Về Daegu
"Em sẽ chọn Yeonjun, bởi em sẽ có những khoảng khắc vui nhất với anh ấy nếu là ngày cuối cùng trên trái đất."
"Em chọn Beomgyu, ẻm không thể nào mà trở về quê nhà được. Daegu xa lắm, em không muốn em ấy cô đơn."
------------------------------------------------------
♭
Ngày x tháng y năm z, nói chung là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác.
Yeonjun khẽ cuộn tròn trong chiếc chăn bông trắng quen thuộc, lười nhác không muốn nhấc mình khỏi giường. Hôm nay anh không có lịch trình gì, nên chỉ tận hưởng buổi sáng yên tĩnh và nhẹ nhàng đầy hiếm hoi. Nhưng không hiểu sao mắt anh thay vì nhắm tịt, lại cứ mở thao láo như thế này. Ừm, anh tỉnh ngủ rồi.
Với tay lấy cuốn sổ nhỏ cạnh giường, anh bật cười khi thấy những mốc thời gian được đánh dấu chi chít trong từng trang sổ, toàn là những lúc mà anh và Beomgyu dành thời gian cho nhau.
Hai người quen nhau cũng được gần một năm rồi, trong khoảng thời gian yêu nhau thì cũng đã đi hẹn hò riêng với nhau, đi chơi, mua đồ tặng nhau, viết thư cho nhau, cãi vã rồi làm lành, kể cả chòng ghẹo nhau xong cứ đeo đuổi nhau như hai đứa con nít thì vẫn đang làm rất thường xuyên.
Nói chung là mấy việc mấy người yêu nhau hay làm thì anh với bạn cũng gọi là cũng hoàn thành gần hết rồi đi, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy thiếu.
Lật qua lật lại trang sổ, cuối cùng anh cũng nhận ra là thiếu cái gì...
-----------------------------------------------------
♭♭
Beomgyu lúc này vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, không hiểu sao chưa gì là đã mình đến Daegu, và bồ em bên cạnh thì rất là tận hưởng khung cảnh xung quanh.
Ý là biết cảnh vật ở đây nên thơ rồi, nhà em thì tất nhiên lúc nào cũng đẹp, nhưng chớp mắt mấy cái còn ở Seoul, chớp mắt vài cái nữa là đã tới Daegu thì đúng là không thể nào mà đoán được.
Em vẫn còn nhớ như in sáng nay chỉ định ngồi trong phòng để tận hưởng cho xong ván game thôi, thì Yeonjun đã gõ cửa xong xông vào.
Anh cầm lịch trình, đầy hứng khởi bảo hay em với anh về Daegu chơi đi, đằng nào mấy ngày tới hai đứa mình cũng đang được nghỉ vài ngày đó.
Ai cũng biết là Yeonjun khi nói bằng giọng ungnyangnyang rất đáng yêu, anh lại còn dùng ánh mắt long lanh đó nhìn em nữa. Bình thường thì em mới là người hay dùng chiêu này với anh cơ, nhưng khi thấy Yeonjun sử dụng triệt để cả những cử chỉ dễ thương nhất, em nào có thể nỡ lòng từ chối anh được chứ?
Vậy nên giờ một Choi cả và một Choi út, tay nắm tay, tại Daegu, thật sự là Yeonjun lúc nào cũng biết cách tạo bất ngờ cho em quá.
Thôi thì cũng đã ở đây, chi bằng cứ tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi này. Em cũng đã nói với quản lí nên chắc không có gì phải lo lắng nữa. Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Beomgyu quay qua dòm chừng trước khi bồ em lại cao hứng đi đâu mất.
"Yeonjun hyung"
"Hửm?"
"Đây là lần đầu anh về quê em nhỉ, giờ anh muốn trải nghiệm đi Daegu như nào?"
Yeonjun lấy trong túi tờ Catalogue, hào hứng chỉ vào những địa điểm mà mình muốn đến. Nào là đền Donghwasa, tháp Woobang, công viên Apsan... Có vẻ như trong lúc em đánh một giấc trên xe, thì Yeonjun hyung của em đã xem rất chi tiết những địa điểm cả hai sẽ đi.
"Anh nghĩ là mình nên đi tham quan chỗ này trước ha-"
Nhưng chưa kịp để anh dứt lời, một nụ hôn đã rơi nhẹ lên má anh. Cắt ngang một người khi người ta đang nói đúng là xấu tính thật đó, nhưng biết làm sao đây, anh thật sự đáng yêu quá đó.
Từ nơi mà Beomgyu mới chạm môi vào, một màu hồng phớt lan nhẹ trên đôi má xinh đẹp của người đối diện. Beomgyu mỉm cười nhìn anh, sự dịu dàng nơi đáy mắt như muốn tràn ra ngoài.
"Anh quên nơi này là nơi em sinh ra hả, dù sao em cũng đợi được tới lúc dẫn anh về thăm nơi này rồi, nên cất tờ giấy đó đi, để dân bản địa chỉ cho anh biết nên đi chỗ nào ha~"
------------------------------------------------------
♭♭♭
"Đây là dưa hấu mà mẹ mới mua hôm qua đó. Hai đứa cứ ăn hết đi." Đưa dĩa dưa hấu đỏ óng cho con trai mình, cô cười hiền, khẽ huých nhẹ bả vai con.
"Thật tình, về thì cũng báo mẹ một tiếng chứ, ai đời con trai mình về mà tới lúc gõ cửa cửa gia đình mới biết không? Mà con về một mình thì không nói đi, đằng này dẫn người yêu về cũng không nói, lỡ nhà mình bừa bộn quá thì sao hả."
Beomgyu lấy dĩa trái cây từ tay mẹ, bật cười lại với bà, không quên nói lời cảm ơn trước khi đi. Dù nói thế thôi, nhưng Beomgyu biết mẹ đã vui như nào khi thấy mình và anh ở đây.
"Con cảm ơn nhiều lắm ạaaaa"
Đặt dĩa dưa hấu ở sau lưng, em nhẹ nhàng ngồi cạnh người khởi đầu cho tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay. Yeonjun cứ ngồi đung đưa chân tận hưởng bầu không khí nhẹ nhàng buổi đêm, nhìn nụ cười trên môi anh, có vẻ chuyến đi này đã đủ mĩ mãn rồi.
"Anh cũng thấy Daegu cũng ra gì và này nọ rồi đúng không?"
Beomgyu khẽ vén lọn tóc trước mặt để Yeonjun tiện ăn hơn, và anh mỉm cười tít mắt với bạn trai mình để cảm ơn lại em.
"Rất gì và này nọ luôn đó."
"Phải nói là anh thích nơi này lắm đó, nó yên bình, nhẹ nhàng-"
Sau đó là ngừng lại một lúc, không quên đặt nụ hôn lên môi người thương.
Cái này coi như trả lại cho nụ hôn lúc sáng đi.
"Và dịu dàng như em vậy."
Một nơi thế này đã sinh ra một con người tinh tế và ấm áp đến thế, chả trách sao Yeonjun lại rung động với em.
"Khi nào chúng mình lại về quê em chơi nữa đi."
"Ừm"
Em khẽ tựa vai anh, dịu dàng bảo.
"Đằng nào mình cũng bên nhau cả đời mà, anh muốn khi nào cũng được."
------------------------------------------------------
♡
Bonus chiếc ảnh đậm vibe về quê nuôi cá và trồng thêm rau của hai bạn nhỏ Beomjun nhà mình.
Chiếc fic này mình lấy cảm hứng từ một lần vô tình đọc được rằng bạn Gấu muốn dẫn anh về Daegu vì anh dám trêu bạn đi bằng máy cày để lên Seoul. Nói chung là mình cũng rất tận hưởng khi mà viết ẻm á, nên là mong rằng cả nhà sẽ thích ẻm nha ♡ Nếu được thì mong là sẽ có nhận xét từ mấy bồ luôn nha >< lâu lắm rồi mình không viết fic nên không biết văn phong câu cú còn oke hong, với cũng thích có người vào chơi chung ý hehe<3
Và chân thành cảm ơn @taadnhuong vì đã beta lại cho câu cú của ẻm được hoàn hảo hơn, ẻm có thể hoàn thiện tốt hơn cũng nhờ có công sức của adun đó ♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip