Chap 19
" Đây là đâu thế này? "
Yuki khẽ cử động miệng, nhưng ngay sau đó liền nhăn mặt vì cơn đau nơi cổ họng truyền khắp cơ thể, một lúc sau mới mở mắt để thích nghi với ánh sáng vừa khó khăn ngồi dậy, toàn thân cô như thể đã trải qua một trận chiến, ê nhức và đầu thì cứ như cô là Tôn Ngộ Không và có một Đường Tăng đang tàng hình nhiệm chú trừng phạt.
Sau một hồi lâu tịnh tâm lại, cô mới nhận ra bản thân đang ở cái nơi mà ai cũng biết là nơi nào.
Ừ
Bệnh viện đấy...
" Úi... "
Vừa tính mở miệng thì cơn đau kia lại dở chứng, bất đắc dĩ Yuki lò mò đứng dậy, tay trái thì cầm cạnh giường, tay phải thì với lấy cái chai nước trên bàn, nhanh chóng ngồi phịch xuống mà mở chai nước nốc như chưa từng được uống.
" Phù! Không biết là ai đưa mình vào đây nhỉ? Chắc là bác tiến sĩ ?! "
" Nhưng lỡ như không phải bác tiến sĩ mà là người khác thì chả phải lúc mình teo nhỏ thì không chỉ một người mà là một đống người thấy sao? "
Cô giật mình với suy nghĩ của bản thân, cảm thấy có mùi không ổn nên vội vàng lục lọi căn phòng mà bản thân đang chiếm đóng. ( gòy soq, lòi loz triến xĩ )
" Toang rồi!! "
" Toang cái gì mà toang? "
Một giọng nói cất lên khiến cho ai đấy giật mình suýt ngất vì đứng tim.
" Ai vô duyên thế không biết, vào phòng người ta mà chả gõ cửa gì cả?! "
Yuki khẽ lẩm bẩm trong miệng, nhưng khi quay lại nhìn thì cô sẽ rất biết ơn bản thân nếu như lúc nãy chịu nằm yên trên giường.
" Nhóc ngất giữa đường nơi đông người, trùng hợp thay lúc đó tôi vừa đi ngang qua, vì không muốn giao thông bị cản trở bởi người nằm dưới đất kia nên mới đem đến đây... "
" Vermouth? " - Yuki giật giật con mắt như không tin được những gì đang xảy ra trước mặt mình.
Tại sao nữ nhân quái gở này lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại cứu mình? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Tại sao...
Những câu hỏi tại sao cứ liên tục xuất hiện trong đầu Yuki, bất giác hai hàng lông mày của cô kéo lại gần nhau, xích lại gần nhau hơn, cho nhau những suy nghĩ mà chỉ hai hàng lông mày biết.
" Bất ngờ lắm sao nhóc con? "
" Tại sao chị lại ở đó? "
Vermouth không trả lời Yuki, nàng bỏ ngoài tai câu hỏi đó mà bước chậm rãi về phía người kia, bất giác cảm thấy có một cơn rùng mình truyền khắp nơi trên cơ thể, Yuki khẽ nhích về phía sau. Nhích đến lưng chạm vào tường mới dừng lại, Yuki khẽ meo meo nhìn con người đứng trước mặt mình kia. Người mà cô rất thích và khâm phục từ trước khi đến đây và sau khi tiếp xúc.
Một con người thích gì làm nấy và rất tài giỏi trong việc điều khiển thế cờ.
Nếu không phải Vermouth hành xử kỳ lạ mỗi khi tiếp xúc với cô thì Yuki đã nhanh chóng bái người này làm sư phụ. ( không làm sư phụ được thì làm lão bà cũng không tệ - Vermouth nhếch môi, Yuki - ಠ_ಠ )
" Tôi đi đây, lần sau gặp lại..." Vermouth nhếch môi, cúi xuống gần bên lỗ tai đang dần dần nhiễm đỏ của người nào đó, từng ngụm từng ngụm khí thổi vào
" Thám tử Yuki "
" !!! "
- Người này...
____________________________
" Tỉnh tỉnh, đã đến lúc mày dừng cái việc vớ vẩn này rồi đấy Yuki!! "
" Chà chà, xem này, một người đang chối bỏ bản thân và cái quá khứ để thành người khác một cách đầy gượng gạo và lố bịch..."
" Thôi nào, đừng nhìn tao như thế, chuyện sẽ không đến mức này nếu như mày chịu chấp nhận sự thật đó!!!"
"!!!!"
"Fuck!!"
Yuki giật mình choàng dậy nhanh chóng lia mắt xung quanh, tay chộp lấy con dao kế bên tủ tạo thế phòng thân như một thói quen.
" Mẹ nó, thế quái nào!? "
Cô cắn răng hung ác nhìn chằm chằm vào hư không, đôi mắt linh hoạt thường ngày giờ đây đã được thay thế bằng con ngươi phóng to với đầy những tơ máu chằng chịt ở tròng trắng.
*keng*
Yuki run run tay thả con dao xuống đất, đầu rũ rượi xuống, một đầu tóc bắt mắt ánh nhìn giờ đây xoã xuống che đi khuôn mặt của con người duy nhất trong phòng.
_________________
" Yuki cậu khoẻ chưa? Bọn mình đến thăm cậu này!!"
Ayumi hớn hở bấm chuông cửa, đôi môi nhỏ nhắn cười tươi nhìn vào cửa chờ đợi người kia xuất hiện.
" Đúng đó! Chúng tớ còn mua cả bánh ngọt mà cậu thích nữa này!!"
" Thôi nào Genta cậu đừng nhìn chăm chú vào chiếc bánh nữa!"
Mitsuhiko giật giật khoé miệng nhìn người bạn thân của mình, Genta đang nhìn chiếc bánh mà cả bọn mua cho Yuki với con mắt hình viên đạn.
" Ớ hả... Tớ quên mất! "
Genta cười hì hì một cách quen thuộc, tay gãi đầu mặt hướng về nhà Yuki mà hét to
" YUKI!!!! MAU MỞ CỬA CHO BỌN TỚ NÀO!!! "
*bộp*
Một cú cốc vào đầu Genta khiến cu cậu la oai oái.
"Ơ! Ai sao cậu lại đánh mình!?"
" Nhỏ tiếng một chút đi Kojima, Yuki cậu ấy vừa mới ra viện vẫn còn chưa khoẻ hẳn nên đừng gấp!"
Haibara khẽ cau mày nhìn người trước mặt
" Ơ nhưng..." Genta không chịu thua mà nhìn Haibara.
" Thôi nào, chúng ta đến đây để thăm Yuki chứ không phải để cãi nhau"
Conan thấy vậy liền lên tiếng tránh để người khác nghe tiếng ồn.
" Conan nói đúng đó, chúng ta đến đây để xem Yuki khoẻ chưa, dù sao nhóc ấy bị sốt cũng không phải nhẹ "
Tiến sĩ Agasa cũng phụ hoạ theo Conan, để nhóc Genta lớn tiếng cũng không tốt, dù sao đây cũng là khu dành cho giới thượng lưu, lại yên bình, không nên làm ồn tránh việc có xung đột.
Trong khi cả nhóm nói chuyện thì một tiếng động phát ra.
*cạch*
Một bóng người xuất hiện sau cánh cửa, đôi mắt nhìn nhìn xung quanh trước mặt rồi mỉm cười.
" Oh! Chào mọi người, sớm nhỉ?"
" A! Yuki!! "
Ayumi nhanh chóng chạy lại ôm người trước mặt, theo thói quen dựa cả cơ thể vào người kia nhưng giây lát nhớ đến chuyện gì lại dừng lại.
" Yuki cậu khoẻ chưa? "
Cả đám nhìn người trước mặt, chờ đợi câu trả lời.
" Tạm..."
Cô gật gật đầu nhìn những người kia, nhường đường cho mọi người vào nhà.
" Yuki, đây là bánh mà cháu thích"
Tiến sĩ Agasa đặt bánh lên bàn, cười vui vẻ nhìn cô
" Bọn nhóc này đã tự mình vào tiệm bánh và mua cho cháu đấy!"
" Đúng đó!" Conan gật đầu " Ba người này đã tự mình chọn chiếc bánh cậu thích xong vội vàng lại đây, tớ lúc đó ngạc nhiên đến mức nghĩ bản thân đang mơ"
" Cảm ơn mọi người, mai là mình đã có thể khoẻ hẳn rồi "
Yuki lấy dĩa ra để trên bàn, mỉm cười nhìn mọi người sau đó lấy dao đưa cho bác Tiến Sĩ.
" Bác Agasa giúp cháu cắt bánh nhé, cháu đi pha trà cho mọi người!"
" Được!"
Sau khi cả đám xử lý sạch chiếc bánh chocolate thì bắt đầu bàn luận về việc đi chơi.
________________________
không nghĩ tui bỏ bê hơn 1 năm đến giờ mới ra chap :v cảm thấy khâm phục bản thân ghê ( ╹▽╹ )
❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip