Chương 1: Tiểu thuyết máu chó gì đây?
"Trương Mặc Mặc mày mua cái thể loại truyện gì đây? Máu chó vl." Lương Vũ vừa đọc xong cuốn sách "Hệ thống tình yêu rực lửa ngang trái" vừa được Mặc Mặc mua về.
"Trời má, nhiều khi tao muốn đấm cho thằng nam chính luôn á. Thời đại nào rồi mà còn đọc cái loại truyện não tàn này vậy?" Khanh Trần ngồi bên cạnh cũng phụ hoạ thêm.
"Tao đâu có biết đâu, tại nó nổi quá mà tao còn thấy cả bài báo về nó." Trương Mặc cũng gân lên cãi, dù gì cũng là do mấy báo lá cải viết chứ đâu phải do cậu.
Nói rồi Mặc Mặc lấy điện thoại ra cho hai cậu xem bài báo của mình, nhưng có một cái gì đó là lạ. "Ủa sao mày còn chưa bấm vào xem." Tiểu Cửu khó hiểu hỏi.
"Thì lúc đang ở tiệm sách thì lướt thấy bài này, vừa thấy là mua luôn đã kịp đọc đâu."
"Mày có vấn đề phải không? Tao đọc rồi, đây là một bài phốt đó." Vũ Vũ nhìn thằng bạn mình ngơ ngơ ngác ngác thì cũng không còn cách nào khác.
"Thôi đi ngủ, đã 12h đêm rồi còn say truyện mấy bà hàng xóm không qua chửi cho thối mặt với lạ."
Thế là cả ba cùng nhau lên phòng ngủ, cả ba người các cậu đều là sinh viên nghèo thêu chung một nhà trọ. Giường ngủ thì nhỏ mà cả ba cùng chen chúc, bình thường vị trí ngủ sẽ như sau. Khanh Trần- Lương Vũ- Trương Mặc. Nhưng đó là trên lý thuyết chứ với tình hình hiện tại là chân Vũ Vũ gác lên đầu Cửu Cửu, còn Tiểu Cửu thì gác chân lên người Trương Mặc, còn Mặc Mặc thì sao? Thì chịu chứ sao.
"Ưm..." Lương Vũ mở mắt từ từ ra, nhìn quanh căn phòng lạ kỳ này mới nhận ra cậu đang ở một nơi vô cùng đẹp, nhưng rõ ràng đây không phải là nội thất của hiện đại.
"Ủa đây chẳng phải là phim trường sao? Sao mình lại ở đây?" Cậu tự hỏi, chưa kịp định hình thì có một người phụ nữ đi vào, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt.
"Lưu Vũ sao loại người như mày vẫn còn chưa chết vậy hả?" Một vị đại nương thân hình mập mạp, giọng nói chua chát, gương mặt nhăn nheo vừa nhìn thấy mặt cậu là chửi cho cậu không kịp vuốt mặt.
Nhưng khoan đã... Lưu Vũ, con mẹ nó đang diễn tuồng à, cậu là Lương Vũ mà chỉ là một chữ Vũ thôi mà cũng đừng nhìn nhầm chứ.
"Sao? Không nói được nữa à?"
Cậu còn chưa kịp nói lại thì có một người khác bước vào nữa.
Mấy người có thể đi vào cùng một lúc không?
"Nương người đừng làm khó Lưu Vũ nữa... Dù gì cũng là con trai của Ngũ vương gia chúng ta không thể đắc tội." Người này thân hình mảnh khảnh mong manh dễ vỡ lại còn nhu thuận như nước, làm người ta vừa nhìn là thấy muốn yêu thương.
"Con sợ gì chứ... Tam hoàng tử, ngũ hoàng tử còn Lục hoàng tử bọn họ chống lưng đám người vương gia này làm gì được chứ?" Nhớ tới cái chân còn vững hơn đồng của mình thì mặt bà ta cũng ngẩng lên song song với trời.
"Không mẹ..." Chàng trai đó lại chuẩn bị một màn hoa lê đái vũ ai mà ngờ.
"Thôi thôi cho tôi xin, mấy người có là mẹ con lâu ngày gặp lại cũng quan tâm tới sự hiện diện của người ngoài như tôi đi chứ." Lưu Vũ lúc này đang ngồi chồm hổm trên giường một tay gãi đầu miệng thì ngáp ngáp chán chường nhìn hai con người trước mặt.
"Anh... Anh khoẻ chưa? Chuyện anh đã làm em chắc chắn sẽ giấu không để Tam hoàng tử biết được, anh cứ yên tâm." Dùng ánh mắt thập phần uỷ khuất cùng với một tầng nước long lanh sự xinh đẹp ấy làm Lưu Vũ muốn... Ói.
"Thật sao? Cảm ơn em nhiều, bây giờ anh có hơi mệt tạm thời muốn nghỉ ngơi hai mẹ con ra ngoài trước đi." Lưu Vũ khởi động khả năng diễn xuất của mình, chẳng mấy chốc đã đuổi được hai mẹ con kia ra ngoài, trước khi biến mất cậu còn nghe được loáng thoáng tiếng bà cô kia than phiền.
Tới mức này rồi đương nhiên Lưu Vũ cũng đã hiểu sơ qua chuyện mình gặp phải... Má nó xui.
"Không biết Mặc Mặc với Tiểu Cửu sao rồi?" Lưu Vũ bước xuống giường ngắm nhìn xung quanh rồi lẩm nhẩm nói.
"Aaaaaaaa... Ngũ vương gia tha cho tôi." Một tên người ngợm to lớn, gương mặt có nguyên một vết sẹo vậy mà bây giờ đang ôm đầu vắt chân lên cổ chạy. Đằng sau là một chàng trai khác có ngoại hình chênh lệch rõ ràng, eo mảnh khãnh làn da trắng trắng vậy mà đang cầm một khúc gõ thật bự vừa chạy theo vừa chửi tên to con kia.
"Mày đứng lại đó, cái loại căn bã nghĩ sao mà dám sàm sỡ bố mày. Vừa tỉnh dậy đã ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này là mệt rồi còn gặp phải cái loại xấu xa như mày." Lâm Mặc vừa chạy vừa thở nhưng cái miệng vẫn hoạt động hết công suất.
Nhưng dù khoẻ đến đâu thì cũng không bằng người luyện võ nên chỉ sau 5 phút là Lâm Mặc đã mất dấu tên đó. Cậu thở hồng hộc đứng dậy rồi hồi tưởng lại chuyện lúc nãy.
Vừa tỉnh dậy Lâm Mặc đã nhìn thấy trước mặt mình là một tên nam nhân đang cởi đồ vừa nhìn thấy cậu đã tỉnh dậy thì hắn ta cười khà khà quay sang nói:
"Ôi, tiểu nam nhân xinh đẹp cuối cùng cũng tỉnh rồi đấy à? Càng tốt làm với một cái xác chẳng vui chút nào."
Nói rồi hắn ta từ từ tiến đến, nở nụ cười lưu manh vừa định chạm vào áo cậu cởi ra thì Lâm Mặc cầm lấy khúc gỗ bên cạnh đập mạnh vào đầu tên đó, sau đó đứng dậy quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường rồi đạp vài cái:
"Cưng nghĩ cưng là ai mà đòi làm anh." Sau câu nói đó chính là cảnh mà chúng ra thấy từ đầu.
Kết thúc hồi tưởng, Lâm Mặc mới nhìn xung quanh. Cậu đang đứng trong một con hẻm khá vắng, nhưng cũng đủ để nhận ra đây không phải là con hẻm nào đó trong khu phố mà cậu sống. Bước từ từ ra ngoài đường, cậu mới bắt đầu hoang mang, đây chắc chắn không phải phim trường vì rất chân thật. Nhìn những con người trước mặt ai ai cũng thật xa lạ làm cậu bây giờ mới bắt đầu cảm thấy sợ sệt.
Nhưng chưa kịp để cậu khóc thì đắng xa một chiếc xe ngựa lại gần, một chàng trai nhìn rất cao vẻ ngoài đẹp trai, sắc nét. Đây chính là nhan sắc mà ai nhìn vào cũng sẽ muốn cùng yêu đương, nhưng Lâm Mặc thì không bởi vì câu đầu tiên mà hắn ta nói lại là:
"Hại người cuối cùng lại hại mình, cũng là vì Thiên Tuyết quá lương thiện nên mới để cho cậu ăn hiếp, đừng cố chấp nữa tôi sẽ không bao giờ thích cậu đâu Lâm Mặc à. Hôm nay may mắn là cậu chạy thoát được, lần sau để tôi thấy cậu hại em ấy... Thì sẽ không đơn giản vậy đâu." Nói rồi chưa kịp để cậu tiếp nhận và xử lý cái đống thông tin đó là hắn ta đã quay ngựa làm ra vẻ soái ca nhất bỏ đi.
Lâm Mặc:"Bố có nói là bố yêu mày à?"
Nhưng cũng nhờ vậy mà cậu cũng hiểu hoàn cảnh mà mình đang phải chịu, cậu vậy mà xuyên vào nhân vật Lâm Mặc nam phụ không chỉ ngu mà còn xu. Người vừa rồi cũng chính là nam chính Lãnh Hàn Khơ Vũ, tình tiết này là khi Lâm Mặc cố tình sai người làm nhục nam thụ chính ai mà ngờ lại bị nam chính xuất hiện giải cứu, gậy ông đập lưng ông tên đó lại cho người làm vậy y chang với Lâm Mặc, lần này may mà cậu nhanh trí nếu không theo tình tiết truyện thì có lẽ đã xong rồi.
Còn đang không biết làm sao để về nhà thì nhìn thấy từ xa có một đoàn ngựa rất nhiều đi tới, vừa nhìn đã biết là con ông cháu cha chắc chắn sẽ nhờ được nên cậu vội chạy tới.
"Anh đẹp trai, không biết có cùng đường không? Có thể đưa tôi về phủ của phủ vương gia được không?"
Tên nam nhân đó hình như cũng đẹp trai không kém nam chính a~, đã vậy nhìn còn diệu dàng hơn chẳng biết tại sao đám con gái lại thích tên Tam hoàng tử kia hơn nhỉ? Nhưng mà vị nam nhân đó nhìn thấy Lâm Mặc thì đầu tiên là nhíu mày ngạc nhiên. Cậu cứ tưởng là mình bị từ chối vội nói:
"Tôi hứa với anh cha tôi... À không... Tôi sẽ hậu tạ anh thật hậu hĩnh." Cậu cứ nghĩ người này thiếu tiền trong khi người ta có cả đoàn tuỳ tùng phía sau.
Người đó im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý:"Được."
Cậu còn định sẽ leo lên cái kiệu phía sau, ai ngờ còn chưa kịp nhấc chân chạy qua là nam nhân đó đã vòng tay qua eo cậu nhấc một phát lên ngựa còn hắn. Còn chưa kịp kêu lên thì hắn đã cha một tiếng con ngựa liền lao lên phía trước, cậu chỉ còn cách nhắm mắt và cầu mong cho số phận mình đừng xu tới mức gặp bắt cóc.
Khanh Trần lại không may mắn như bạn mình cho lắm, cậu vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy trước mặt là một thanh niên nhìn vẻ ngoài đáng yêu, tinh nghịch nhưng có một chỗ không đúng lắm, không đúng ở chỗ kiếm trên tay hắn đang chĩa vào cổ cậu.
"Lục vương gia, tôi hết lần này đến lần khác đã tha cho cậu nhưng cậu cứ không muốn sống mà bắt nạt người tôi yêu, hôm nay cái đầu cậu chính thức sẽ rơi xuống dưới tay tôi." Gương mặt điển trai đó bây giờ lại tràng ngập hận thù lời nói thì đanh thép, Khanh Trần dù không hiểu gì cũng thấy sợ.
"Đại ca, đại ca anh minh anh làm ơn bỏ kiếm xuống chúng ta từ từ nói chuyện. Cứu một mạng người còn hai xây mười tháp chùa, tôi làm gì mà đại ca muốn giết tôi vậy." Thứ quan trọng nhất bây giờ chính là bảo toàn mạng sống cho mình nên cậu vứt hết mặt mũi mà cầu xin người trước mặt.
Khanh Trần: "Mặt mũi là gì? Quan trọng bằng mạng sống không?
"Cao Khanh Trần... Cậu còn giả bộ? Là ai đẩy Thiên Tuyết xuống hồ làm em ấy bị cảm mất mấy ngày. Tên hoàng huynh đáng chết đó còn không cho ta vào thăm, em ấy xém chút là mất mạng rồi đó. Thể chất Thiên Tuyết từ nhỏ đã yếu không có mạnh mẽ như cậu đâu."
Trong đầu Tiểu Cửu bây giờ kiểu:"Cao Khanh Trần? Thiên Tuyết? Đẩy người? Mình từ khi nào đã như vậy?"
Nhưng với kinh nghiệm đọc truyện bao nhiêu năm cùng với là một người có thâm niên lâu năm cậu liền lập tức nhận ra bản thân xuyên vào câu chuyện cẩu huyết mới đọc lúc sáng. Cậu từ chửi thể một tiếng, xuyên vào ai không xuyên lại dính phải nam phụ độc ác Cao Khanh Trần chứ??? Nhưng mạng sống bây giờ là quan trọng nhất, cậu đành quay qua thương lượng với người kia.
"Anh đẹp trai, em hứa sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống êm đẹp của anh nữa hay anh tha cho em lần này được không?"
"Nhưng cậu lớn hơn tôi mà." Nghe nam nhân trước mặt nói vậy cậu chỉ muốn đưa ngón giữa vào mặt mà chửi hắn. "Ủa biết lớn hơn thì từ đâu gọi anh xưng em đi, mắc cái gì mà cậu... Không hiểu lầm mới lạ." Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ nói ra thì chết chắc.
"Thôi được, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho phụ hoàng và các huynh hôm nay tôi tha cho anh. Từ này về sau, tránh xa chúng tôi ra." Nói rồi anh bước đi, dáng đi tiêu sái lạnh lùng, bỏ lại sau lưng là một cậu con trai với khuôn mặt đáng yêu nhưng đang vừa chửi thề vừa giơ ngón giữa trong lòng.
Ủa nhưng đồng bọn của mình đâu rồi.
-----------------------
Hiện tại mình đang viết truyện bằng điện thoại chắc chắn rất chậm vì trước giờ toàn là bằng máy tính nên mọi người thông cảm, tốc độ ra truyện chắc chắn chậm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip