Chương 44: Mắc cạn.
Tôi cảm thấy mình như một quả bóng bay bị rút hết không khí, từ từ trút cạn cảm xúc trong vòng tay hơi buông lỏng của nàng, mơ hồ cảm thấy chuyện này có lẽ xem như làm lành, có thể xem như vậy không nhỉ, dường như chẳng giải quyết được gì cả. Nhưng nghĩ lại, vốn dĩ sự xuất hiện và tan biến của nó đều không có nhân quả, vậy chẳng phải là một kiểu hợp tình hợp lý khác sao.
"Chị chưa ăn mà," Tôi khẽ lẩm bẩm, "Vừa nãy ai nói sắp chết đói rồi?"
Kỳ An hiểu câu này của tôi là tôi muốn ăn tối một cách tế nhị, ngoan ngoãn nói bây giờ sẽ đi làm. Nàng biểu hiện ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy nên tôi cũng không muốn uốn nắn nữa.
Hơi nước nóng trắng xóa làm mờ đi sườn mặt Kỳ An, tôi thất thần trong làn khói mù mịt, ý nghĩ đầu tiên là nàng như tiên nữ hạ phàm trong truyện dân gian, ý nghĩ thứ hai là quên bật máy hút mùi rồi.
Xuất phát từ một vài thú vui thấp kém, tôi vô cùng quá đáng khi không nhắc nhở nàng. Ngay cả Kỳ An cũng đang thất thần, vậy nàng đang nghĩ gì nhỉ?
Nghĩ rằng tại sao chúng tôi lại cãi nhau vô cớ, rồi lại làm lành một cách khó hiểu như vậy sao?
Nhưng dù gì tôi cũng đoán được một chút vẻ lúng túng không được tự nhiên trong động tác của Kỳ An, thái độ của nàng hoàn toàn không lạnh lùng cứng rắn như vẻ bề ngoài. Về bản chất, chúng tôi đều là những kẻ ngốc chẳng biết gì, ngay cả vấn đề trong tình cảm cũng không tìm ra manh mối.
"Lát nữa em còn phải về trường." Tôi nói. Máy tính xách tay, máy tính bảng vẫn còn để ở thư viện.
Vẻ mặt Kỳ An có chút bối rối, rồi vội vàng nhìn thời gian, "Đã muộn thế này rồi."
Tôi nói ừ, không sao, lát nữa em đi nhanh một chút.
"Em thật sự chỉ lấy tài liệu rồi đi thôi hở?"
"Không phải mà," Tôi nói nhỏ hơn, nói một câu đùa nhạt nhẽo, "Chị không phải còn muốn giữ em ăn cơm sao?"
"Chị muốn giữ em ăn cả bữa sáng ngày mai nữa."
Nàng vừa nói vậy, cái tật làm mình làm mẩy của tôi lại tái phát, rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức cổ họng như bị viêm, nuốt không khí cũng thấy đau. Nhưng tôi vẫn cố gắng gượng một nụ cười miễn cưỡng với nàng, "Vậy... chị không nói sớm, để lần sau đi."
"Lần sau đi" nghe có vẻ không đúng lắm, giống như cách từ chối khéo lời mời đến chơi nhà của bạn bè thường dùng. Nhưng lúc đó tôi chỉ lo buồn bã, không nhận ra cách dùng từ vô tình có gì sơ suất, đến khi nhận ra thì đã đi trên đường phố đêm của thành phố, rất nhiều xe cộ xuyên qua người đi bộ, như xé toạc một hàng nhạn.
Dù từ chiều đến tối chẳng làm gì, tôi lại cảm thấy hôm nay mệt mỏi bất thường, lấy đồ ở thư viện xong liền về thẳng ký túc xá. Giờ này thật sự không muộn, mọi người đều chưa về, người thì tự học, người thì thực tập, trong phòng chỉ có một mình tôi. Tôi bật đèn, đóng cửa sổ, cắm sạc cho máy tính xách tay, hoàn thành loạt động tác một cách máy móc theo bản năng.
Tôi nằm trên giường khoảng mười phút, mười phút này quả thực là một khoảnh khắc kỳ diệu, mệt mỏi, buồn ngủ, cả người nặng trịch như đổ chì, nhưng ý thức lại càng lúc càng tỉnh táo, vì vậy cũng càng thêm giày vò.
Do đó tạo thành một ảo giác quay ngược về ba năm trước khi mới nhập học. Lúc ấy thức khuya rối loạn đồng hồ sinh học, Kỳ An bèn gọi điện dỗ ngủ vào buổi tối, liên tục mấy ngày đều như vậy.
Caffeine từng là melatonin của tôi.
Ý nghĩ này còn chưa kịp nán lại trong đầu một giây đã bị tôi nhẫn tâm gạt bỏ, sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ, tại sao tôi lại nghĩ như vậy chứ.
Rồi mạch suy nghĩ của tôi lại quay về ngõ cụt: rốt cuộc chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh vì cái gì nhỉ?
Sự lạnh nhạt của Kỳ An xuất hiện một cách lặng lẽ, tôi không tìm được một thời điểm cụ thể, rõ ràng nào, đơn giản là hai người ở chung một phòng yên tĩnh bận rộn việc riêng. Ký ức duy nhất về ngày hôm đó là buổi tối tôi đã mất mấy tiếng đồng hồ để lục tìm tài liệu photo cần dùng từng chút một, nhưng liên tiếp mấy trang cơ sở dữ liệu tải mãi đều báo lỗi 404 Not Found, tôi sứt đầu mẻ trán, đi hỏi bạn học, ai ngờ tình hình mỗi người lại khác, cùng nhau loại trừ lỗi tìm cách, tốn không ít thời gian, dẫn đến ngủ rất muộn.
Kết quả bên tôi xong việc thì Kỳ An vẫn còn đang vẽ đường nét, tôi dựa qua nhẹ nhàng bóp vai nàng, rất cẩn thận không làm vướng tay cầm bút của nàng, nhưng cổ tay Kỳ An vẫn khựng lại một chút. Rồi tôi nhìn thấy nàng hoàn tác nét vẽ vừa rồi, hàng mày khẽ nhíu lại.
"Ngoan, đừng nghịch."
Giọng nàng rất lạnh nhạt, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên bản vẽ, thái độ rất xa lạ. Tôi lập tức xin lỗi theo bản năng, không dám lên tiếng nữa.
"Muốn ngủ chưa?"
Tôi nói, hơn mười hai giờ rồi, chị đừng thức khuya quá.
Kỳ An hơi do dự, dừng bút, nhưng lần này nàng không nói được. Nàng nói, vậy chị ra phòng khách, em ngủ trước đi, không cần để ý đến chị.
"Bàn bên này tiện hơn," Tôi dùng ngón tay cái cạy cạy góc bàn, "Em không sao đâu, đèn trần cứ để thế cũng được, không thì dễ hại mắt."
Nàng hình như cười một tiếng, hỏi tôi, "Vậy em làm sao ngủ được?"
Tôi bịa chuyện không cần nháp, nói hồi bé em nhất định phải bật đèn sáng trưng mới ngủ được, đã quen rồi.
Nàng lại cười, vẫn tắt đèn trần đi. Tôi không nghĩ Kỳ An đang giận, chỉ cảm thấy nàng quá mệt mỏi, uể oải, nên khó tránh khỏi tâm trạng không tốt. Nhưng ngày hôm sau nàng vẫn vậy, cả ngày nói rất ít, mở miệng ra cũng không mấy kiên nhẫn.
Có phải vì tôi làm phiền nàng vẽ bản thảo nên nàng giận không?
Nhỡ đâu thì sao?
Nhưng Kỳ An chẳng thừa nhận gì cả. Tôi hỏi nàng rằng tôi có ảnh hưởng đến công việc của nàng không, nàng nói không, hỏi nàng dạo này có bận lắm không, nàng nói không, tôi đành hỏi nàng dạo này sao vậy, Kỳ An vứt túi trà đã dùng trong cốc đi thay cái mới, cười như không nói, "Tảo Tảo, chị tưởng em đã qua cái tuổi mười vạn câu hỏi vì sao rồi chứ."
Tôi nghẹn lời, khẽ hỏi câu cuối cùng, "Nhưng chị trông có vẻ không được khỏe."
Tôi thật sự muốn nói "Chị trông không vui", nhưng tôi không thích đưa những suy đoán mang tính chủ quan ra ngoài mặt, nên khi thật sự mở miệng đã đổi thành một câu trần thuật khách quan nhất có thể.
Kỳ An lại cụp mắt xuống. Nàng ngồi, tôi đứng, chỉ có thể thấy hàng mi đen nhánh, như một kết giới tự nhiên, che giấu cảm xúc kín mít.
"Không có," Nàng nói, "Em đang nghĩ gì vậy, chẳng hiểu ra làm sao."
Chẳng hiểu ra làm sao.
Là đang nói tôi ư?
Hỏi nữa thật sự sẽ khiến nàng bực bội, tôi rụt về bên bệ cửa sổ, khi khởi động máy tính thì vén một góc rèm nhìn Ngân Hà, cái loại chảy trôi trên mặt đất ấy. Vô số đốm sáng kéo dài thành vệt như đang rút tơ khỏi những cái kén, dần dần hút cạn sinh mệnh và chuyện cũ, may mà ở cuối con đường, một cơn gió thổi qua là có thể bay lên.
Tôi nhớ ra, Kỳ An trước đây rất thích nhìn xa, là tôi không thích, vì sợ độ cao.
Nhưng bây giờ tôi đã có thể từ từ thích ứng với cảm giác nhìn xuống, chấp nhận mọi thay đổi đến một cách lặng lẽ, ví dụ như tôi càng ngày càng thích mè nheo, ví dụ như tôi có xu hướng trở thành "người hành tinh không uống trà sữa sẽ chết", ví dụ như trước đây tôi quá lý tưởng hóa, chỉ nhớ đến sự phát triển và đi lên, dần dần nhận ra thực tế, mới nhớ ra còn có một chuyện gọi là bỏ phế và đình trệ.
Tôi mở tài liệu định viết chút giáo án, mấy ngày nữa lại phải đi dạy kèm. Thằng bé đó thực ra khá thông minh, nhưng làm bài thi lại quá thiếu kỹ năng, ngay cả những biện pháp tu từ cơ bản nhất cũng không kể được mấy loại. Lần đầu tiên tôi lấy đề thi xem nó làm, thằng nhóc này chọc bút lên giấy hồi lâu, ngoài mấy vệt mực thì chẳng viết được gì. Nó ngẩng mặt lên nhìn tôi, giọng điệu chân thành: "Chị gái, chị có biết cái gì gọi là chích khả ý hội bất khả ngôn truyền (chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời) không?"
Tôi dùng tay ngăn động tác cắn nắp bút của nó lại, dạy nó, gọi là cô giáo.
Khi nhìn xuống bàn phím, tôi lại nghĩ có phải tiếng gõ lạch cạch làm phiền nàng không, trong lòng lại thở dài rồi mở phần mềm văn phòng trên điện thoại, dùng bàn phím ảo gõ chữ.
Dường như cẩn thận quá mức rồi.
Vậy còn có cách nào khác nữa chứ. Tôi chẳng biết tại sao, có lẽ là vì quá gần lò sưởi.
Tôi dường như luôn lấy đủ loại lý do bên ngoài có vẻ hợp lý hoặc không đáng tin cậy để làm cái cớ, bịt tai trộm chuông che đậy một số vấn đề, không nghĩ đến thì coi như chúng không tồn tại.
Nhưng sự thật là mối quan hệ của chúng tôi đã trở thành một con thuyền mắc cạn, nó rơi vào một bế tắc: tiến không được, lùi cũng không xong.
Lần thứ hai Kỳ An đứng dậy đi rót nước, tôi nói với nàng, tuần này buổi tối em về trường ở nhé, vừa hay...
Nhưng chữ "vừa hay" của tôi còn chưa nói xong, tôi muốn nói vừa hay VPN trường không dùng được, về dùng mạng trường đăng nhập cơ sở dữ liệu tra tài liệu cũng tiện. Nhưng Kỳ An lại cười, như mỉa mai, "Vừa hay cái gì?"
Như vậy thật là không nói lý, rõ ràng là do chị cắt ngang lời em chưa nói hết, cắt ngang rồi lại quay ra hỏi vừa hay cái gì, tôi buồn cười đến mức không nói nên lời với Kỳ An, "Chị có mâu thuẫn không?"
Nàng nói thẳng, "Em đang giận chị à?"
Có nhầm lẫn không vậy? Tôi chợt cảm thấy trước đây không giao tiếp cũng tốt, vì không thể giao tiếp được. Rõ ràng người ưu tư trước là nàng, người suy đoán lung tung là nàng, người quay lại cắn ngược nói tôi đang giận cũng là nàng.
"Em không có," Từ khi nàng nói câu đó xong, tôi nhận ra có lẽ tôi thật sự đang giận, chống tay lên đầu gối ngồi trở lại bệ cửa sổ, dứt khoát tắt máy tính, cuộn dây nguồn, "Em đang báo cáo với chị, ngày mai... tối nay em sẽ về ký túc xá!"
Tôi không biết tâm trạng bây giờ có thể gọi là hối hận hay không, bởi tất cả mọi thứ, lý trí, tri giác, nhiệt tình, mong đợi đều đang mắc cạn, mọi suy nghĩ đều trở nên vô ích và mù quáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip