Chương 2


Thanh âm tách trà được đặt xuống nhẹ nhàng, ngón tay trắng nõn thon dài tinh tế mà miết vòng trên miệng chung trà. Khóe môi khẽ cong lên xem biểu hiện của người trước mặt, có lẽ là nàng đang suy tư chăng.

"Ta nghe nói ngươi đàn rất hay,có hay không ta được nghe một khúc ". Mã Tú lại chống tay đầu nghiêng qua nhìn nàng, nơi đáy mắt tràn ngập mong đợi.

Vương Thúy Kiều vẫn im lặng nàng chưa vội trả lời vấn đề này, muốn nghe nàng tấu một khúc nhạc sao. Vương Thúy Kiều mi mắt cụp xuống nhưng không nhìn vật gì cả, cứ như chìm vào khoảng hư không.

"Hảo". Giọng nàng trong trẻo nhưng mang theo lại là có chút yếu mềm, nàng đồng ý đánh đàn.

"A Lục". Mã Tú ngồi thẳng người lại, trên môi vẫn mang theo vẽ tươi cười.

"Tiểu thư cho gọi ". A Lục nhanh chóng tiến vào, nàng cúi đầu hành lễ.

"Đến phòng ta đem Cổ Nguyệt cầm qua đây ". Mã Tú thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người sửng sốt, thứ mà nàng nói đến không phải ai cũng sẽ sở hữu được.

A Lục vẫn là người ngạc nhiên nhất, nàng là đang không tin vào tai mình. Tiểu thư lại đem Cổ Nguyệt cầm cho người khác dùng sao, chuyện này thật khó mà tin. Từ khi nàng hầu hạ tiểu thư đến giờ, Cổ Nguyệt cầm chỉ có mình tiểu thư dùng đến, người khác trong thấy còn khó huống chi là sử dụng. Nhưng mà hôm nay tiểu thư lại dễ dàng đem cổ cầm cho Vương Thúy Kiều ,xem ra thân phận nàng có chút khác biệt.



A Lục đi một lát thì đã qua về, trên tay ôm theo một cây cổ cầm. Vương Thúy Kiều nhìn đến cổ cầm thì bị thu hút, nàng đứng lên đưa tay sờ lên dây đàn. Đàn được làm từ gỗ Cẩm Lai quý , mặt và đáy đàn được là từ gỗ cây ngô đồng. Vương Thúy Kiều thật yêu quý không thôi, nàng không tài nào dời mắt được.

"Ngươi không định đàn sao". Mã Tú nhìn vẽ si mê của nàng thì cảm thấy ghen tị, tự dưng lại thấy cổ đàn này không hợp mắt nữa.

"Ta đàn ". Vương Thúy Kiều nhận lấy đàn từ tay A Lục, nàng ngồi xuống ghế ôm đàn trong lòng.

Mã Tú lại thấy cổ cầm càng thêm chướng mắt, tại sao lại bỏ công tìm về không biết. Nàng sẽ không dùng cổ cầm này nữa, sẽ đem vứt bỏ làm củi đun nước. Nếu để người khác biết được cái suy nghĩ này chắc sẽ ăn tươi nuốt sống nàng, Cổ Nguyệt cầm này duy nhất chỉ có một cây.


Ngón tay nhẹ khảy một tiếng, âm thanh mềm mại như nước chảy, từng ngón tay mảnh mai bắt đầu chuyển động. Tiếng đàn nghe vào lúc cao trong lúc trầm đục, lúc quyến luyến mềm mại tha thiết, lúc buồn thương trầm hồn ai oán.

Mã Tú nghe được một nửa thì gương mặt đã thu lại nụ cười, sắc mặt càng ngày càng ngày lạnh. Chẳng phải nàng đang ngồi nghe một tiếng đàn nhớ thương, một tiếng đàn khóc than cho phận mình. Là nhớ về quê nhà hay lại là oán mình, là buồn rầu hay là nhớ thương người đó.


"Dừng lại ". Mã Tú đã không chịu được nữa ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng, thanh âm không còn ôn nhu như lúc nãy.

"Sao". Vương Thúy Kiều khó hiểu nhìn nàng, khúc nhạc vẫn chưa kết thúc mà.


"Ngươi là đang nhớ đến Kim công tử đi". Mã Tú nói ra lời này thì cười chế giễu, lời đàn đã rành rành như thế mà nàng còn đi hỏi.


"Phải ". Vương Thúy Kiều không suy nghĩ mà trả lời, nàng đúng là đang nhớ đến Kim Trọng, nhớ đến lời nàng đã hứa.

"Ngươi còn nhớ đến hắn ta sao, ngươi thế này mà còn mơ tưởng kề bên hắn sao". Mã Tú tức giận vung tay hất đổ chung trà, nàng ghét cái sự thật này.

"Ta biết ta không thể trở về ". Vương Thúy Kiều âm thanh vẫn điềm tĩnh, nàng biết chứ biết ngay từ lúc đặt chân đến đây. Chỉ là đã có tình thì sẽ còn lưu luyến, nhưng lưu luyến cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

"Ngươi nên nhớ thân phận hiện tại của mình, ngươi là kỹ nữ". Mã Tú không kìm được sự tức giận, nên những lời nói ra rất vô tình.

"Ta ...ta nhớ kỹ ". Vương Thúy Kiều tay đã nắm chặt cây đàn, nàng nắm mạnh tay đến nỗi từng ngón tay trắng bệch. Nàng đúng là kỹ nữ, nàng không còn là một Vương Thúy Kiều dành cho Kim Trọng nửa.

"Từ ngày mai ta sẽ cho người dạy ngươi làm sao lấy lòng nam nhân, ngươi nên ngoan ngoãn mà an phận đi". Mã Tú nói xong thì tiến đến đưa tay lấy lại cổ cầm, nàng phải đem đi làm củi đốt.


Vương Thúy Kiều nhìn theo bóng người xinh đẹp đã khuất dần,nàng nhắm mắt lại mặc cho dòng lệ đang chảy ra. Nàng mệt mỏi ngồi xuống ghế, vô lực tựa thân người vào bàn. Nàng là một kỹ nữ tấm thân này sẽ phải hầu hạ bao nhiêu người, nàng sẽ phải hạ mình lấy lòng nam nhân. Dù đã biết sẽ là như thế, nhưng nàng thật sự rất khổ sở.



Cũng vẫn là một đêm trăng sáng, cũng vẫn có một người ngồi ngắm trăng. Nhưng người này lại là Mã Tú, nàng đang ngồi trên thềm đá uống rượu. Người ta bảo rằng "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm ", có lẽ nàng cũng tương tự như thế. Khi càng sầu lại càng muốn uống, càng uống vào người say nhưng tâm vẫn tỉnh.


Mã Tú cầm lấy bình rượu ngửa đầu uống một hơi, rượu không uống hết theo khóe môi chảy dọc xuống cổ nàng. Đắng của rượu hay đắng trong lòng đây, một giọt lệ theo khóe mi lăn xuống.

"Tỷ lại uống rượu sao". Bên hành lang vang lên âm thanh dịu dàng, Tương Ngọc bước xuống thềm ngồi cạnh Mã Tú.

"Tuấn nhi đã ngủ". Mã Tú xoay đầu nhìn nàng, rồi lại nhìn vào khoảng không hỏi.

"Ngủ rồi, tỷ lại uống rượu ". Tương Ngọc trả lời xong lại tiếp tục hỏi, người này là đang đánh lạc hướng.

"Ta chỉ uống một ít". Mã Tú chột dạ hơi nghiêng người che đi mấy bình rượu bị vứt ngổn ngang.

"Một ít ". Tương Ngọc nhấn mạnh hai từ này, làm như nàng không thấy mấy bình rượu kia vậy."Vương Thúy Kiều lại làm gì sao".

"Nàng...". Mã Tú muốn nói lại thôi, nàng lại nâng bình rượu uống tiếp.

"Đừng uống nữa uống bao nhiêu chưa đủ sao". Tương Ngọc giật lấy bình rượu ném đến trước mặt, "choang" một tiếng vỡ nát.


Mã Tú không nói gì chỉ nhìn theo rượu đang chảy ra từ bình đã vỡ, thật uổng phí đi rượu này là nàng ủ rất lâu. Hương rượu thơm nồng theo gió phất qua cánh mũi, nàng hình như đã say.


"Vậy thì phải như thế nào". Mã Tú ôm lấy đầu gối ngước mặt nhìn lên trời, nàng nhìn ánh trăng sáng thở dài một hơi.

"Đây không phải tính cách của tỷ, Mã Tú mà ta quen biết không hề bi lụy thế này". Tương Ngọc giận dữ nắm lấy tay nàng, người này trước đây rất cố chấp kiên cường.


Tương Ngọc còn nhớ vào bốn năm trước, khi nàng bị bán vào kỹ viện. Cha nàng là tay cờ bạc, do thiếu nợ nên mới bán nàng lấy tiền. Lúc đó nàng cứ nghĩ mình sẽ phải chịu nhục nhã mà sống, phải hầu hạ biết bao nam nhân. Đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp Mã Tú, nàng tự nhủ rằng chưa từng thấy qua người nào có khí chất như thế.


Mã Tú đồng ý để nàng theo bên người, không hề ép buộc nàng làm những điều không muốn. Miệng đời thế gian thường rất cay nghiệt, dù rằng nàng trong sạch cũng bị người nói khinh bỉ. Mã Tú đã dạy nàng cách ngẩng cao đầu mà sống, cuộc đời có được khi nào là vui mà để ý miệng đời.


Sống chung được một năm thì nàng có người yêu thích, hắn tên là Liêu Thanh là một sĩ tử bình thường. Hắn không chê bai nàng là kỹ nữ, cũng muốn hỏi cưới nàng làm vợ. Nhưng cha mẹ hắn phản đối kịch liệt, một gia đình nho sĩ không thể rước một kỹ nữ vào nhà. Lúc đó Liêu Thanh đã hết lời cầu xin cha mẹ, cuối cùng họ đồng ý trừ phi hắn cưới thêm một người khác.

Cô nương đó cũng thuộc gia đình lễ nghĩa, nếu cưới về thì sẽ là chính thê. Liêu Thanh không yêu nàng ta nhưng vẫn đồng ý, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho Tương Ngọc thật tốt để bù đắp. Duyên phận chưa được bao lâu thì hắn phải ra chiến trường, đến cuối cùng vùi xác ngoài biên ải.



Lúc đó nàng đã định chết đi, nhưng lại phát hiện mình mang thai. Đây là kết tinh tình yêu của nàng, nàng phải sinh ra nó và nói với hài tử rằng cha con rất tốt. Nữ nhân kia vì ganh ghét nên tìm cách hại nàng mang danh thất tiết, bị mẹ chồng đuổi khỏi Liêu gia.




Tương Ngọc những tưởng sẽ chết đói ngoài đường, nhưng nàng lại gặp lại Mã Tú. Nàng còn nhớ hình ảnh khi đó, lúc Mã Tú mỉm cười đưa tay đỡ lấy nàng rồi thủ thỉ một câu.

"Về với ta".



Chỉ ba từ này trái tim nàng như được bao bọc một tia ấm áp, nàng không cô độc nàng còn một tỷ tỷ yêu thương nàng. Tương Ngọc còn nhớ lúc hạ sinh Liêu Tuấn ,nàng đã thấy bộ dạng lúng túng của Mã Tú . Còn có một ánh mắt tràn đầy lo lắng của một người âm thầm lo cho nàng, Tương Ngọc luôn nhớ kỹ ánh mắt đó đợi đến ngày người đấy đủ dũng khí.


Mã Tú cũng vẫn như thế vẫn cố chấp vẫn yêu mị, vẫn thường thích giấu đi cảm xúc của mình.Nhưng kể từ ngày trở về sau tiết thanh minh thì thay đổi rất nhiều, Tương Ngọc sẽ thấy những lúc nàng ngồi ngơ ngẩn. Có lúc lại mượn rượu giải sầu, có lúc lại cười như ai cho kẹo ngọt. Rồi Vương Thúy Kiều xuất hiện nàng đã hiểu ra nguyên nhân, chính là nàng ta khiến Mã Tú như thế.


"Nàng nhớ hắn". Mã Tú mi mắt rũ xuống, hàng lông mi khẽ run rẩy. "Nàng chỉ yêu hắn".

Tương Ngọc thật không biết làm sao với cái người này, hai hôm trước còn cười như điên dại. Có ai có thể tưởng tượng ra một Mã chủ lại tỏ ra ngốc nghếch như thế, còn giờ chỉ mới trò chuyện cùng Vương Thúy Kiều thì suy sụp như vậy.


"Vậy tỷ định sẽ làm gì". Tương Ngọc ngước lên bỗng thấy có một bóng người trong góc hành lang,nàng híp mắt nhìn rồi mỉm cười.



"Để nàng học tiếp khách". Mã Tú âm thanh rõ ràng là giận hờn, nhưng không biết có thể nhẫn tâm không.

"Vậy tỷ tự lo đi ta đi trước". Tương Ngọc lắc đầu đứng lên phủi sạch váy dài, nàng bước đi vào góc hành lang khi nãy thấy bóng người kia.


"Này...". Mã Tú còn chưa gọi lại kịp thì bóng người mất hút, "hừ" ném đi bình rượu của nàng, ngồi mắng một trận giờ bảo đi là đi.


Mã Tú đứng lên vuốt thẳng váy dài, nàng tiến đến nhặt lên bình rượu đã vỡ. Bên trong cũng còn ít rượu không bị tràn ra,Mã Tú nhìn quanh rồi rót vào miệng. Hương rượu cay nồng từ cổ họng xuống dạ dày, rồi ngắm vào từng tất da tất thịt.

Đúng là cay thật!!!.

Tương Ngọc khi đuổi theo bóng người thì nắm lấy tay người đó, nàng có thể cảm nhận người đó đang run lên. Tương Ngọc khóe mắt cũng hiện lên vui vẻ, người này là đang ăn dấm chua đây.

"A Lục ".

Người bị gọi tên run lên một cái muốn rút tay mình ra ,vành tai đã đỏ ửng dưới ánh trăng. Tương Ngọc kề sát vào tai A Lục, thổi nhẹ một cái khiến người kia xoay lại nhìn nàng.

"Nhị...nhị tiểu thư ". A Lục rút tay về ấp úng gọi.

"Ngươi gọi ta là gì". Tương Ngọc nhíu mày không vui,người này không nghe lời tí nào.

"Nhị... Ngọc....Ngọc ... ". A Lục khó xử, nàng không biết gọi như thế nào phải lẽ.

"Ta sẽ nhảy xuống hồ cho ngươi xem". Tương Ngọc phồng má xoay người định nhảy xuống hồ nước.

"Ngọc nhi". A Lục gọi xong thì xấu hổ, tên này thân mật quá rồi.

"Như vậy mới đúng, ngươi làm gì mà chưa đi ngủ". Tương Ngọc biết mà vẫn cố hỏi, nàng biết chỉ khi phòng nàng tắt đèn thì người này mới chịu đi ngủ.

"Ta đói bụng muốn tìm gì đó để ăn". A Lục ngó nghiêng rồi mở miệng nói, nàng chẳng lẽ lại bảo là chờ Tương Ngọc sao.

"Ta nhớ nhà bếp hướng này mà ". Tương Ngọc chỉ vào hướng ngược lại với đường đang đi,mỗi lần nói dối sẽ ngó nghiêng thế này.


"A là ta đi nhà vệ sinh, ta đi trước ". A Lục nói xong thì xoay người bỏ chạy trối chết, tim nàng sắp nổ tung rồi.


Tương Ngọc bật cười khi thấy người kia bỏ trốn như thế, rõ ràng nhà vệ sinh hướng này cơ mà. Nàng nhìn theo hướng A Lục đi một hồi lâu, rồi lại tự thở dài một hơi.


Đến lúc nào mới đủ can đảm đây?.















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bhtt