Chương 37

Chương 37

Phòng họp an tĩnh lại.

Hai người đều không có nói chuyện hồi lâu.

Nhậm Khinh Thu liếc mắt nhìn Bạch Dư Hi có vẻ âm trầm, nén cười nheo nheo mắt.

— Ta nói đi, cả ngày tựa như kết băng giống nhau.

Nàng lười nhác chống cằm nhìn về phía Bạch Dư Hi, hỏi: “Trưởng quan, ngươi có phải hay không không vui?”

Bị Nhậm Khinh Thu hỏi như vậy, Bạch Dư Hi lập tức nhíu mày, “Ta không có.”

Nàng đè ép quân mũ, vành nón rơi xuống, tạo bóng trên mặt nàng.

“Ngòi bút đều bị ngươi áp oai, nói cái gì dối đâu.”

Nhậm Khinh Thu lấy bút trong tay nàng, nhẹ nhàng bẻ lại đưa cho nàng.

Bạch Dư Hi liếc mắt cái bút, không chút biểu tình mà tiếp nhận.

— Ngày ngắn ngắn.

Nhậm Khinh Thu xem nàng nghiêm túc, thực ôn hòa mà chống cằm cười, “Ngươi rốt cuộc ở tức giận cái gì? Trưởng quan.”

“Ta nói, ta không sinh khí,” Bạch Dư Hi nhíu mày.

“Ngươi sinh khí.”

Nhậm Khinh Thu cười thực không an phận, giống như chắc chắn điều mình nói là đúng.

Bạch Dư Hi không hài lòng với thái độ này, nhìn nàng cười tỏa nắng, bỗng thấy càng phiền.

“Ta phải đi về.” Nàng không thèm lý Nhậm Khinh Thu, trực tiếp khép lại trước mặt ký sự bổn.

Nhậm Khinh Thu nhìn về phía những văn kiện trên bàn, “Không tiếp tục công tác?”

— Vừa mới ta đến còn thấy nàng làm việc chăm chỉ, giờ đã muốn chạy trốn.

“Không được,” Bạch Dư Hi đáp ngắn gọn.

Nhậm Khinh Thu bế tay từ từ đứng dậy, “Hảo, chúng ta đây liền trở về đi.”

Không biết là cảm thấy Nhậm Khinh Thu cười hì hì có chút chướng mắt, hay cảm thấy nàng phiền, Bạch Dư Hi nhăn mày, lập tức đem áo khoác Nhậm Khinh Thu đặt trên bàn.

“Ta không có nói muốn cùng ngươi trở về.”

Nhậm Khinh Thu không để ý lời nàng, cầm áo khoác lên, đứng ở cửa chẳng hề để ý mà vãn nổi lên tay áo.

Nhìn Nhậm Khinh Thu nửa híp mắt sửa sang lại ống tay áo, Bạch Dư Hi yết hầu hơi động…

“Đi thôi? Trưởng quan.”

Sửa sang lại ống tay áo xong, Nhậm Khinh Thu quay lại nhìn Bạch Dư Hi, hoàn toàn là bộ dạng chờ nàng cùng đi.

“…”

Bạch Dư Hi nhíu mày hướng cửa lớn đi qua.

Nhậm Khinh Thu khóe miệng hơi cong lên, vừa định mở miệng, Bạch Dư Hi liền quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt của nàng so với thường ngày có chút khác, như muốn nói gì nhưng lại thôi.

Trong phòng vẫn rất yên tĩnh.

Nhậm Khinh Thu yết hầu hơi lăn một chút.

Chỉ là, đang lúc nàng muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên truyền đến mùi hoa cam — Bạch Dư Hi duỗi tay ấn nút tắt đèn điện.

Trong phòng hội nghị lập tức tối sầm lại.

Lạnh lẽo trong không khí, chỉ còn lại tiếng quần áo cọ xát và hơi thở của hai người.

Trong bóng đêm, Nhậm Khinh Thu cảm thấy hơi ấm từ Bạch Dư Hi tỏa ra, kích thích thần kinh phập phồng, như hòa nhập vào thân thể nàng…

Nàng dựa vào trong bóng tối, nhẹ nhàng cảm nhận Bạch Dư Hi đang đứng trước mặt, “Trưởng quan?”

Chưa kịp hỏi xong, Nhậm Khinh Thu cảm thấy cổ áo bị người bỗng nhiên nắm lấy, kéo nàng xuống…

Nhậm Khinh Thu hút một ngụm khí lạnh, có chút không kịp phản ứng.

— Lần trước người này cũng từng uy hiếp ta như vậy…

“… Ngươi muốn làm cái gì? Trưởng quan?”

Hành động của Bạch Dư Hi vượt qua dự đoán của Nhậm Khinh Thu, khiến nàng không đoán ra được ý định.

Bạch Dư Hi không nói gì, dùng sức nắm cổ áo Nhậm Khinh Thu, kéo nàng xuống dưới…

Nhậm Khinh Thu hút một ngụm khí lạnh, có chút choáng váng.

— Bạch Dư Hi muốn làm gì?

Bạch Dư Hi nghe tiếng Nhậm Khinh Thu, nhớ lại cả ngày hôm nay cảm thấy không thoải mái, ẩn ẩn biết rằng nguyên nhân là do Nhậm Khinh Thu.

Vì mình đang trong thời kỳ đặc biệt, nên nàng cần tin tức tố từ người này, vì thế mới cảm thấy bực bội.

Rõ ràng bản thân bực bội, nhưng người này vẫn cứ vui vẻ cười, làm cho Bạch Dư Hi càng thêm không hài lòng.

Hiện tại tay nàng đang nắm chặt cổ áo Nhậm Khinh Thu, vẫn cảm thấy chưa đủ để giải tỏa.

— Nếu như không thể giải tỏa, vậy hãy thông qua hành vi khác mà phát tiết.

Nàng nghĩ, trong bóng tối nhìn Nhậm Khinh Thu đang mỉm cười, không khỏi nhíu mày.

— Luôn cười, thật sự rất phiền phức.

Bạch Dư Hi hít sâu một hơi, duỗi tay lập tức kéo cổ áo Nhậm Khinh Thu xuống, giơ lên mặt, cắn mạnh vào…

Nàng cắn đến khiến Nhậm Khinh Thu đột nhiên không kịp trở tay, cơn đau cường thế ập đến.

“…Tê.”

Mùi hoa cam hòa cùng với hơi ấm, Nhậm Khinh Thu cảm thấy mặt mình nóng lên… Cảm giác hàm răng xúc cảm, khiến nàng không kịp hít một ngụm khí lạnh, mà lùi lại một bước.

— Tắt đèn cắn người! Cũng chỉ có Bạch Dư Hi tiểu bằng hữu mới nghĩ ra.

Nhưng dù nàng có lùi một bước, Bạch Dư Hi vẫn không buông tay. Nàng tiếp tục cắn vào chỗ trên mặt Nhậm Khinh Thu, lúc đầu chỉ là một chút, nhưng không biết có phải không thỏa mãn hay không, mà sau đó cắn lại càng mạnh mẽ, quả thực không dứt……

Cảm giác hô hấp chạm vào đôi mắt cùng chóp mũi, Nhậm Khinh Thu cảm thấy nơi bị cắn đã đau, nhưng lại có chút nhiệt ấm từ nàng truyền đến……

Nàng không nói gì, chỉ tùy ý để cho Bạch Dư Hi, vừa mới thoát khỏi cái lồng sắt, bây giờ đang ở trong cơn bão cảm xúc như một động vật họ mèo không có lý trí, hoàn toàn không ôn nhu mà tiếp tục cắn.

Từ hành động của nàng, Nhậm Khinh Thu chậm rãi bị đẩy vào tường.

Nàng ở trong bóng tối thở ra một hơi……

Bạch Dư Hi nghe thấy tiếng thở của Nhậm Khinh Thu, rốt cuộc cắn nhẹ đi một chút. Nhậm Khinh Thu duỗi tay, có chút bất đắc dĩ mà xoa nhẹ đầu nàng,

“Còn không đủ sao?”

Bị như vậy một chạm vào, chiếc mũ trên đầu Bạch Dư Hi rơi xuống đất……

Không biết có phải vì chiếc mũ rơi xuống hay không, mà Bạch Dư Hi bây giờ cũng không thể thở nổi. Nàng dừng lại, hô hấp không bình tĩnh, Nhậm Khinh Thu nhìn ánh mắt nàng vẫn chưa bình phục, không khỏi mỉm cười,

“Trưởng quan, giải thích đi, vì sao muốn cắn ta?”

Nàng ngữ khí chế nhạo, nhưng cũng mang theo vài phần nghiêm túc.

Bạch Dư Hi hơi sai đi tầm mắt, một bên bình tĩnh lại hô hấp, một bên cảm thấy vừa rồi mình thực sự thất thố.

Thật ra thì lúc vừa rồi nàng đến gần cửa, thấy Nhậm Khinh Thu đang cười, bỗng dưng rất muốn làm như vậy, vì thế, nàng mới duỗi tay tắt đèn——

Rõ ràng có rất nhiều cách để trút giận với Alpha này mà không giống như hôm nay, nhưng nàng không biết vì sao mình lại chọn cách này, điều mà trước đây mình tuyệt đối sẽ không làm.

Điều này làm cho Bạch Dư Hi không thể tin nổi……

Nàng nghĩ có lẽ chính là vì mang thai, cơ thể bị tin tức tố ảnh hưởng, mới làm ra hành động này trái với lẽ thường.

—— nhanh chóng về ký túc xá nghỉ ngơi, quên đi chuyện này.

Bạch Dư Hi trầm mặc mím môi, cứng ngắc mà nhìn về phía cửa.

Nhậm Khinh Thu sao có thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy, thấy Bạch Dư Hi bộ dạng này, lập tức nắm lấy tay nàng, kéo lại,

“Bạch Dư Hi.”

“……”

Bạch Dư Hi khẽ rụt vai, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào một bên tường.

Nhìn Bạch Dư Hi chột dạ mà nhìn chằm chằm vào tường, không còn vẻ đúng lý hợp tình như thường lệ, Nhậm Khinh Thu không khỏi cảm thấy buồn cười:

—— vẫn biết chột dạ.

“Ta hỏi ngươi, vì sao muốn cắn ta?”

Nhậm Khinh Thu dẩu miệng, nhẹ nhàng chỉ vào dưới mắt trái nơi bị cắn mấy dấu răng.

“……”

Bạch Dư Hi trong bóng tối liếc nhìn chỗ mình vừa cắn—— dưới mắt trái của Nhậm Khinh Thu.

Dấu cắn nơi đó chính là do nàng tạo ra, ngay cả trong bóng tối cũng rất rõ ràng.

Nhưng Nhậm Khinh Thu không hề lo lắng về mặt mình như thế nào, nàng thản nhiên nhìn về phía Bạch Dư Hi, thậm chí còn đưa mặt trái bị cắn đến trước mặt Bạch Dư Hi, như thể đang khoe một huân chương, cười tươi,

“Cái này đẹp không?”

Bạch Dư Hi không trả lời.

“Ai, trưởng quan, ngươi nói cái này có xem như tai nạn lao động không? Hay là gia bạo?” Nhậm Khinh Thu lại hỏi.

Bạch Dư Hi chuyển tầm mắt xuống đất.

Nhậm Khinh Thu không đứng đắn mà cười, lại theo đuổi không bỏ hỏi một câu,

“Nếu lưu lại sẹo, trưởng quan ngươi có phải cũng nên phụ trách một chút không?”

“……”

Bị chế nhạo, Bạch Dư Hi cảm thấy rất hối hận về việc mình đã cắn Nhậm Khinh Thu, nàng cảm thấy mình là nhất thời xúc động làm chuyện sai lầm, cũng cảm thấy có phần không đúng lý.

Nàng cảm giác như không tìm thấy lý do hợp lý để giải thích vì sao lại cắn Nhậm Khinh Thu……

Trầm mặc thật lâu sau, Bạch Dư Hi cuối cùng cũng nhặt lại chiếc mũ vừa rơi xuống đất, thẳng lưng đi ra ngoài,

“……”

“Trưởng quan, ngươi không phải cắn người rồi muốn chạy đi chứ?”

Nhìn động tác lưu sướng của Bạch Dư Hi, Nhậm Khinh Thu từ từ đứng lên.

Giọng nói của nàng cười hì hì, “Ta cảm thấy trưởng quan ngươi không phải loại người không phụ trách đâu……”

“……”

—— miệng lưỡi trơn tru Alpha.

Bạch Dư Hi cố chấp đứng tại chỗ, cảm thấy bầu không khí này có chút khó chịu.

Nàng nhìn Nhậm Khinh Thu, qua một hồi lâu rốt cuộc từ bỏ, như tiếp nhận hiện thực mà nhìn về phía Nhậm Khinh Thu,

“Ta và ngươi đi phòng y tế.”

—— tâm bất cam tình bất nguyện.

Nhậm Khinh Thu đối với nàng mỉm cười,

“Đi cái gì phòng y tế, ta không đi.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Bạch Dư Hi vẻ mặt khó chịu mà đè ép mũ của mình, nàng thực sự không kiên nhẫn.

Dựa vào tường, Nhậm Khinh Thu kéo một chút Bạch Dư Hi, xoay người đem nàng đẩy vào sát tường.

Lần này, nàng và Bạch Dư Hi hoán đổi vị trí.

“Công thủ trao đổi.”

Nàng cười, tiến đến bên tai Bạch Dư Hi, âm thanh thấp xuống,

“Trưởng quan, ngươi nên nhắm mắt.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip