần, bàn tay mảnh mai khẽ chạm vào khuôn mặt hắn, như muốn chạm vào chính nỗi lòng sâu kín của hắn. Beomgyu nắm lấy tay cô, đôi bàn tay hắn lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng lại chứa đựng một nguồn nhiệt âm ỉ.

"Anh biết không, Beomgyu?" Y/n thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
"Dù có phải trả giá bằng gì đi nữa, em vẫn muốn bên cạnh anh."

Hắn không trả lời, chỉ cúi xuống, đôi mắt đen láy nhìn vào sâu trong mắt cô, nơi chứa đựng cả một bầu trời cảm xúc không thể thốt thành lời. Rồi hắn nghiêng người, môi hắn chạm nhẹ lên môi cô. Đó là một nụ hôn không đơn thuần là sự va chạm giữa hai bờ môi, mà là sự giao thoa giữa linh hồn, là lời thề nguyện bất diệt giữa bóng tối và ánh sáng.

Y/n cảm nhận được vị ngọt ngào pha chút cay đắng từ đôi môi hắn, và rồi như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, cô cảm nhận được thứ gì đó khác biệt. Một dòng chất lỏng ấm áp chảy từ môi hắn sang môi cô, chậm rãi mà lại mãnh liệt, như dòng sông đỏ lửa cuộn trào từ nơi sâu thẳm nhất của con tim hắn.

Cô biết đó là máu, thứ máu đỏ sẫm chứa đựng cả sinh mệnh và linh hồn của Beomgyu. Mỗi giọt máu hắn trao đi đều là một phần của hắn, một phần bóng tối mà hắn muốn truyền sang cô, như để khắc ghi dấu ấn của mình trong lòng cô mãi mãi.

Nụ hôn ấy trở nên sâu sắc và nồng cháy, như một cơn bão cuốn phăng mọi suy nghĩ, mọi lo lắng, chỉ còn lại hai linh hồn hòa vào nhau, tan biến trong khoảnh khắc vĩnh hằng. Hắn cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể cô, từ nhịp đập trái tim mà hắn khao khát, khao khát đến mức sẵn sàng đánh đổi cả thế giới chỉ để giữ lấy giây phút này.

"Beomgyu..." Y/n thì thầm giữa nụ hôn, như một lời gọi từ cõi mộng, giọng cô đầy dịu dàng nhưng cũng xen lẫn chút run rẩy. Cô cảm nhận được dòng máu của hắn thấm vào từng mạch máu của mình, trở thành một phần của mình, mãi mãi không thể tách rời.

Beomgyu rời khỏi đôi môi cô, đôi mắt hắn ánh lên một nỗi buồn man mác nhưng cũng rực rỡ như ngọn lửa cuối cùng trước khi lụi tàn. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô, nhẹ nhàng đặt một tay lên ngực, nơi trái tim cô đang đập dồn dập, như thể muốn khắc ghi từng nhịp đập ấy vào tâm trí.

"Máu của anh, linh hồn của anh...Tất cả đều là của em," hắn nói, giọng hắn như một lời nguyền thiêng liêng, như một khúc ca vọng lại từ cõi sâu thẳm của màn đêm.
"Dù cho có phải trôi dạt trong bóng tối mãi mãi, anh vẫn muốn ở bên em."

Y/n khẽ mỉm cười, đôi môi cô vương chút máu đỏ sẫm, nhưng cô không quan tâm. Cô chạm nhẹ vào ngực hắn, nơi trái tim Beomgyu cũng đập cùng nhịp với cô, như một lời hứa không lời nhưng đầy mãnh liệt.

"Em chấp nhận," cô đáp, đôi mắt lấp lánh như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước đêm.
"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, như máu hòa vào máu, như linh hồn hòa vào linh hồn."

Và trong khoảnh khắc đó, dưới ánh trăng mờ nhạt, giữa không gian tĩnh lặng của rừng đêm, hai con người ấy đã trở thành một phần của nhau, không chỉ bởi nụ hôn, mà bởi dòng máu và linh hồn họ đã hoà quyện vào nhau, không bao giờ tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip