Quá khứ, hiện tại và lãng quên...
Thế kỷ không xác định...
Chạy, Estia hốt hoảng, vội vàng đuổi theo những con người quan trọng với mình. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa! Đôi chân cô mỏi nhừ, lồng ngực cô phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, đôi đồng tử như chứa đựng cả bầu trời hoàng hôn dần bị bao phủ bởi màu sắc tuyệt đẹp của Huyết Nguyệt. Giống như chú chim nhỏ vùng vẫy nơi biển máu đỏ tươi, để rồi hoàn toàn bị nhấn chìm vào...
Ah~ Nó mới tuyệt đẹp làm sao!
Để cho nổi sợ xâm thực, Estia bàng hoàng, đồng tử mỗi lúc càng mở to hơn.
Tại sao mọi thứ lại trở thành như thế này? Phải chăng đây là số phận an bài của kẻ bị nguyền rủa?
Estia đã sắp đuổi kịp, một chút nữa thôi là bắt được hạnh phúc... Như tiềng gầm của mãnh thú, âm thanh của gió mạnh, như thể đang thét gào vì giận dữ, điên cuồng vồ lấy Estia. Nó xé toát mặt đất vững chắc, hất cô ra xa. Đập mạnh vào thân cây, Estia đau đớn, ho ra từng ngụm là máu tươi. Cô ngậm chặc miệng lại để ngăn cho những âm thanh yếu đuối không thể nào phát ra.
"Emma, Jant, Ranna... Các cậu đừng... Đừng đi mà, đừng... Bỏ tớ lại một mình..."
Đêm hôm ấy, chỉ còn lại một mình, sự tồn tại của cô độc...
•••
Trở về với thực tại, sau hơn vài thế kỷ thì nhân loại ngày một tiến bộ hơn. Theo dòng thời gian dài thì ngày càng tiên tiến. Xã hội loài người càng trở nên phát triển, sinh ra những thứ mới mẻ nhờ nến móng của những bậc hiền nhân ngày trước. Họ học tập, tiếp thu, chắt lọc những thứ tinh khiết nhất để hướng nền văn minh đi lên.
Thật may mắn khi nhân loại chỉ học theo những thứ tốt đẹp của các thế hệ trước, còn những thứ nhơ nhuốc... Không, những thứ đó sẽ không bao giờ được tìm thấy...
Và Estia hay Estia Blanche - Một trong những Vampire cổ xưa còn tồn tại ở hình dáng vật lý cho đến tận bây giờ, người con gái của màu trắng và bạc, cũng là biểu tượng của sự thuần khiết bị lãng quên...
Tuyết rơi, rơi... Vô tình và lạnh lẽo, tan biến dần trước khi chạm mặt đất... Thờ ơ, nhưng cũng thuần khiết làm sao...
Từ rất lâu về trước, thuở hồng hoang, hỗn độn, khi chưa từng có loài sinh vật nào đặt cho đến đất liền thì lúc ấy đã có một thứ đã tồn tại.
Nó gọi là "Huyết Nguyệt".
Theo dòng chảy của thời gian, thì một giống loài đã được sinh ra, chính là những con người đang ngày càng tiến bộ hơn. Họ bắt đầu khám phá để tạo ra loại công nghệ dị giáo và một sự kiện gọi là "Babis" đã diễn ra khiến cho đoạn "công thức cấu thành sự sống" của loài người bị viết lại khiến cho họ trở thành một loài sinh vật khác.
Với làn da tái nhợt, đôi mắt đỏ như máu, có cặp răng nanh dài như là dơi. Một loài sinh vật của bóng đêm...
Kèm theo đó là những loại khoáng sản và những loài hoa có thể phát sáng...
Nhưng...
Sau sự kiện Babis, di chứng để lại cho mặt đất là quá lớn, có những mùa giông tố sẽ nhảy múa, có những mùa khô nóng đến cực độ.
Thiên tai... Sự trừng phạt!
Một khoảng thời gian nữa tiếp tục trôi qua, câu chuyện này rồi cũng dần bị lãng quên trong văn hóa của nhân loại. Duy chỉ "loài người mới" là còn nhớ đến, lưu truyền, hình thành nên xã hội của của loài sinh vật bóng đêm...
Và cái tên dành cho loài sinh vật ấy cũng đã được đặt ra... Đó chính là:
「 Vampire 」
•-•-•-•
Chào mọi người, tôi tên... À thì tôi có khá nhiều tên nên các cô (cậu) cứ gọi TK cho nó đơn giản.
Thú thật thì tôi viết vì-để-và cho bản thân có việc để làm thôi chứ hiện tại đang rảnh và rằng không nghĩ là phải chú tâm quá nhiều, nên là, chắc chắn 100% không có lịch cụ thể. Văn tôi khá là tệ nên là tôi cũng không mong là các cô (cậu) sẽ khen hay, chê hay như thế nào cả.
Chú ý:
1- Tôi viết để thỏa mãn đầu óc và nhu cầu đọc của mình, không vì lợi ích của một tổ chức nào cả. Phi tổ chức - phi lợi nhuận.
2- Nếu các cô (cậu) thích thì có thể vote, follow, ủng hộ tôi cho tôi có thêm chút động lực chứ nhiều khi rảnh rỗi sinh nông nổi đâm ra lười... Không thì thì cũng chẳng sao cả, không ảnh hưởng gì đến tôi.
3- Nghiêm cấm các hành vi như vận chuyển, đăng lại (re-up) ở những nơi khác, tài khoản khác, hội nhóm nếu không có sự động ý của tôi vì làm ơn, người ta đầu tư chất xám của mình để viết nên một bộ truyện và chia sẻ nó cho mọi người vì một phần muốn "giúp" những tâm hồn đang vã fic, một phần là vì muốn lưu lại kỹ niệm mà lại có người đem nó đi, nhận là của chính họ thì chẳng khác nào cướp đi công lao của người ta cả.
(Nói thẳng, tôi khá thoải mái với hầu hết mọi thứ nhưng đương nhiên cũng cực kỳ cục súc nếu như có người "chọc" đúng chỗ tôi "ngứa". Và thật luôn, thì loại đấy - thứ chỉ biết hưởng chùa công sức ở trên là cái thứ hãm tài nhất mà trên đời này tôi từng gặp.)
Thân ái, chào.
(Dòng thứ cô hồn hãm tài, cút hộ!)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip