Chương 1: Ký ức


 Ký ức

Diệp Chiêu giết được mãng tướng của Đại Liêu là Gia Luật Đan, lại bắt sống Thái tử Gia Luật Hồng cùng Nhị Hoàng Thúc của Tây Hạ. Hôm nay là thời khắc đại quân khải hoàn trở về, đi ngang qua một chỗ hẻm núi, Diệp Chiêu hạ lệnh đại quân dừng lại, chôn nồi nấu cơm, chuẩn bị một lúc sau trở về Ung Quan Thành.

Phân phó xong hết, liền dẫn hai tỷ muội Thu Thủy Thu Hoa chuẩn bị tìm một chỗ đi "giải quyết". Ai ngờ lại có một tên lính quèn đến xin đi "giải quyết" chung.

Diệp Chiêu còn không kịp phản ứng có cái gì không đúng, tiểu binh liền bị hai tỷ muội Thu gia mắng đuổi đi.

"Đúng a, ta là nữ tử a." Đại tướng quân Diệp Chiêu rốt cục nhớ lại bản thân —— hình như là nữ giả nam trang? Kém chút đều quên chính mình là nữ nhân.

Ba người tìm một chỗ rẽ vắng vẻ trong hẻm núi, hai tỷ muội trông coi cửa ra vào, để Diệp Chiêu một mình tiến vào đi tiểu tiện.

Một lát sau, Diệp Chiêu từ chỗ rẽ bước ra.

Thu Thủy cười nói: "Tương Quân xong việc rồi?"

Diệp Chiêu tằng hắng một cái, nói: "Thư thản, đi."

Thu Hoa nói: "Ài, tên lính kia vừa rồi thực là nhiều chuyện! một chút ánh mắt cũng không có!!"

Thu Thủy nói: "Tân binh ấy mà!"

Ba người hướng về con đường lúc trước đi, Thu Thủy bỗng nhiên nói: "Hở? Tương Quân!"

"Hả?"

"Ngươi nhìn, phía trên này làm sao lại có người đúc Bích Họa?"

"Nơi hoang giao dã địa này, một bóng ma cũng không có, vậy mà có người đúc tranh ở chỗ này?"

*Hoang giao dã địa: nơi hoang vắng.

Diệp Chiêu tử nhìn kỹ một lúc, nói: "Ta đoán hẳn là thời đại Viễn Cổ, dân chúng đúc để tế thiên bái địa a!"

Thu Hoa nói: "Nhìn kỹ, nam nhân này dáng dấp thật đẹp mắt."

Diệp Chiêu cũng cười, nói: "Đúng vậy a, gương mặt cười thật tuấn tú. Như cái Mĩ Nương tử, thật là dễ nhìn. Ta thích."

Diệp Chiêu nói xong câu đó, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái trống lắc. Đinh đinh thùng thùng, gõ vang trong lòng nàng. Giờ khắc này, trước mắt nàng như xuất hiện một tiểu nam hài xinh đẹp bước vào trong nước.

Hồi ức ở trong lòng, để nàng có loại dự cảm kỳ diệu, dự cảm sẽ có chuyện tốt phát sinh; nhưng đáy lòng lại có chút đau nhức, giống như là có thứ gì đó bị lấy mất, thật trống trải.

.

"Tương Quân, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi." Đúng lúc này, Thu Hoa mở miệng đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Diệp Chiêu lại vẫn còn cảm giác không nở bỏ, nhìn qua tấm bích họa này, cảm giác quen thuộc khó tả lại rung động kỳ diệu, làm nàng vẫn còn chút u mê, nửa ngày, nàng mới nói: "Ài." Rồi cúi đầu đi trở về.

Bên tai truyền đến Thu gia hai tỷ muội tiếng cười nói:

"Ngươi nói, chúng ta sau này trở về, sẽ ăn cái gì nha?"

"Tốt nhất là rượu thịt."

Đi chưa được mấy bước, Diệp Chiêu lần nữa quay đầu nhìn Bích Họa kia.

Giống như thật sự, nàng ở chỗ này đã vứt bỏ thứ quan trọng gì rồi.....

Là thứ gì nhỉ?

Đã nghĩ không ra, hẳn cũng không trọng yếu đi??

Diệp Chiêu vốn luôn luôn cư xử rộng rãi, đối với việc làm nàng phải phí công khổ sở nàng quyết định từ bỏ, vừa đi vừa nghĩ:

"Làm sao giống hắn như vậy a." người ở bên trong Bích Họa, thật là tương tự nam hài thuở bé nàng từng gặp.

.

Đám người đi không bao xa, một người khác lại tự nhiên xuất hiện từ Bích Họa.

Mặc khôi giáp sáng rở, tiêu sái tuấn tiếu, tiếu dung tươi đẹp.

Chính là bộ dáng của Diệp Chiêu.

"Hở? Thu Thủy cùng Thu Hoa đâu?"

Diệp Chiêu kỳ quái nhìn một chút chung quanh.

"Hai nha đầu chết tiệt này, để các nàng đứng bên ngoài trông chừng, các nàng lại dám bỏ lại ta chạy mất!"

Được rồi, chờ một lúc sau trở về, ta lại trừng trị các nàng!

Diệp Chiêu vừa đi vừa bốn phía nhìn, bỗng nhiên trông thấy bích họa trên vách núi.

"Áo? Tiểu tử này rất tuấn tú a?" Thưởng thức vài lần, chợt nhớ tới điệu múa năm xưa khi Biểu muội còn gầy gò, đáng thương lại khả ái, tâm nói, " Bất quá Biểu muội càng dễ thương hơn. Đã nhiều năm không gặp, cũng không biết Biểu Muội bộ dáng bây giờ ra sao." Một bên chờ mong, một bên đi về hướng các thuộc hạ đang nấu cơm.

.

Diệp Chiêu đơn độc trở lại doanh địa, trong lòng suy nghĩ, chờ trở lại Ung Quan Thành, nhất định phải làm cho chúng tướng sĩ cùng nhau nâng chén nâng ly, mừng lấy lần đại thắng này!

Đối diện có một người ra chặn đường, nàng ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là Quân Sư!

"Ài, Hồ Ly, làm cái gì đứng ngẩn ra rồi?" Diệp Chiêu chê hắn chặn đường, "Con mắt trừng lớn như trâu, ngươi gặp quỷ rồi sao?"

Ánh mắt của tên Hồ Ly này tại sao lại kỳ quái như vậy?

Hồ Quân Sư sững sờ nhìn thoáng qua nàng, lại quay đầu xem người đang cung Thu Thủy Thu Hoa nói chuyện ở xa, lần nữa quay đầu nhìn Diệp Chiêu ở trước mắt, ấp a ấp úng nói: "Ta tựa như là gặp quỷ. . . A, không, ý của ta là trông thấy Tương Quân ngươi. . . Ài, không đúng, ta không phải nói Tương Quân là quỷ, ta nói là. . ."

Diệp Chiêu cười ha ha: "Ngươi bình thường không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao? Làm sao hôm nay cà lăm rồi, a? Ha ha ha ha!"

"Không phải. . . Ngươi cái này. . ."

Quá kì quái, làm sao có hai cái Diệp Chiêu? Chẳng lẽ là hắn hoa mắt? Nhưng cho dù bị hoa mắt cũng không nên nhận sai người trong lòng của mình nha? !

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? !

Ta muốn vững vàng. . . Ta muốn vững vàng!

Hồ Quân Sư một mặt giả cười: "Tương Quân, ngươi là từ đâu về đến đấy?"

"A, vừa mới đi tiểu tiện một chút. Đúng rồi ngươi trông thấy Thu Thủy Thu Hoa sao?"

". . . Nhìn thấy, Tương Quân tìm các nàng?"

"Ngươi đang nói nhảm hay sao? Các nàng là hộ vệ thân binh của ta, chẳng lẽ ta không nên tìm các nàng? Hai nha đầu này cũng vậy, đã nói canh chừng cho ta, lại đột nhiên chạy mất, hại ta tìm không thấy!"

Hồ Quân Sư lại chặc lưỡi hai tiếng, thầm nghĩ: Thu Thủy Thu Hoa rất tẫn trách được hay không? Nhưng là ai sẽ ngờ tới toát ra hai cái Tương Quân!

Hắn trong lòng suy nghĩ loạn thất bát tao cả lên, không nói lời nào đi theo Diệp Chiêu hướng lên phía trước.

Trên đường đi, các binh sĩ vốn đang vội vàng nấu cơm thấy nàng cùng Quân Sư, đều cao hứng cho hai người vấn an. Mọi người còn cố gắng tăng nhanh động tác, trong lòng thầm nghĩ: Đánh thắng trận lớn, Tương Quân cũng không chịu nghĩ ngơi, liên tiếp đến dò xét hai lần! Không hổ là Tương Quân, thắng không kiêu, bại không nản. . . A phi phi phi! Đi theo Tương Quân chỉ có thắng không có bại!

"Thu Thủy, Thu Hoa ta nói các ngươi hai. . ." Diệp Chiêu đến gần chính mình chiến mã bên cạnh, còn đang muốn oán giận thân vệ của mình, lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nói không được nữa.

Nàng nhìn thấy một cái mình như đúc.

Phục sức, bộ dáng, tướng mạo.

Giống nhau như đúc.

Chung quanh tất cả tướng lĩnh cũng đều trợn mắt hốc mồm trông thấy một màn này.

"Làm sao ra hai cái Tương Quân? Ta có phải hay không đang nằm mơ?"

"Hải Tham tướng, ngươi không nằm mơ, liền là có hai cái Tương Quân!"

"A? Đây rốt cuộc là sao. . . Hẳn là có người dịch dung, giả trang Tương Quân?"

Đã sớm tâm lý vững vàng, Hồ Quân Sư nhanh chóng lên tiếng. Hắn đã cố ý chú ý biểu hiện của hai cái tướng quân lúc gặp nhau, chẳng những là kinh ngạc giống nhau như đúc, một chút đều nhìn không ra sơ hở!

Đây là đang thử tài Quân Sư của hắn sao? Không đúng, đây là đang khảo nghiệm người ái mộ trung thành như hắn a!

Hồ Quân Sư tằng hắng một cái, nói: "Cái này, khục, Tương Quân. . . Có chút việc phải xử lý, các ngươi đều đừng vây quanh, chính mình đi ăn cơm!"

Thu Lão Hổ cũng kịp phản ứng, vội vàng nói: "Nhìn cái gì vậy? Không nghe thấy Quân Sư nói sao? Cơ mật quân sự, cấm đứng vây xem! Đều cho ta cút cút cút cút cút!"

Hồ Quân Sư thì đối với hai cái Diệp Chiêu nói: "Hai vị tướng quân, nhiều người phức tạp, chúng ta đến bên cạnh từ từ nói."

Hai cái Diệp Chiêu chính nhìn chòng chọc vào đối phương, còn trên dưới dò xét, nghe vậy cùng nhau gật đầu, một cái nói: "Được, nhiều người phức tạp, đi sang một bên luận bàn!"

Một cái khác nói: "Không tệ, để bộ hạ nhìn thấy một người giống y đúc ta bị đánh thành đầu heo cũng quá khó coi."

Ánh mắt hai người giao nhau, sấm sét vang dội khắp nơi.

Hồ Quân Sư: ". . ."

Thu Lão Hổ: ". . ."

Thu gia tỷ muội: ". . ."

--------------

Trans: Chương sau, Diệp Chiêu vs Diệp Chiêu.

Hồ Quân Sư: Ngươi thật là ngốc a....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip