Chương 12
Chương 12: Cuộc đi chơi và cuộc thi
"Quả nhiên cảnh tượng này không bao giờ làm chúng ta thất vọng."
Mấy cậu cảm khái, lần nào ra ngoài đi dạo cũng vui hết. So với những phiên chợ ở thế kỉ 21 thì ở đây náo nhiệt hơn nhiều, tiếng mời chào cứ luân phiên bên tai.
Cứ ra ngoài là cả ba cậu đều sẽ mang chiếc mũ vành trùm kín mặt không để người ta nhìn thấy dung nhan thật sự. Danh tiếng của bộ ba tiểu vương gia ai chẳng biết mà toàn là tiếng xấu mới nói chứ.
Nhưng mục đích thật sự của việc che này là để tránh người nhà biết các cậu trốn ra ngoài chơi. Ai cũng là con cháu dòng dõi hoàng gia kẻ thù không ít, chỉ cần lơ là một chút là có thể mất đầu.
"Tao muốn chơi thử cái đó."
Khanh Trần chỉ vào một quầy hàng gần đó. Hoá ra cũng chỉ là một trò chơi quen thuộc, giống như bắn súng lấy đồ chơi vậy nhưng thay vì bắn súng sẽ dùng ná bắn. Chỉ cần bắn vào cái chuông treo trên cao kia sẽ được chọn món quà mình muốn.
"Cái này là nghề của tao rồi."
Cậu vén tay áo lên đưa tay quẹt mũi một cái rồi hùng hùng hổ hổ lao tới.
Cái này phải kể đến khi còn là sinh viên đại học, ngày đó các cô chủ ở phố trò chơi rất sợ cậu. Mấy món quà ở quầy đều bị lấy hết.
"Thôi tha cho người ta đi, có mỗi cái nghề kiếm ăn thôi đó."
Lâm Mặc ngăn cậu lại, lương tâm của một con người hướng thiện không cho phép Lâm Mặc để Khanh Trần làm loạn.
"Nhưng..."
"Thôi Lâm Mặc nó nói đúng."
"Biết rồi."
Khanh Trần bĩu môi. Bảo bảo không vui rồi.
"Thôi An nhi, lần sau chúng ta lại chơi tiếp có được không?"
"Không chịu đâu, lần sau sẽ không có nó được."
Phía trước là một vị phu nhân và đứa con nhỏ của mình đang oà khóc. Phu nhân đang khó xử vô cùng vì tiếng khóc đó làm cho mọi người xung quanh chú ý và bàn tán. Đương nhiên là những lời nói không hay rồi.
Khanh Trần không chịu nổi cảnh đó liền lại hỏi thăm:
"Vị phu nhân này, cô gặp khó khăn gì sao?"
"A... con tôi muốn lấy cái đồ chơi kia. Nhưng nó mãi không lấy được mà tôi có chuyện cần phải đi không thể đứng đây đợi nó chơi được."
Cô ta phiền não nói rồi chỉ vào cái quầy trò chơi bắn ná đó. Quả thật trò chơi này rất khó món đồ chơi đó còn được để khá cao.
"Để anh giúp em."
Khanh Trần cười rồi từ từ đi về phía quầy trò chơi. Lần này thì hai cậu không cản nữa hơn nữa còn ủng hộ.
"Này cậu bé này, cậu còn đeo cái màn đó thì không bắn trúng được đâu."
Chủ cửa hàng khinh thường nói, anh không tin sẽ có người lấy con gấu đó được. Nó là con đẹp nhất cũng là con khó lấy nhất, dựa vào cái này ông lấy được biết bao là tiền.
"Đương nhiên rồi."
Cậu nhẹ nhàng lấy chiếc mũ xuống kéo theo đó là lọn tóc dài buông xõa dài tới thắt lưng.
"Chết... thôi kệ vậy."
Hoá ra cây trâm buộc tóc của Khanh Trần bị tung ra nên mới gặp chuyện này. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm lắm, chuyện quan trọng bây giờ phải khiến ông chủ phải hạ cái mặt xuống chứ nãy giờ nó đang song song với trời.
"Bang..."
"Không... không thể, chỉ với một phát."
"Hê... hê hết hồn chưa ông già."
Khanh Trần hả hê tới lấy phần thưởng của mình rồi đưa cho đứa nhỏ.
"Này anh tặng em."
"Nhưng thưa cậu..."
Đứa bé đó vừa nhìn thấy thứ đồ chơi mình muốn thì vô cùng hào hứng vội lau nước mắt chạy tới lấy. Nhưng mẹ của cậu bé có chút ngại nên định không nhận.
"Không sao đâu ạ, con cũng muốn thử trò này lâu rồi."
"Vậy xin cảm ơn cậu ạ."
Vị phu nhân đó vui mừng cảm ơn cậu rồi xin phép đi trước như từ đầu cô đã nói là có việc gấp.
Sau khi làm việc tốt xong thì tâm trạng của Khanh Trần cũng tốt hơn nhiều.
"Khanh Trần cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết giúp đỡ em nhỏ hơn rồi."
Lưu Vũ định xoa đầu Khanh Trần nói.
"Đừng nói như kiểu mấy người lớn hơn tui vậy, có đi không thì bảo."
Cách đó không xa có hai người con trai đang đứng im lặng không nói lời nào nhưng lặng lẽ ghi nhớ hết mọi chuyện.
"Chủ nhân người đang nghĩ gì vậy?"
"Cậu trai đó rất quen."
Một người có giá trị nhan sắc rất cao thân mang lam phục với một cây kiếm vác trên vai, mái tóc buộc cao. Trang phục không có gì đặc sắc nhưng khí chất thật sự không thể xem thường, nhìn không khác gì một bậc vương giả.
"Nếu tôi không lầm thì đó là Cao Khanh Trần lục tiểu vương gia."
"Có chắc không? Cậu ta nổi tiếng là kiêu căng, hống hách không coi ai ra gì sao có thể giúp đỡ một đứa nhóc nhiệt tình như vậy."
Chàng trai nghi ngờ nói nhưng ngẫm lại dạo gần đây đúng là có rất nhiều tin đồn nói rằng mấy người này đã thay đổi, tính tình hiền hoà hơn cũng ít gây phiền phức cho người khác. Ban đầu anh còn không tin nhưng hôm nay được chứng kiến quả đúng như lời họ nói.
"Có cần tôi cho người điều tra."
"Không cần bổn công tử sẽ tự mình lo, cậu về trước đi không cần phải đi theo tôi nữa."
Sau khi cho người hạ nhân đó về chàng trai đó liền lén lút đi theo sau 3 cậu. Đương nhiên cả ba đều không nhận thức được rồi, bọn họ đâu cẩn thận tới mức đó.
"Mọi người có định tham gia Tịnh Thi Khoa không?"
Lưu Vũ chợt nhớ đến chuyện gì đấy nên quay sang hỏi hai người bạn mà giờ đây đang tay xách nách mang cả đống đồ ăn.
"Không đâu, đi dễ chết lắm đấy."
Nhớ tới chuyện này làm cả ba phải thở dài, ở Tịnh Thi Khoa mọi người sẽ gặp chuyện. Trong cốt truyện lần đi này chủ yếu là sân khấu ân ái của nam chính và Thiên Tuyết nhưng chi tiết để lại ấn tượng cho mấy cậu có lẽ chỉ là kết cục thê thảm của cả ba.
"Này mấy cậu gì đó ơi."
Còn đang chìm trong suy nghĩ thì có một giọng nói vang lên cắt ngang. Quay lại mới thấy có một chàng trai từ xa chạy tới, vừa dừng lại đã thở lấy thở để.
Chàng trai này nhìn cứ ngơ ngơ dễ thương chết được, bộ trang phục màu lam khiến anh trông như một thầy thuốc. Lang y thời này cũng đẹp trai quá chứ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu..."
Anh ta chỉ vào người Khanh Trần: "Tôi thích cậu."
"..."
Quạc quạc quạc
Nhìn Lưu Vũ và Lâm Mặc còn ngơ hết cả Khanh Trần, miệng mở ra toang toác không khép lại được. Tiểu Cửu thì không cần phải nói nữa, chuyện vui tới bất ngờ quá không cản được.
Tự nhiên chẳng có gì xảy ra chỉ đơn giản đi chơi mà được một người lạ hoàn-toàn-không-quen tới tỏ tình.
"Khoan đã... chúng ta quen nhau sao?"
"Không quen tôi với cậu là nhất kiến chung tình vừa gặp đã yêu."
Nghe người này thao thao bất tuyệt những chuyện không thể xảy ra mà Khanh Trần đau cả đầu. Làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu, chắc chắn người này có mục đích.
"Anh làm vậy là muốn gì? Chắc chắn không đơn giản là thích tôi."
Cậu đương nhiên biết, trong câu chuyện này cậu làm gì có sức mạnh bàn tay vàng của nữ chính chứ. Sao có thể có người trên trời rơi xuống thích mình được.
"Thật ra... nhìn cậu giúp đỡ đứa bé lúc nãy quá ngầu. Tôi ngưỡng mộ lắm."
Khanh Trần bật cười hoá ra chỉ đơn giản là cảm giác mến mộ.
"Hiểu rồi, cảm ơn lòng tốt của ngươi nha chứ đây không phải là thích đâu. Ta về trước nha."
Nói rồi Khanh Trần kéo hai người bạn của mình về trước bỏ lại người đàn ông đó ở lại một mình.
"Cậu ta khác quá, nhưng mình lại thích dáng vẻ này."
Rõ ràng là không muốn tham gia nhưng lại bị cha mẹ ép buộc nên cả ba phải tự thân vận động mà tham gia. Ba cậu không muốn cũng phải thôi, đang yên đang lành sao phải rước họa vào người.
"Nếu thắng được nó sẽ là vinh dự rất lớn đó."
Đó là lời cuối cùng cha mẹ dặn trước khi mấy cậu lên xe ngựa để vào cung tham gia.
"Xin chào mọi người đã đến với Tịnh Thi Khoa."
Viên thái giám dõng dạc nói. Khung cảnh cung đình quả thật vô cùng náo nhiệt, ngoài vua và các quan lại ra còn có các phu nhân và phi tần của vua. Đâu đâu cũng là những tiếng bàn tán qua lại, thêm vào đó là lời bình phẩm khó nghe của những con người nhiều chuyện.
Mấy cô con gái mà chưa có chồng thì bàn tán nhận xét về đàn ông và nam nhân có chồng và chưa có chồng. Còn có người muốn trèo cao, một bước thành phượng hoàng.
"Mấy đứa con của vương gia lại đến rồi à, còn dám vác mặt đến. Thật khiến người ta kinh tởm mà."
Nghe ngứa cả tai mà, rõ ràng đã đến đây được một tuần rồi. Mấy cậu luôn cố gắng không đả động tới ai cũng chẳng làm gì sai trái nhưng chẳng ai công nhận cả chỉ vì quá khứ có chút không tốt kia.
"Chúng ta cùng chọn nhóm nào."
Thể lệ bốc thăm của cuộc thi là chọn một bóng trong một chiếc hộp bí mật, gồm bốn màu xanh, đỏ, vàng, xanh lá. Những 5 người cùng màu sẽ vào chung một nhóm.
"Mong là chúng ta vẫn chung một nhóm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip