Hồi 12: Hội săn P.4

Cứ ngỡ trong cõi hồng hoang, viễn cảnh hạnh phúc nhất là bên cạnh người trong lòng ngày ngày trân trọng bồi nhau. Nào ngờ còn một loại khác là nhìn người mình thương dành hết lòng cho người họ thương chỉ sợ chút tổn thương sẽ khiến họ vụn vỡ như bản thân mình tan nát đi vậy.
Dụ Ngôn hiểu Mạc Hàn lần đầu trực tiếp gặp nàng chắc chỉ có thể là vì Đới Manh, dẫu sao ở kiếp này người cùng ngài ấy suốt đoạn thiếu thời bầu bạn, ủi an nhau không phải nàng mà là vị cô nương Mạc Hàn phía trước, chỉ là con đường của họ bỗng bị tách rời do nàng trọng sinh mà tới.
Mạc Hàn đun ấm trà nóng sau đó tráng qua hai lượt mới đưa nước trà thứ ba đến cho Dụ Ngôn, từ khi bước vào lều sắc mặt nàng đã không ổn ủ rũ một phần, khó hiểu một phần. Mạc Hàn cũng biết vị Dụ tiểu thư đây chắc lòng đang rối bời bởi sự chủ động từ mình, miệng chỉ khẽ nhếch.
"Hai chúng ta chính thức là lần đầu cùng nhau nói chuyện!" - Mạc Hàn thổi nhẹ làn khỏi trên tách trà vừa pha, nhấp một ngụm mắt hướng nàng nhìn đầy suy tư.
"Có lẽ nên đi thẳng vào vấn đề Mạc tiểu thư cần nói!" - Tính Dụ Ngôn không thích dài dòng, nhanh chóng nói thẳng.
Mạc Hàn mắt hơi mở to bất ngờ về độ thẳng thắn của đối phương, tiếu tựa phi tiếu đặt tách trà xuống bàn, tay đưa một chiếc khăn tay hình như cũng đã sờn màu theo thời gian, mắt nàng ấy nhìn chiếc khăn ấy đầy hoài niệm và yêu thương.
Chất giọng ngọt nhẹ thêm vài phần xao động, Mạc Hàn tay vuốt ve chiếc khăn ấy: "Ta nhớ năm mười lăm tuổi, độ trăng vừa tròn, cùng phụ thân vào hoàng cung nhập yến tiệc là lần đầu thấy choáng ngợp bởi sự xa hoa lộng lẫy của hoàng cung nguy nga, chiếc chung rượu trên tay phụ thân khi nâng lên kính hoàng thượng cũng được làm từ vàng rồng, ta như bị thu mình lại vậy sợ chỉ một hành động sai sẽ làm bản thân gặp nạn. Len lén phía đối diện, một ánh nhìn hướng đến ta và ta cũng đáp lại cái nhìn đó, quan sát rõ là một mỹ thiếu niên thân lam y người thanh nhã, khí tức không bức người như không gian hiện tại, người ấy nhắm chừng độ tuổi không lớn hơn ta rất lẵng lặng tồn tại trong buổi tiệc. Lúc sau mọi người di chuyển đến ngự hoa viên, phụ thân đi trước ta phía sau bước nhỏ ngại ngùng theo sau, không cẩn thận vấp ngã về trước hai tay cạ vào nền sỏi vài vết xước tia máu ra, tới khi định hình được sự tình thì hai mắt đã chứa chan nước mắt ta không chịu được chạy đi mất. Nghe ngu ngốc đúng không, phụ thân còn không biết hôm ấy ta nữa chừng biến mất, ta bị lạc rất hoảng sợ mà tìm đường về sợ phụ thân bỏ quên ta càng nghĩ càng tủi thân mà ngồi ở bên một gốc cây đào khóc thút thít, rồi mỹ thiếu niên lam y xuất hiện mỉm cười ôn nhu dùng khăn tay cột lại nơi vết thương cho ta, người ấy hỏi thăm rất nhiều sau đó còn dắt ta về chỗ phụ thân. Từ ngày ấy, trong lòng lẫn tâm trí ta luôn ghi nhớ hình ảnh về người ấy, nhiều lần hơn gặp nhau cùng trò chuyện không biết sao đã trải qua năm năm thân cận cùng người!"
Dụ Ngôn biết rằng Mạc Hàn nhắc đến không thể nào không là Đới Manh, trong lòng có chút mất mát cũng muốn nhận lấy sự ôn nhu kia, gói gọn lại không muốn san sẻ cho người khác, rồi nàng chợt bàng hoàng nghĩ sự ích kỷ này nàng còn có thể sinh ra thì đối với Mạc Hàn - người bên cạnh Đới Manh năm năm sao lại không có. Nàng ấy là muốn nàng tự nhận thấy sự chua chát và khó chịu khi bị san sẻ yêu thương cũng như cảm giác mất đi thứ quý giá cất công giữ lấy bấy lâu nay.
Hai người nhìn nhau, mỗi người mỗi suy nghĩ nhưng ý niệm chung có tồn tại thật chất sự tranh giành, có thể hiểu ngầm là cường nhân của nhau. Dụ Ngôn cũng từng suy nghĩ đến bản thân không nên tranh lấy hạnh phúc của người khác, làm người thứ ba là một thống khổ nhưng qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu hành động Đới Manh dành cho nàng thì nàng biết được rằng có lẽ hai người ấy không tồn tại mối quan hệ ái tình. Mạc Hàn nhiều năm chờ đợi mối quan hệ tri kỷ nảy sinh một bước tiến đi đến trân ái mà đại hỷ tổ chức nhưng nào ngờ giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim đâm ngang làm lung lay địa vị của mình trong lòng Đới Manh.

Rời khỏi nơi lều trại kia, Dụ Ngôn bước chân từng bước đầu nàng cúi xuống nhìn chiếc bóng mình hiển trên nền đất sao mà lẻ loi lại thường, không gian nơi rừng rậm âm u còn phũ sương nhiều hơn khiến một cái lạnh nào đó vô hình thấu vào cơ thể nàng, hai tay xoa xoa bờ vai khẽ rung để tạo hơi ấm lúc này đây nàng ước rằng một cái ôm thật tốt.
Phía sau bóng lưng ấy, một người cũng lặng lẽ theo sau nhìn nàng nhìn rất lâu, chỉ không biết vì sao lại không tiến tới sánh bước cùng, người ngước nhìn bầu không khí xung quanh rùng mình cảm nhận cái lạnh, khi thấy bờ vai kia rung lên và cố truy hơi ấm bởi đôi tay nàng như một mồi lửa thắp lên sự bạo dạn cho người phía sau tiến tới khoác lên tấm áo choàng lông dày cộm thoang thoảng mùi hương đàn thanh thuần.
Đới Manh bước ra trước mặt nàng, tay cẩn thận cột dây áo khoác còn chỉnh lại kỹ càng không muốn nàng bị cái lạnh kia xâm nhập vào, nhưng từ đầu tới hiện tại khuôn mặt ủ rũ vẫn chằm chặm hướng xuống không dám đối diện với người trước mặt kia đang vì mình mà ôn nhu rất nhiều.
Đới Manh không biết Dụ Ngôn gặp chuyện gì mà buồn rầu thế này, cũng không muốn hỏi nàng làm gì nếu nàng muốn sẽ tự giác bộc bạch. Hai tay áp váo hai chiếc má gợn chút màu hồng nâng lên, ánh nhìn nhu tình nhìn vào đôi mắt trầm tư kia, ngài mỉm cười kèm giọng trìu mến quan tâm: "Ngoài trời lạnh rồi nàng đừng đứng đây nữa, sẽ bị cảm lạnh mất!"
Dụ Ngôn đưa người dựa cả vào Đới Manh, vùi mặt trong hõm cổ người kia còn hai tay gắt gao ôm lấy bờ lưng vững trãi này, nàng không nói lời nào cứ thế muốn tận hưởng sự ấm áp bây giờ người kia đang trao cho mình nhiều nhất. Còn phía Đới Manh cũng vui vẻ choàng tay ôm nàng trọn vẹn vào lòng mà sưởi ấm, lời vỗ về xin cất vào khuôn miệng xin treo lời đầu môi vào một dịp phù hợp hơn chăng?!
Tôn Nhuế cùng Tăng Khả Ny nhìn hai người kia tình nồng ý đượm mà có chút sinh cô đơn, bất giác cảm thấu cái lạnh không biết từ tiết trời hay từ trong lòng mà kéo áo lông vũ kỹ lại, họ dù sao tâm tư phiền não ít nhiều không bộc lộ ngày ngày hoan hỉ bỏ lơ mọi ưu sầu, nhưng ai mà trong lòng không có cưỡng cầu chấp niệm.

Cuối cùng hội săn cũng kết thúc, năm nay thành tích có phần thay đổi nhưng cũng chẳng khiến mọi người mất vui, phần thưởng quả hấp dẫn - một ngàn kim lượng, một bức thuỷ mặc cỗ quan trọng hơn là thiếp mời sinh thần của Manh vương. Có lẽ vài người thấy một thiếp mời sao lại giá trị thành phần thưởng, giải thích có thể hiện buổi tiệc sinh thần này không được tổ chức trong hoàng cung là thứ nhất, thứ hai là không mời người ngoài nếu không thân cận, mọi năm không quá chục người được tham gia mà đa phần quan viên máu mặt sẽ xuất hiện, đây là cơ hội kết thân hay cả là thăng tiến. Đới Manh ít nhiều đưa ra thông lệ bởi lẽ muốn chọn lọc và giao hảo với quần thần một mặt kiểm soát mối liên kết triều chính còn một mặt giúp Đới Yến Ni giám sát ai trung ai gian.
Dụ Ngôn sau khi biết được thông tin này lại thêm phần hối tiếc bản thân không có năng lực tranh đoạt, nàng cũng muốn cố gắng làm gì đó cho Đới Manh gây được ấn tượng tốt hơn nhưng đều không thuận lợi thông qua.
============
Trở về mọi nếp sống như cũ, ngày ngày cùng đám người Tôn Nhuế, Tăng Khả Ny và Khổng Tuyết Nhi vui vẻ chuyện trò học thư pháp, luyện thêu thùa, Dụ Ngôn đang tập may túi thơm vì nghe Tuyết Nhi bảo rằng khi yêu thương một ai may túi thơm tặng là hợp lý nhất. Sắp tới cũng là sinh thần của Đới Manh, nàng ở kiếp này không quen biết ngài sớm chẳng biết người ấy thích gì để chuẩn bị quà tặng nhưng thôi suy nghĩ vớ vẩn nàng dành tâm tư học làm bánh mừng thọ, nhũ mẫu còn chỉ nàng những món mừng sinh thần nàng nghĩ đơn giản nấu bữa cơm cho người mình thương là tư vị hạnh phúc nhất, chỉ là nàng không biết làm sao để thực hiện vào sinh thần của Đới Manh, tất cả bằng hữu của nàng đều nhận được thiếp mời chỉ duy nàng là chưa.
Dụ Ngôn cảm thấy tức giận vừa may túi thơm vừa chửi rủa Đới Manh bội bạc, làm mạnh tay quá khiến kim đâm lệch vào tay điều này tăng bực dọc nàng quẳng chiếc túi thêu dở một góc bàn, nhưng rồi tiếng phì cười phía sau thu hết sự chú ý của nàng. Nhìn người kia tay che quạt cười lớn, bước vào phòng quan sát biểu hiện ngây ngốc của nàng mà gõ chóp quạt lên đầu nàng nhẹ nhàng đưa Dụ Ngôn trở về hiện thực, vừa nhắc đã ứng nghiệm xuất hiện hay sao còn thần kỳ hơn việc nàng trọng sinh đấy.
"Dụ Ngôn, ai chọc giận nàng sao?" - Đới Manh ngồi xuống bên cạnh sẵn bắt lấy tay vừa bị kim đâm trúng xem thử.
Dụ Ngôn ngượng ngùng thu tay lại, kéo góc áo xoay chỗ khác: "Ta không có, chỉ là trời oi bức nên sinh khí!"
Đới Manh nhướng mày cao khó tin rõ ràng tiết xuân mát mẻ thế này, nhưng gạt lại đi không muốn chọc ngoáy lại nàng.
"Ba ngày nữa sinh thần của ta, ta muốn nàng đến tham dự có được không?" - Đới Manh mỉm cười ôn nhu hỏi Dụ Ngôn.
Trong đầu suy nghĩ, người ấy há có phải không thật sự thông minh như lời đồn, nàng thể hiện việc mình thích ngài ấy rõ như vậy rồi mà còn tỏ ý hỏi mình có muốn tới hay không, bộ mặt nàng hoá bất lương nhìn Đới Manh.
"Ngài nghĩ xem, ta sao lại không tới ngày sinh thần của người để trong lòng được! Là ngài giả ngốc với ta sao?!" - Dụ Ngôn giọng có chút tăng âm lực.
Đới Manh thấy nàng bực dọc lại càng hảo khả ái khiến không kiềm chế được đưa tay bẹo má nàng: "Hôm đấy ta sẽ qua đưa nàng tới! Giờ ta về chuẩn bị mọi thứ, đừng giận nữa!"
End 12.
Tác giả: Thôi rồi, tôi không làm người ác được không viết thâm sâu tranh đấu nổi 😢!!!
Mọi người thấy tiến độ tình cảm đôi trẻ thế này ổn không? Để lại bình luận cho mình biết nha!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip