deux

- Urghhh! - Choi Soobin (lại) nghe thấy tiếng than ầm trời của cậu em cách 3 tháng tuổi. - Chúa ơi hyung! Em ở cạnh nhóc này suốt chắc chẳng mấy chốc mà nghỉ hưu sớm quá!

- Haha Beom, đây là lần đầu tiên anh thấy mày than thở về người để bảo hộ như vậy đấy! - Soobin cười lớn, vỗ lưng Beomgyu cái 'bốp'.

- Anh thì trông rảnh rỗi quá nhỉ? - Beomgyu liếc mắt lườm người anh. Trái lại, Soobin chỉ thản nhiên nằm ườn ra sofa. - Yeah biết sao không? Người mà anh bảo hộ cho chẳng có gì đáng lo để phải trông chừng 24/24 cả. Lần đầu gặp anh ta còn suýt bẻ gãy tay anh mày cơ.

- Choi Yeonjun, huh? - Beomgyu hất cằm, Soobin gật gật đầu, tay với một miếng táo mà gặm. - Với cái tính cách đó thì anh đảm bảo ăn ta còn tự bảo vệ bản thân được luôn chứ chẳng cần đến anh nữa. Vì vậy anh chỉ đưa Yeonjun một cái vòng tay và bảo nếu gặp chuyện gì nguy hiểm thì bấm vô, anh sẽ tới giúp.

- Thực ra thì... um, Kang Taehyun không hẳn là người cá tính mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Về cơ bản vẫn là một cậu nhóc hiền lành, dễ ngại. Đụng tí là mặt mày đã đỏ ửng cả r-...

- Mày làm gì thằng nhóc đó vậy? - Soobin chợt cắt ngang lời nói hắn.

- Em l-..., khoan, làm gì là làm gì chứ? - Beomgyu ngập ngừng, xong liền thẹn quá hóa giận la lên.

- Vậy, mày ĐÃ làm gì nhóc đó vậy? - Rồi, lần này thì anh ta còn nhấn mạnh cả từ quan trọng.

- Em chẳng đi quá giới hạn đâu, chỉ trêu nhóc đó một tí xem bản lĩnh tới đâu thôi! - Beomgyu khoanh tay, Soobin chép miệng. - Vậy cơ đấy? Anh mày chẳng dám trêu chọc Choi Yeonjun đâu, anh ta sẽ xé xác anh mất.

- Hẳn rồi, thật đáng mong chờ đấy! - Beomgyu thờ ơ vuốt mặt, rồi đứng lên đi về phía bàn của Diêm Vương lục lọi gì đó. Soobin khó hiểu nhìn theo. - Diêm Vương có vẻ nhẫn nhịn em lâu quá rồi nhỉ?

- Ôi chúa, anh nghĩ mà xem. Em còn ở nơi này lâu hơn cả anh cơ mà. Chỉ vì lỡ đắc tội với quản lý thiên đàng mà em không được đầu thai, bị ép ở đây và mỗi kiếp người lại phải đi bảo vệ người khác. - Beomgyu ngán ngẩm thở hắt, hắn cũng chẳng biết bản thân đã ở đây bao lâu rồi nữa. Ban đầu còn cố gắng làm cho tốt để được thoát khỏi đây mà ai dè lại bị lừa ở đây muôn kiếp. Hắn đã quá quen thuộc với nơi đây rồi, đến mức Diêm Vương cũng chẳng nói gì hắn được nữa.

- Cũng phải nhờ. Mà sao em lại chết? - Soobin đung đưa chân, làm như không có gì mà thản nhiên hỏi. Anh bị chuyển xuống đây âu cũng là vì khi còn là người lỡ ăn nói xà lơ quá nên nghiệp chướng đầy người. Nhưng đương nhiên chỉ cần ở đây 2 kiếp thôi là có thể đầu thai được rồi. Khi anh xuống đây đã thấy một Choi Beomgyu bất cần vẫy tay chào mình.

- Vì một vụ nổ... - Beomgyu trầm ngâm một lúc rồi nói. Soobin ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi anh không nghe tin tức gì về vụ nổ ở trái đất. Không lẽ là hắn đã mất mạng từ vụ nổ lớn đau thương từ xa xưa sao?

- Một vụ nổ xe ấy hyung. - Nhìn ánh mắt thương cảm của Soobin dành cho mình, Beomgyu biết là anh hẳn là đã hiểu lầm rồi. Ai ngờ mắt Soobin còn mở to hơn. - Sao mà nổ xe?

- Thì cảnh sát bắn vô đúng cái thùng xăng trong xe rồi nổ. - Beomgyu tỉnh bơ nói như thể không có gì xảy ra. Giờ nghĩ lại khi ấy hắn vẫn còn rùng mình đây, Beomgyu khịt mũi. - Sao lại cảnh sát ở đâu ra vậy?

- Em cướp ngân hàng, cảnh sát rượt, đạn bắn vô trúng thùng xăng, bùm, và em ở đây. - Beomgyu nhe răng toe toét cười như đang kể một câu chuyện hài chứ chẳng phải là cái chết của mình. Soobin đen mặt, làm mất công anh đây ngồi tiếc thương cho hắn. Bị vậy đáng lắm!

- Này! Ánh mắt đấy là sao chứ? Dù sao em cũng chỉ là người cầm lái chứ có phải trực tiếp đi cướp đâu? Vì thế về cơ bản thân xác còn khá lành lặn. - Beomgyu nheo mắt liếc người anh hơn mình 3 tháng tuổi. Soobin thì nhởn nhơ tiếp tục ăn táo.

***

- Hyuka này!

- Nghe này Taehyunie, nếu cậu định kể về tên quỷ dị kia thì tớ xin ngừng nhé! - Huening Kai nhanh chóng cắt ngang trước khi cậu bạn thân lại luyên thuyên về một 'ai đó' trong giấc mơ.

- Ồ không, chỉ là tớ muốn hỏi liệu cuối tuần này cậu có rảnh không thôi. Tớ định sẽ chiêu đãi cậu và Yeonjun hyung vài món bánh mới mà tớ đã học được trên youtube! - Taehyun đập bàn hào hứng nói, ánh mắt to tròn lấp la lấp lánh như đầy ánh sao.

- Vậy sao? Tớ thì luôn sẵn lòng rồi. Tiện thể, mấy món đó cậu làm có thành công không thế? - Kai chống cằm mỉm cười nhìn người bạn thân. Taehyun ngượng nghịu gãi đầu mà cười trừ. - À, thực ra thì... cái đó, tớ cũng chưa thử làm nữa... Nhưng yên tâm đi, chắc chắn tớ sẽ không để các cậu phải làm vật thử nghiệm đâu!

- Vậy... để tớ gọi Yeonjun hyung nhé! - Nhận được cái gật đầu từ Taehyun, Kai nhanh chóng gõ phím rồi bật video call với Yeonjun. Đầu bên kia cũng ngay sau đó hiện lên là ông anh đang ngồi ở tiệm làm tóc. - Chào hai nhóc!

- Ơ anh lại định nhuộm tóc nữa đấy à? - Taehyun nheo mắt nhìn quả tóc đã xơ xác rồi còn phải chịu hành hạ từ thuốc nhuộm. Yeonjun nhe răng cười, bật ngón cái với em. - Yeah, anh mới thấy họ nói nhuộm xanh dương sẽ rất đẹp mà còn phai ra thành nhiều màu nữa! Nhuộm lần này xong thì trong vài tháng tới anh cũng chẳng cần thiết phải nhuộm kiểu khác.

- Okay sao cũng được, vậy thì hyung, cuối tuần này anh rảnh chứ? - Huening Kai đảo mắt rồi hỏi thẳng vào vấn đề chính. Yeonjun lật cuốn sổ tay lịch trình cá nhân. - Hm, hai đứa định làm gì hả? Nếu hay ho thì anh sẽ dẹp cái này qua cũng được.

- Ồ không, hyung. Chỉ là em làm vài loại bánh mới và muốn cho hai người thử thôi. Nếu anh bận việc thì cứ làm đi, em sẽ gửi bánh cho anh sau mà. - Taehyun khẽ lắc đầu, em không muốn người anh này bỏ qua việc của mình chỉ để đến thử bánh của em đâu. Yeonjun vội vã xua tay. - Không sao mà Taehyunie, chỉ là bữa xem mắt thôi. Không có gì to tát đâu. Anh thà dành một ngày nhìn em ôm cái bếp còn hơn nói chuyện với một cô nàng tẻ nhạt nào đó mà mẹ anh giới thiệu.

- Mẹ anh vẫn chưa từ bỏ ý định đó sao? - Kai bật cười, Yeonjun ngán ngẩm lắc đầu. - Có vẻ như bà ấy mong có con dâu lắm hay sao ấy! Anh đã nói là chưa muốn yêu rồi mà.

- Haha chịu thôi, do anh đến tuổi rồi mà! - Kai cười lớn và ngay sau đó là một tràng chửi bới của Yeonjun. Ngay lúc đó thì một tin nhắn được gửi tới điện thoại của Taehyun. Em ngạc nhiên khi đó lại nằm trong mục tin nhắn chờ. Em không hay check tin nhắn trong mục đó lắm nhưng hôm nay em lại hơi tò mò. Hơn nữa, tên người gửi khiến em cảm thấy có hơi bất an.

"Kang Taehyun nhỉ? Lâu lắm rồi không gặp em♡~". Đúng như những gì Taehyun lo lắng, đó thực sự là người em muốn tránh nhất. Người yêu cũ của em. Cái tên khốn nạn đấy đã tìm ra tài khoản mới của em rồi.

- Taehyunie, cậu sao vậy? Không khỏe hả? - Kai nhận ra sắc mặt nhợt nhạt của Taehyun liền lo lắng hỏi han. Em thở hắt ngẩng đầu nhìn cậu bạn thân đang lo cho mình. - Kai... Hắn ta tìm đến rồi.

   Huening Kai chợt im bặt, mắt mở to trợn tròn đảo láo liên xung quanh. Taehyun vội vàng giải thích.

- Không, không phải là ở đây. - Em giơ chiếc điện thoại màn hình có hiện đoạn tin nhắn khi nãy cho Kai. Cậu dù sợ nhưng vẫn bớt hoảng hốt hơn khi nãy. - Sao hắn lại biết được cơ chứ? Taehyunie, mau mau đổi sim điện thoại đi. Mau lên, tớ đi cùng cậu.

- Không cần thiết, Kai. Tớ muốn xem hắn ta làm được gì tớ. - Taehyun bình tĩnh lạ thường, lấy lại điện thoại, ngăn cản người bạn thân cuống quýt đứng dậy. Kai khó hiểu nhướn mày. - Cậu không thể biết được hắn ta sẽ làm gì. Lỡ đâu hắn lại như khi xưa mà b-...

- Được rồi, Kai à. Tớ hoàn toàn biết mình đang làm gì. Sẽ ổn cả thôi, được chứ? Có gì thì tớ sẽ báo cho cậu sau? - Taehyun nhanh chóng cắt lời mà trấn an Huening Kai. Một phần là để cậu bạn không nói ra ký ức ngày trước.

- ... Sao cũng được. Nhưng nhớ là có chuyện gì phải nói cho tớ ngay đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip