Chương 10

Châu Kha Vũ được giáo viên gọi ra ngoài, chỗ ngồi chỉ còn lại một mình Lưu Vũ, bởi vì quá nhàm chán, anh lấy ra bài tập Hóa học còn đang dang dở nằm trong cặp, chăm chú tính toán, nhìn vào rất nghiêm túc.

Đến khi Lưu Vũ ngẩng đầu lên, từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện thêm một bóng dáng nhỏ nhắn, nữ sinh hỏi: "Giờ nghỉ trưa mà cậu cũng làm bài tập, chắc thành tích của cậu rất tốt phải không?"

Lưu Vũ nghĩ ngợi vài giây, lắc đầu: "Không tốt lắm."

Nữ sinh từ trong túi sách móc ra hai thanh socola, đưa cho Lưu Vũ một cái: "Tớ không tin đâu. Cậu không cần quá khiêm tốn, ảnh của cậu còn nằm trên bảng vàng của trường kia kìa."

Lưu Vũ không nhận, nói: "Cảm ơn, tôi không thích đồ ngọt."

Cô gái bỏ thanh socola vừa bị từ chối ngược vào túi, nhìn bộ dạng cao lãnh của anh, mở miệng hỏi: "Cậu ngồi cùng bàn với Châu Kha Vũ đúng không?"

Lưu Vũ dừng bút, có chút nghi ngờ: "Cậu tìm cậu ấy có việc gì sao?"

Cô gái tự giới thiệu bản thân tên Trần Tử Ninh, là fangirl trung thành của Châu Kha Vũ: "Tớ thích cậu ấy lâu lắm rồi nhưng không dám làm quen, cậu ấy quá ưu tú còn tớ chẳng có gì nổi bật." Trần Tử Ninh nói xong lại nhìn về phía cửa, phát hiện Châu Kha Vũ chưa về lớp, cười nói: "Nhưng tớ có thể làm quen với bạn cùng bàn với cậu ấy."

Lưu Vũ cảm thấy vô vị, liền thu hồi tầm mắt, nói: "Cậu ta không tốt như cậu tưởng tượng đâu."

"Không tốt?" Trần Tử Ninh có chút bực mình, "Châu Kha Vũ là nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng tớ đó, vừa đẹp trai, vừa học giỏi, gia thế cũng rất khá. Là nam sinh ba tốt đấy!"

Lưu Vũ suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Nam sinh ba tốt sẽ không làm anh trai hàng xóm của mình bị gãy xương phải mất một năm rưỡi mới hồi phục bình thường." Anh im lặng một lúc mới mở miệng nói tiếp, "Cuối cùng khiến người ta học trễ hai năm."

Trần Tử Ninh vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu không lừa tớ đấy chứ?"

"Tôi lừa cậu làm gì?" Lưu Vũ vừa khoanh đáp án vừa hỏi, "Có lợi ích gì không?"

Trần Tử Ninh ủ rũ bước ra khỏi lớp, lúc nhìn thấy Châu Kha Vũ ở dưới cầu thang, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng cùng đau lòng.

Châu Kha Vũ: "?"

Hình như cậu đâu có quen cô gái này.

Châu Kha Vũ đi vào lớp bằng cửa sau, lớp trưởng cũng nhanh chân bước theo cậu. Nhìn thấy mọi người tập hợp đông đủ, lớp trưởng liền tiến lên phía trước bục giảng, hắng giọng nói: "Tớ có thông báo, các cậu trật tự một chút!"

Mí mắt Lưu Vũ không nâng, im lặng tiếp tục làm đề, không để ý tới người ngồi cạnh.

Lớp trưởng cười đến vui vẻ: "Trường chúng ta sắp tổ chức Hội diễn văn nghệ, bắt buộc tất cả các lớp đều phải có tiết mục biểu diễn. Các cậu có ai muốn đăng kí không?"

Sau khi cả lớp đăng kí xong vẫn còn một hạng mục trống, chợt có người nhắc đến tên Lưu Vũ: "Bạn học Lưu Vũ, cậu không tham gia hả?"

Châu Kha Vũ hơi hơi nghiêng người, ánh mắt khẽ hướng về phía Lưu Vũ.

"Không." Lưu Vũ không chần chừ từ chối ngay, "Tớ không thích ánh đèn sân khấu."

"Cậu đùa sao?" Bạn học không có ý định buông tha cho anh, "Năm tớ học lớp 7 còn nhìn thấy cậu đạt huy chương vàng cuộc thi múa Hán phục cấp quốc gia đấy!"

Bạn học A: "Thật á?"

Bạn học B: "Lưu Vũ là thâm tàng bất lộ hả?"

Bạn học C: "Giải múa đơn này chúng ta giành chắc rồi, quán quân ở đây mà!"

Bạn học A: "Đúng đúng, Lưu Vũ cậu đăng kí đi, cho bọn tớ mở rộng tầm mắt."

Lưu Vũ rơi vào im lặng.

Châu Kha Vũ thấy mọi việc đã đi quá xa, lên tiếng nói: "Sức khỏe Lưu Vũ không tốt, mọi người không cần ép anh ấy nữa. Tiết mục cuối cứ ghi tên tôi."

"Sao?" Ánh mắt Lưu Vũ có chút hụt hẫng, "Cảm thấy có lỗi à?"

Châu Kha Vũ hơi hơi tạm dừng, nhìn thẳng vào mắt anh bình tĩnh trả lời, "Ừm."

Lưu Vũ bỏ đề Hóa vào trong cặp, nói: "Tôi đã nhắc bao nhiêu lần, năm đó không phải lỗi của cậu, là do hệ thống đèn bị trục trặc, hiểu không?"

"Anh định làm gì?"

"Cúp tiết!" Lưu Vũ trèo qua người Châu Kha Vũ, đáp.

"Anh dám?" Châu Kha Vũ kéo tay Lưu Vũ, "Dì Lưu sẽ đánh gãy chân anh!"

"Gãy một lần hơn 365 ngày, tôi, còn, sợ, gì, nữa!" Dứt lời, anh gỡ tay Châu Kha Vũ khỏi tay mình, "À, xém chút quên nói với cậu. Ban nãy có một nữ sinh rất xinh đẹp đến tỏ tình với bạn học Châu, nhưng bị tôi dọa sợ chạy mất rồi!"

Con mẹ nó!

Anh chịu tổn thương như vậy, cậu cũng đừng hòng được hạnh phúc. Anh cố tình chặt đứt hết mọi nhân duyên của cậu, cho ngày lễ tình nhân làm cẩu độc thân ăn cơm chó của người ta đi.

Cho dù, chuyện năm xưa cậu cũng chỉ là nạn nhân.

Năm Châu Kha Vũ học lớp 7, Lưu Vũ đã học lớp 9.

Khi ấy, quan hệ giữa hai người vẫn còn rất tốt, chỉ có đôi lúc bị bố mẹ so sánh với anh, Châu Kha Vũ mới cảm thấy Lưu Vũ rất đáng ghét. Còn bình thường, cậu luôn xem anh là anh trai mà đối xử.

Châu Kha Vũ rất giỏi Vật Lý, cậu cực kì thích các thiết bị phát quang đặc biệt là bóng đèn điện. Có một lần, Lưu Vũ tham gia biểu diễn múa truyền thống, cả nhà Châu Kha Vũ cũng được mời đến tham dự. Lúc đó, Châu Kha Vũ nhìn trúng một hệ thống đèn điện dành để cung cấp ánh sáng cho sân khấu. Bởi vì biết sở thích của con trai, bố Châu đã dùng danh tiếng của mình để Châu Kha Vũ có thể tham quan lúc nhân viên lắp đặt trên trần nhà.

Ngày nhỏ, Châu Kha Vũ vốn có tính nghịch nghợm, sau khi xác định tất cả mọi người đã nghỉ trưa, cậu lén trèo lên thang gấp, tò mò mở xem cách vận hành của thiết bị ra sao. Vốn dĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp trôi qua, ai ngờ ngay lúc Lưu Vũ đang biểu diễn, hệ thống đèn đột ngột phát nổ, dây điện cố định dàn đèn bị đứt rơi trúng người anh.

Sau đó, Lưu Vũ nhập viện trong tình trạng gãy xương nặng. Trong vòng một năm anh không thể cử động mạnh và hơn nửa năm sau chấn thương mới có thể hồi phục hoàn toàn, cũng vì thế mới có chuyện hai người là bạn cùng bàn của nhau suốt ba năm liên tiếp.

Châu Kha Vũ cứ nghĩ là do bản thân mình táy máy tay chân mới khiến đèn điện phát nổ nhưng thực ra Lưu Vũ biết, đó là do sự bất cẩn của nhân viên lắp đặt. Dù anh có giải thích bao nhiêu lần, tên ngốc ấy vẫn không chịu tin.

Đến khi bác sĩ nói với anh, do chấn thương đã động đến dây chằng cho nên từ nay về sau anh không thể lên sân khấu biểu diễn được nữa. Cú sốc đầu đời quá lớn, niềm đam mê nhảy múa trong phút chốc bị dập tắt, Lưu Vũ không có chỗ phát tiết, liền mặc kệ đổ hết mọi thứ lên người Châu Kha Vũ. Kết quả là mối quan hệ giữa họ mỗi lúc một tệ, một người cố tình bắt nạt, một người âm thầm dung túng cho người kia muốn làm gì thì làm.

- Hết chương 10 - 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip