☆Chương 24: Chị nhìn đi, eo của em đều sắp gãy


Đại khái nhờ kỹ năng lái xe điên cuồng của Tống Vãn Phong, nên dù trên đường gặp phải không ít tang thi lẻ tẻ, các nàng cũng đều tránh thoát được trong gang tấc. Chỉ là Đường Triều Vũ lần đầu nếm thử cảm giác choáng váng do ngồi xe ba bánh mang lại.

Ba người phía sau chen chúc nhau như ba quả táo trong giỏ, lăn thành một đoàn cũng không dám buông tay. Khi gần đến đích, xe ba bánh dần dần dừng lại do không đủ lượng điện, ba người ngổn ngang ngồi ở sau xe, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lẫn nhau, đầu tóc rối bù như ba kẻ mất trí.

Tống Vãn Phong quay đầu lại liếc nhìn, phát giác được trạng thái bất ổn của các nàng, trên mặt có chút ngưng trệ, mà Đường Triều Vũ cũng lần đầu thấy được vẻ bối rối trên gương mặt giếng cổ không gợn sóng kia.

Đường Triều Vũ đưa tay chỉnh lại mái tóc lộn xộn của mình, săn sóc nói: "Trên đường không yên ổn, chỉ có thể phóng thật nhanh, xe này không dễ lái, các bạn có sao không?"

Từ Thanh quơ quơ đầu, không nhịn được mỉm cười:"Không sao, chỉ là có chút váng đầu. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu chị được nếm thử cảm giác ngồi trên xe đua. Hơn nữa, so với việc đi bộ trong run sợ, thì đây đã là trải nghiệm rất tốt."

Đường Triều Vũ nhìn đầu xe một chút, lượng điện không nhiều lắm, nơi này cách cổng chào khu C khoảng 7-8 km. Vùng ven khu C không phải là nơi hoang vắng, xung quanh vẫn có người sinh sống.

Đánh giá về phạm vi hoạt động của tang thi gần đây, khu C phỏng chừng cũng không tốt hơn bao nhiêu, con đường phía trước cũng sẽ không dễ dàng nữa.

"Chúng ta lái xe thêm vài km nữa, gặp phải xác sống liền dừng, quãng đường còn lại xe ba bánh không thể so được bốn bánh, trái lại càng nguy hiểm."

Tống Vãn Phong cũng biết tình huống nơi này, khẽ gật đầu, tiếp tục lái xe về phía trước, lần này tốc độ của nàng chậm hơn rất nhiều, nếu thế giới không phải đang chìm trong ôn dịch, các nàng thật sự giống như đang đi hóng mát.

"Chúng ta có thể vòng qua khu C không? Tôi e rằng ở đó tang thi cũng không ít hơn khu cải tạo bao nhiêu." Lạc Tình đã đến Quận C vài lần và có chút hiểu biết về cách bố trí nơi đó, tuy rằng không tồi tàn như khu cải tạo, thế nhưng hoàn cảnh ác liệt, khu dân cư dày đặc theo kiểu bậc thang, mật độ dân số rất cao.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Lạc Tình liền tê cả da đầu.

Đường Triều Vũ cũng cân nhắc qua việc này, nhưng bắt đầu từ khu C, xung quanh thành phố đều bị đổ bêtông vây kín, chỉ để lại cổng ra vào.

Phế phẩm được vứt trực tiếp ra bên ngoài, tích tụ theo tháng ngày, không quá đáng khi nói rác đã chất thành núi.

Đây vẫn chưa là điều phiền toái nhất, ngoại trừ rác thải cản đường, còn có rất nhiều chất độc hại không được xử lý, đều bị tùy tiện vùi lấp trong những đống rác đó, nếu không cẩn thận, cho dù không bị zombie cắn chết, thì bạn cũng có thể tử vong bởi chất phóng xạ vương vãi.

Mặc dù hầu hết sinh vật lang thang bị nhiễm phóng xạ đều đã chết, nhưng cũng có một ít nhờ đó mà đột biến, hung hãn mạnh mẽ bội phần so với zombie bình thường, trước tận thế sinh vật biến dị đã là nỗi ám ảnh của loài người, thì nay càng là cơn ác mộng không bao giờ dứt. Nếu chẳng may gặp phải chúng nó, thì đó chính là một thử thách không nhỏ.

Từ Thanh thở dài:"Nói thì dễ hơn làm, các bạn cũng biết bên ngoài khu C nguy hiểm đến mức nào."

Với những lời này, bầu không khí lại một lần rơi xuống đáy vực.

Tuy nhiên với tư cách người chơi, Đường Triều Vũ các nàng cũng có chút ưu thế sau khi kích hoạt ID, dù không có lộ trình nhiệm vụ rõ ràng, nhưng hệ thống sẽ hiển thị một số NPC đặc thù, chẳng hạn như NPC địa phương phụ trách giao dịch vũ khí cùng vật tư.
Nói cách khác, nó cũng là một loại chỉ dẫn ở trình độ nào đó, nếu tìm đường bên ngoài mà bỏ qua các NPC bản địa kia, nhất định không phải lựa chọn sáng suốt.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta còn có chuyện gì chưa gặp phải đây, cũng không cần bi quan. Có lẽ tình huống tốt hơn chúng ta nghĩ, chúng ta nên tiến vào khu C rồi lại tính." Đường Triều Vũ không muốn mọi người bị chi phối bởi những cảm xúc tiêu cực, mở lời an ủi nói.

Tống Vãn Phong vẫn không tiếp lời, theo thời gian trôi qua, ở phía xa chân trời mờ mịt bắt đầu xuất hiện một ít đường viền mờ nhạt, càng tới gần càng rõ ràng.

Đường Triều Vũ nheo lại mắt quan sát tỉ mỉ, phía sau Tô Minh cũng trở nên khẩn trương: "Đó hẳn là những tòa cao ốc bị bỏ hoang bên ngoài, chúng ta sắp đến rồi."

Những tòa nhà chọc trời tượng trưng cho sự phồn hoa của thành phố đã trở thành phế tích, bởi vì không còn năng lượng để hoạt động, thang máy ngừng chạy, mọi thứ bị tê liệt và không thể sinh sống được. Hơn nữa trải qua nhiều trận hỗn chiến, các tòa nhà đều trở thành mục tiêu công kích, phần lớn đã đổ nát hoang tàn.

Trong nhiều thập kỷ, những bụi cỏ dại ngoan cường đã chiếm lấy môi trường sống của con người, nó nghiễm nhiên trở thành biểu tượng cho thế giới hoang vu này.

Tống Vãn Phong cũng nhìn thấy, nàng bắt đầu giảm tốc độ, gần như chậm rãi trượt về phía trước, đột nhiên nàng bóp mạnh phanh tay, mấy người Tô Minh phía sau vừa định hỏi thì đã thấy nàng ra hiệu im lặng.

Đường Triều Vũ hô hấp đều ngừng lại, tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh. Nàng nghe thấy tiếng ầm ĩ ở phía xa kia, là âm thanh cuồng dã của zombie lúc đi săn mồi, còn có tiếng la hét của một nhóm người.

"Bang! Bang!"

Đường Triều Vũ sắc mặt thay đổi, "Là tiếng súng sao?"

Trong mạt thế, ai đó sở hữu súng cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, thế nhưng nó xuất hiện ở khu C mới là vấn đề. Vì có mối liên quan mật thiết với quận trung tâm, khu C được quản lý rất nghiêm ngặt, lực lượng vũ trang và vũ khí nhiệt đương nhiên được kiểm soát chặt chẽ.

Đây lại là khu vực bỏ hoang, nếu có vũ khí xuất hiện nó sẽ bị quét sạch ngay lập tức. Ngoại trừ một số lực lượng phản động hoạt động ngầm, thì người bình thường tuyệt đối không có cơ hội tiếp xúc súng ống.

"Làm sao bây giờ?" Đường Triều Vũ nhỏ giọng hỏi Tống Vãn Phong. Thời điểm nhạy cảm, gặp người cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Tống Vãn Phong tiếp tục lái xe về trước một đoạn, trực tiếp tấp vào bụi cỏ ven đường.

Khi các nàng chuẩn bị xuống xe, Lạc Tình đột nhiên gấp giọng kêu: "Có thứ gì!"

Đường Triều Vũ không kịp nhìn, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, nàng vội vàng kéo Từ Thanh cùng Lạc Tình lăn khỏi ghế sau, Tống Vãn Phong cũng rất nhanh lộn xuống từ bên kia, tay trái chống đất cảnh giác nhìn trên xe.

Một tiếng động nặng nề vang lên, một sinh vật màu nâu giống chó, to lớn hơn cả người trưởng thành nện ở trên xe ba bánh.

Lông lá toàn thân nó nổ tung, hai con mắt hiện ra một luồng xám trắng, răng nanh lộ rõ trong cái miệng rộng, ngụm nước chảy ròng hạ xuống, tại dưới thân hội tụ thành một bãi, cứ như vậy nó thò đầu thở hổn hển hung ác nhìn chằm chằm các nàng.

Đường Triều Vũ sắc mặt trắng nhợt, nàng cũng không lạ gì thứ này, trong những lần tuần hoàn đầu tiên, nàng thật vất vả tránh thoát nam nhân nhảy lầu, lại bị sinh vật to lớn khủng bố này cắn chết.

Nàng không tự chủ được khẩn trương lên, dư quang liếc mắt Tống Vãn Phong, nàng ấy giờ khắc này đầy mặt nghiêm túc, nhíu mày nhìn chằm chằm quái vật, thế nhưng thần thái vẫn bình tĩnh.

Phản ứng của nàng ấy để Đường Triều Vũ hơi hơi an tâm, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng Lạc Tình cùng Từ Thanh, làm NPC thường dân các cô ấy không có kỹ năng đặc thù, vừa không có tâm thái của người chơi, vạn nhất không chú ý liền biến thành khẩu phần lương thực.

Nàng nhìn chằm chằm quái vật hung hãn kia, chỉ trỏ Từ Thanh, nhỏ giọng nói:"Chị Từ Thanh, ba người cùng nhau hành động, hỗ trợ lẫn nhau."

Ngay khi nàng nói chuyện, quái vật lập tức nhảy từ trên xe xuống, thẳng hướng Đường Triều Vũ.

Đường Triều Vũ lập tức nâng đao chắn trước người, từ dưới đâm thẳng vào cuống họng nó, nhưng con vật này chỉ giả vờ tấn công nàng, nó rất nhanh vòng qua vai trái Đường Triều Vũ, sau khi rơi xuống đất mới xoay chuyển thân thể lần thứ hai lao tới.

Đường Triều Vũ lăn một vòng tránh né, lập tức bật người đứng lên, mà Tống Vãn Phong cũng theo sát tới, quân đao trong tay chém ngang qua, làm cho quái vật kia dừng lại móng vuốt, phải lùi về phía sau.

Đường Triều Vũ cũng không cho nó cơ hội kéo dài khoảng cách, vài bước đoạt đi qua, đao thẳng đến nơi yết hầu quái vật, Tống Vãn Phong ở phía sau chặt đứt đường lui của nó, hai người phối hợp không một kẽ hở, thời cơ vừa vặn, làm cho quái thú này phải giơ móng vuốt đỡ lấy đao của Tống Vãn Phong.

Nó cơ bắp rắn chắc, toàn thân được bao phủ bởi thịt gân, cứng cáp vô cùng. Nếu là người khác không thể nào chém xuyên được nó, nhưng nó gặp phải Tống Vãn Phong, này toàn lực một chém, trực tiếp chặt đứt chân trái phía trước của nó, lập tức nó gầm rú điên cuồng, rơi xuống đất thân thể không tự chủ loạng choạng một hồi.

Đường Triều Vũ bắt được sơ hở, đường đao trực tiếp bổ vào chân phải trước của nó, trong cơn hoảng loạn, quái thú chỉ có thể nâng phần thân trên tránh né, nhưng lại lộ ra phần mềm nhất nơi bụng.

Tống Vãn Phong hai mắt chìm xuống, tung người nhảy cao một mét, Đường Triều Vũ vừa rút đao xong khom lưng xuống, thấy thế nghiêng người vượt đi ra ngoài, đón lấy nàng.

Tống Vãn Phong không chút khách khí, một cước đạp trên vai Đường Triều Vũ, mượn lực nhảy lên như chim ưng lao xuống giữa không trung, hai tay nắm quân đao mạnh mẽ đâm vào yết hầu quái thú, mượn lực từ cú ngã tàn nhẫn cắt xuống.

Lần này nửa bụng quái vật đều bị xé ra, huyết dịch xanh đen mang theo mùi tanh hôi tràn ra đầy đất. Không chờ nó giãy giụa, Tống Vãn Phong trở tay xoay đao, một nhát chặt sâu vào cổ nó, lập tức thân thể quái thú to lớn ầm ầm ngã xuống.

Đường Triều Vũ mồ hôi rịn ra đầy trán, trên mặt lo lắng còn không ngớt, xoa xoa vai phải chạy nhanh đến bên người Tống Vãn Phong, liếc nhìn quái thú đã không còn động tĩnh nằm trên đất, "Chị không bị thương chứ?"

Tống Vãn Phong lắc lắc đầu, liếc nhìn bờ vai của nàng, mặt trên còn in dấu chân rất rõ ràng, chỉ chỉ nơi đó, hơi có chút áy náy: "Có dấu."

Đường Triều Vũ vỗ vỗ cười nói:"Chuyện nhỏ mà thôi, cũng may chị không sao."

"Cẩn thận!"

Đang nói phía sau Tô Minh đột nhiên hét lên, giờ khắc này Tống Vãn Phong đưa lưng về phía quái thú, Đường Triều Vũ mặt hướng nàng, liếc mắt liền thấy được gia hỏa vốn không còn động tĩnh đột nhiên như hồi quang phản chiếu, co giật hé miệng muốn cắn vào chân Tống Vãn Phong.

Đường Triều Vũ mồ hôi lạnh ướt cả lưng, dưới tình thế cấp bách nàng vứt đao đi, hai tay ôm Tống Vãn Phong kéo vào trong lòng, liên tục lùi về sau.

Mặt đất đầy ổ gà và cỏ dại, Đường Triều Vũ lùi quá nhanh, hai người trực tiếp ngã ngửa ra sau, chặt chẽ vững vàng té xuống đất.

Tống Vãn Phong mang kính mắt, gọng kính đập vào sống mũi Đường Triều Vũ, răng dập trúng cằm nàng, hai người đau đến tại chỗ đều kêu rên một tiếng.

Bị Đường Triều Vũ ôm đến quá chặt, Tống Vãn Phong tay cũng không kịp nhấc, cả người không hề phòng bị mà nện trên thân Đường Triều Vũ, ép tới Đường Triều Vũ suýt nữa tắt thở.

Tô Minh vội vàng chạy qua chém thêm một đao, hoàn toàn chặt đứt cổ quái thú. Mà Từ Thanh cùng Lạc Tình lại luống cuống tay chân đem Tống Vãn Phong đỡ lên, vừa chuẩn bị đỡ Đường Triều Vũ, đã bị nàng ngăn cản.

Chỉ thấy Đường Triều Vũ bưng cằm chính mình, đau đến thẳng hừ hừ.

"Đừng. . . . . . Đừng động, để tôi.... Để tôi chậm rãi."

Tống Vãn Phong cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng liếm liếm răng, lại lấy xuống mắt kính xoa xoa sống mũi, đau đến con mắt đều đỏ.

Có điều Đường Triều Vũ hiển nhiên bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, trên cằm xuất hiện hai dấu răng nho nhỏ, vừa nhìn chính là đang chảy máu. Sống mũi nàng bị dập bầm tím, đau đến làm nàng bật khóc.

Hai người Từ Thanh muốn đỡ lại không dám, Tống Vãn Phong thấy thế ngồi bệch xuống bên cạnh nàng, mang theo giọng mũi hỏi nàng:"Rất nghiêm trọng sao?"

Đường Triều Vũ nhẫn nại chốc lát, tay trái xoa xoa eo, sụt sịt nói: "Chị nhìn đi, eo của em đều sắp gãy."

Tống Vãn Phong mím mím môi, nghiêng người xuống duỗi tay xoa xoa eo cho nàng, "Chỗ này phải không? Rất đau?"

Ngón tay nàng lực đạo không lớn, giọng nói cũng khó được nhẹ nhàng, còn kéo theo giọng mũi, nghe có chút hư nhược. Mắt kính gọng vàng cũng không bị va hỏng, liền như thế hơi trượt, lộ ra đôi mắt chăm chú, bởi vì đau đớn trong mắt nàng dẫn theo một tầng hơi nước, từ góc độ này nhìn lên, quả thực là khiến người khó lòng chịu đựng.

Đường Triều Vũ liền đau đều quên, sững sờ nhìn Tống Vãn Phong. Người con gái dịu dàng mềm yếu này là ai vậy?

Đang lúc nàng nhìn đến ngây người, đột nhiên một giọng nữ xa lạ truyền đến, "Hai người bên kia là ai? Đứng dậy đi!"

Đường Triều Vũ giật mình, nàng cùng Tống Vãn Phong đồng thời nhìn sang, chỉ thấy nữ nhân kia mặc một thân áo jacket màu đen, tay cầm súng, nòng súng hướng thẳng về phía các nàng, trong mắt lộ ra tia cảnh giác cùng sắc bén, cô ấy đang quan sát Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong.
------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip