Chương 30

"Đau......"

Ôn Thanh Mặc liếm liếm môi, sau đó lại như bị điện giật mà thu đầu lưỡi lại. Lúc này Lộc Hi mới nhìn thấy môi dưới của anh bị cắn rách, vết thương gặp nước lại chảy máu. Vì vậy nên chỉ là thấy đau thôi.

Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đặt ly giấy lên bàn trà: "Chờ chút rồi lát uống sau."

Đúng lúc này, ngoài cửa khách sạn có tiếng còi xe. Lộc Hi nhìn qua, chiếc xe màu đen đã dừng trước cửa, đèn xe nhấp nháy, cửa xe mở ra. Tống Hiên bước xuống, vòng ra đằng sau mở cửa xe, '

Xác thật là Tống Hiên, Lộc Hi đứng lên, duỗi tay ôm eo Ôn Thanh Mặc: "Đi thôi."

"Tôi không sao, tôi...." Ôn Thanh Mặc duỗi tay muốn đẩy Lộc Hi nhưng lại trở tay chống xuống sofa. Anh muốn tự đứng lên nhưng hai chân lại mềm nhũn, lần nữa ngã ngồi xuống ghế.

Ôn Thanh Mặc rũ mi mắt, đau đớn trong kỳ mẫn cảm đã bào hết sức lực của anh. Anh hoảng loạn, cố né tránh ánh mắt của Lộc Hi, muốn tự đứng dậy lần nữa.

"Thôi nào." Lộc Hi nhìn anh cũng thấy sốt ruột. Yếu đến vậy rồi còn gắng gượng làm gì nữa.

"Giờ anh không cần cậy mạnh, em ôm anh."

Nói xong, cô không để Ôn Thanh Mặc cự tuyệt mà trực tiếp ôm anh. Một tay cô ôm vai anh, một tay luồn xuống chỗ khớp gối, hai tay phát lực đem cả người anh nhấc lên.

"Chờ đã....."

Cảm giác bị treo trên không làm Ôn Thanh Mặc phải lên tiếng ngăn cản. Chờ anh hồi phục tinh thần, hai tay anh đã ôm lấy cổ Lộc Hi.

Anh....thế mà bị cô bế kiểu công chúa!

Mặt Ôn Thanh Mặc đỏ bừng, cứ thế ngơ ngác nhìn Lộc Hi. Sống gần 30 năm cuộc đời Ôn Thanh Mặc còn chưa gặp trường hợp nào như vậy. Anh không biết nên phản ứng thế nào. Muốn giãy giụa cũng không có sức, mà có giãy cùng sẽ kéo theo cô ngã cùng mình. Nhưng mà cứ thế này thì....

"Mọi....Mọi người đều đang nhìn chúng ta."

Lộc Hi thừa nhận vừa mới đánh dấu xong, cô cảm thấy cả người như được tiêm máu gà. Lúc bế Ôn Thanh Mặc cũng không để ý nhiều. Cô thích thì cô ôm thôi, giờ bế rồi sao có thể đặt người ta xuống.

Trong lúc Ôn Thanh Mặc ngây người, Lộc Hi đã ôm người chạy tới cửa rồi. Cô bỏ mặc ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mấy nhân viên, tận lực sử dụng A khí của mình, mặt lạnh mà đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Tống Hiên biểu tình vi diệu mà nhìn hai người. Anh ta có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại lựa chọn câm miệng. Anh ta mở cửa xe, nói với Lộc Hi: ".....Để cậu ấy ngồi sau nghỉ ngơi trong chốc lát."

Lộc Hi ngồi vào ghế phụ lái phía trước. Tông Hiên chờ cô thắt dây an toàn mới khởi động xe. Xe cứ thế đi vào trong màn đêm.

Lộc Hi thật vất vả thở dài, tùy tay vuốt phẳng nếp nhăn trên váy. Ngay sau đó chính một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cầm lấy điện thoại mở ra, vừa nhìn liền thấy người gọi đến là Thẩm Dục.

Cô nhấn nút nghe, giọng nói của Thẩm Dục truyền đến. Nghe có vẻ anh ta rất sốt ruột: "Alo? Tiểu Hi?"

"...... Tôi đây."

"Em đang ở đâu thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi đã về nhà rồi." Lộc Hi liền giải thích.

"Tôi có chút việc gấp nhưng đã giải quyết ổn thỏa rồi. Ngại quá, xin lỗi anh. Chúng ta mới nói được một nửa. Chờ lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ tạ lỗi với anh."

Thẩm Dục có hơi trầm mặc. Anh ta cười khẽ, nghe ra còn có hơi mất mát: "Nào có khoa trương như vậy, còn tạ lỗi nữa. Đâu có sao đâu. Anh thấy em đi lâu vậy mà không trở về nên có chút lo lắng thôi...."

Lộc Hi cũng cười, đáp: "Đúng rồi, anh nói với Vi Vi giúp tôi một tiếng. Cứ bảo tôi có việc nên về nhà trước."

Thẩm Dục đồng ý.

Chờ Lộc Hi ngắt máy, Tống Hiên đã nghẹn cả ngày nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Em...... Thật sự là Alpha?"

Lộc Hi do dự một chút. Hôm nay Tống Hiên đều đã thấy hết thảy rồi. Có tiếp tục giấu giếm cũng không thỏa đán:"Đúng vậy, em là Alpha...... Nhưng anh cũng không được nói cho người khác!" Nói xong, cô nhanh chóng bổ sung.

Cô không tính cứ giấu chuyện mình là Alpha mãi. Nhưng mà ít ra khi còn đi học không thể bại lộ. Nếu để các bạn học và nhà trường biết, cô sẽ bị đuổi học không chừng.

Tống Hiên như suy tư một lát liền gật đầu. Cuối cùng anh ta dứt khoát giải tỏa lòng hiếu kì của mình: "Vậy em giả vờ làm Omega làm gì?"

Chẳng lẽ là có chướng ngại giới tính?

Nhưng mà từ hành động của cô ban nãy, trừ bỏ diện mạo không A chút nào, những chỗ khác đều có khí chất A.

"À thì...." Lộc Hi nghĩ nghĩ, vẫn là vin vào lý do của nguyên chủ: "Trước đây em thích Ôn Thu Hàn nên mới giả làm Omega. Nhưng mà bọn em đã chia tay rồi."

Tống Hiên hít hà một hơi: "Vì cậu ta mà em giả vờ nhiều năm như vậy?"

Cái này không phải chân ái thì là gì!

Yêu như vậy mà vẫn chia tay, chắc cô bị Ôn Thu Hàn làm tổn thương nhiều lắm.

Tống Hiên cứ thế bổ não ra hàng trăm kịch bản ngược tâm. Ánh mắt nhìn Lộc Hi cũng nhiều hơn mấy phần đồng tình.

Lộc Hi: Cái ánh mắt kì quái kia là có ý gì?

"Vậy, anh....còn một vấn đề nữa."

Lái xe được một lúc, Tống Hiên lại từ từ dò hỏi.

Anh ta không hề bát quái nhá, đừng hiểu lầm. Chỉ là anh bạn nhiều năm thanh tâm quả dục đùng một cái bị người ta đánh dấu. Mà đối tượng đánh dấu cậu ấy còn đang ngồi đây nữa. Anh ta tò mò một chút thôi mà!

"....Anh cứ nói đi."

"Em với....Ôn Thanh Mặc ấy....Hai người là quan hệ gì?"

Đầu tiên yêu đương với Ôn Thu Hàn.

Sau khi chia tay liền day dưa cùng Ôn Thu Hàn.

Cuộc sống này đúng là muôn màu muôn vẻ.

"Bọn em......"

Chotto matte, trên hợp đồng có điều kiện, không để người thứ ba biết chuyện tối hôm đó.

Lộc Hi quay lại nhìn hàng ghế đằng sau. Ôn Thanh Mặc năm trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp vững vàng. Anh đã ngủ rồi.

Cô đành quay người lại: "Chuyện này không thể nói."

Tống Hiên: "......"

Lộc Hi: "Chỉ có thể nói đây là chuyện ngoài ý muốn."

Ngoài ý muốn kiểu gì mà lại lên giường với nhau hở?!

Tống Hiên rất muốn dựng Ôn Thanh Mặc dậy mà hỏi cho ra nhẽ.

****

Sau khi tới biệt thự của Ôn Thanh Mặc, Lộc Hi lại đem Ôn Thanh Mặc ôm xuống xe. Tống Hiên lấy chìa khóa bên hông anh mở cửa nhà.

Lộc Hi bế anh vào phòng ngủ, đặt anh lên giường, giúp anh cởi áo khoác. Đến khi chạm đến thắt lưng anh, cô lập tức dừng lại.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tống Hiên: "Anh cởi quần cho anh ấy đi. Anh ấy nằm dưới sàn nhà WC lâu lắm đó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip