Chap 9

Hôm nay là sinh nhật Nhậm Dận Bồng. Đúng 0h đêm, Trương Gia Nguyên nhắn tin chúc mừng sinh nhật, còn nói tối nay sẽ cố gắng hoàn thành xong việc sớm rồi ghé qua để ăn mừng với mấy người Hệ Ngân Hà.

Nhậm Dận Bồng từ lúc ngủ dậy đã nhận được rất nhiều tin nhắn, mấy anh em Minh tứ cũng chạy tới làm náo loạn ký túc hết cả buổi sáng. Đến chiều thì Lung môn đến đón anh đi ăn. Mọi thứ tương đối giống như sinh nhật của năm ngoái, chỉ có điều, năm nay còn có Trương Gia Nguyên hứa hẹn sẽ đến gặp Nhậm Dận Bồng vào buổi tối nên cả ngày hôm đó, trong lòng Nhậm Dận Bồng như có kiến bò, vừa chờ đợi lại vừa lo lắng, cả người nhấp nhổm không yên.

Đã là ngày cuối cùng quay MV, INTO1 cùng ekip đều cố gắng hoàn thành tốt công việc, bữa trưa cũng ăn qua loa cho xong. Đến khi mọi thứ đều xong xuôi cả thì đã là 23h đêm. Trương Gia Nguyên nôn nóng ngồi trên xe ô tô đang chở bọn họ về ký túc xá. Lúc nãy cậu có nhắn tin cho Bồng Bồng nói rằng đang trên đường đến, nhưng lại không thấy anh ấy trả lời. Có phải anh ấy giận cậu đến muộn rồi không?

Xe vừa dừng lại trước cổng, Trương Gia Nguyên vội vàng nhảy xuống định co chân chạy thì bị Châu Kha Vũ gọi giật lại. Cậu nhíu mày quay lại nhìn.

"Có phải đã quên cái gì rồi?"

Châu Kha Vũ ẩn ý cười cười, sau đó Bá Viễn từ trên xe bước xuống, đưa cho Trương Gia Nguyên túi quà mà cậu vì quá vội đã bỏ quên ở chỗ ngồi.

"Gửi lời chúc mừng sinh nhật của bọn anh đến em ấy nhé!"

Trương Gia Nguyên gật đầu lia lịa, cầm lấy túi quà rồi chạy nhanh về phía tòa nhà của Hệ Ngân Hà. Lúc đến tới cửa, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.

23h48, vẫn còn kịp.

Lúc Gia Nguyên mở cửa đi vào thì bị khung cảnh bên trong dọa đến ngây người. Ở phòng khách, Nhậm Dận Bồng cùng Phó Tư Siêu mỗi người một chai rượu, vừa cười ngốc nghếch vừa đòi uống với nhau. Từ Dương vất vả giữ Phó Tư Siêu lại, bên kia Vũ Tinh cũng đang tốn sức ngăn cản Nhậm Dận Bồng. Phía trên bàn bày la liệt đồ ăn vặt, còn có một chiếc bánh sinh nhật chưa được cắt, nhưng đã bị khuyết mất một phần kem. Nhìn kỹ lại thì trên mặt Nhậm Dận Bồng cũng có vài vết kem bị bôi lên, hẳn là tác phẩm của Phó Tư Siêu rồi.

Trương Gia Nguyên hoang mang đi vào. Vũ Tinh vừa nhìn thấy cậu thì như tìm được vị cứu tinh, vội la lên.

"Nguyên nhi, em đưa Bồng Bồng về phòng được không? Trời ạ, hai cái đứa này, vừa rời mắt một tí mà chúng nó đã tự chuốc say nhau rồi."

Trương Gia Nguyên đỡ lấy Nhậm Dận Bồng, cẩn thận dìu anh từng bước đi về phòng, lại nhẹ nhàng để anh ngồi xuống giường, còn mình thì vào nhà tắm lấy khăn rửa mặt giúp anh lau đi vết kem.

Nhậm Dận Bồng khi say rất ngoan. Kỳ thực Trương Gia Nguyên mới thấy anh say một lần vào hôm tiệc mừng công sau Minh tứ.

Nhậm Dận Bồng ngồi yên để Trương Gia Nguyên lau mặt sạch sẽ cho mình, khuôn mặt trắng noãn của anh hơi ửng đỏ nhẹ, không biết là vì men rượu hay vì khuôn mặt đang sát gần kia. Nhậm Dận Bồng cũng chẳng muốn nghĩ, trong đầu anh hiện giờ chỉ có hình ảnh Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ hôm nọ. Anh vẫn luôn để ý chuyện đó, dù mấy hôm vừa rồi anh đã cố gạt nó ra khỏi đầu. Nhưng có lẽ khi con người ta say thì lại càng nhìn thấu được nỗi lòng của mình. Càng say lại càng tỉnh là như vậy sao?

"Trương Gia Nguyên."

Nhậm Dận Bồng mở miệng gọi khẽ. Dường như trong lòng anh lúc này, Trương Gia Nguyên ở trước mặt đang là ảo ảnh, không phải người thật.

"Em đây."

Trương Gia Nguyên ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn Nhậm Dận Bồng chờ đợi.

"Anh thích em."

Không gian tĩnh lặng như tờ càng làm cho câu nói của Nhậm Dận Bồng rõ ràng hơn bao giờ hết, như một dòng nước ấm áp len lỏi vào trái tim Trương Gia Nguyên, khiến môi cậu run run.

"Anh nói sao cơ?"

"Anh nói là anh thích em. Trương Gia Nguyên, anh rất thích em.", Nhậm Dận Bồng vẫn nghĩ mình đang trong mơ, bởi chỉ có trong mơ anh mới đủ dũng khí để nói lên tiếng lòng của mình như vậy. Đoạn, như nhớ ra điều gì, Nhậm Dận Bồng mím mím môi, vành mắt đột nhiên ửng đỏ làm Trương Gia Nguyên hốt hoảng. "Nhưng Trương Gia Nguyên không thích anh. Em ấy và Châu Kha Vũ..."

Nhậm Dận Bồng không nói tiếp được nữa, thanh âm run rẩy như cảnh báo anh, nếu anh còn nói tiếp nước mắt sẽ lập tức rơi xuống. Nhưng anh không muốn khóc, cho dù là trong giấc mơ, anh cũng không muốn mình yếu đuối mà rơi lệ trước Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên nghe anh nói như vậy, cái đầu gỗ của cậu cũng thông suốt phần nào, vội vàng ôm Nhậm Dận Bồng vào lòng, dịu dàng vỗ về anh.

"Em cũng thích anh, Bồng Bồng. Em thích anh."

"Thật tốt, ở trong mơ, anh có thể nghe thấy Nguyên Nguyên nói thích anh."

Nhậm Dận Bồng lầm bầm, ghé vào vai Trương Gia Nguyên, mí mắt dần dần sụp xuống. Trương Gia Nguyên biết anh sắp ngủ nên cũng không nói nhiều nữa, đợi đến khi hô hấp của anh đều đều, cậu mới từ từ đỡ anh nằm xuống.

23h57.

Trương Gia Nguyên lấy ra từ trong túi hộp quà mà cậu đã chuẩn bị. Là một chiếc vòng tay cậu đặt làm dựa trên logo của Hệ Ngân Hà, đằng sau còn có khắc tên của Bồng Bồng. Cậu cẩn thận đeo vào cho anh, lại cúi xuống hôn lên trán Nhậm Dận Bồng thật lâu, sau đó mới nhìn anh mỉm cười.

"Bồng Bồng, sinh nhật vui vẻ."

---------------------------------------

Sáng hôm sau, Nhậm Dận Bồng tỉnh dậy trong trạng thái đầu đau như búa bổ. Anh mệt mỏi lê người vào phòng tắm, sau đó lại lê ra ngoài, không ngạc nhiên khi thấy Phó Tư Siêu cũng chung một bộ dạng với mình đang ngồi uống canh giải rượu. Nhìn thấy anh đi đến, Phó Tư Siêu đẩy đẩy bát canh còn lại.

"Này, Nguyên nhi nấu từ tối qua đó."

"Tối qua em ấy có đến à?"

Nhậm Dận Bồng khi say sẽ quên hết những gì đã xảy ra vào lúc đó. Sáng nay anh còn tưởng hôm qua đích thực gặp Trương Gia Nguyên trong mơ, nhưng cũng chẳng nhớ gặp em ấy rồi làm gì nữa.

"Cậu uống đến ngốc luôn à. Nhìn kìa, quà sinh nhật em ấy tặng còn đang đeo trên tay cậu."

Lúc này Nhậm Dận Bồng mới nhìn xuống tay mình, chiếc vòng Trương Gia Nguyên tặng ở trên cổ tay trắng mềm của anh vô cùng hòa hợp. Nhậm Dận Bồng ngắm đến ngây người.

Phó Tư Siêu là người nhận ra Trương Gia Nguyên đến, âm thầm ôm theo bát canh chạy vào phòng. Trương Gia Nguyên nhìn Nhậm Dận Bồng còn đang ngơ ngẩn xem cổ tay, phì cười.

"Thích không?"

"Thích..."

Nhậm Dận Bồng vô thức đáp lại, sau đó mới giật mình nhận ra Gia Nguyên đã ngồi xuống đối diện mình. Anh xấu hổ bỏ tay xuống, cúi gằm đầu.

"Em...em đến đấy à..."

"Ừ, đến để tiếp tục câu chuyện tối hôm qua của chúng ta."

"Chuyện...chuyện gì?"

Không xong rồi. Nhậm Dận Bồng chột dạ, chẳng lẽ khi say anh đã lỡ miệng nói ra cái gì không nên nói sao.

"Bồng Bồng.", Trương Gia Nguyên đột nhiên nghiêm túc, ép Nhậm Dận Bồng nhìn vào mắt mình. "Đây không phải mơ. Anh nghe cho kỹ. Em thích anh, rất rất thích anh."

Nhậm Dận Bồng nghe kỹ đến ngơ luôn rồi. Nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ phòng khách, chiếu xuống chỗ Trương Gia Nguyên, hắt lên khuôn mặt điển trai làm cho những đường nét vốn đã dịu dàng của cậu càng trở nên nhu hòa. Nhậm Dận Bồng nhìn chăm chú khuôn mặt của người mà anh đem lòng thích từ lâu, hốc mắt nóng lên, anh nghe giọng nói của mình mềm mại đáp lại.

"Anh cũng thích em."
___________________________________
Đôi trẻ tỏ tình rồi, câu chuyện cũng dần dần đi đến hồi kết rồi 🐰🐺

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip