CHƯƠNG 46
Trong lòng Hoàng đế, Đoan Vương đã ra sức kéo bè kéo phái, toan tính sâu xa mà cuối cùng lại dễ dàng chịu thua, lẽ nào là cố ý tỏ vẻ yếu thế? Nhưng làm thế cũng chẳng có lợi lộc gì cho phe phái của Đoan Vương.
Hoàng đế nghĩ không ra câu trả lời, bèn đưa tay đỡ Đoan Vương dậy, bày ra vẻ cốt nhục tình thân: "Vương thúc, hà cớ gì mà phải làm nghiêm trọng như vậy? Ngài là trưởng bối trong tông thất, lại là Tông Chính, nghe thấy chuyện như thế đương nhiên là phải xuất đầu lộ diện. Chỉ là tiểu nhân tuy đáng trách nhưng Vương thúc cũng không nên tin bừa, hay là ngày thường trẫm có điều gì chưa chu toàn khiến cho Vương thúc hiểu lầm?"
Giọng Hoàng đế càng nhẹ nhàng, mặt Hoàng đế càng ôn hòa thì Đoan Vương lại càng thêm hoảng sợ. Tiên đế nhân từ, dù có lúc cao giọng mắng người té tát thì vẫn luôn là giơ cao đánh khẽ, đối với tông thất lại càng thận trọng mà nương tay, chuyện xấu nào có thể che giấu được thì sẽ che giấu, tuyệt đối không như Hoàng đế, lời nói thì tình cảm đong đầy, lịch sự hoà nhã, nhưng bên trong lại truy cứu đến tận cùng, nhất định không buông tha.
Đoan Vương dập đầu tạ tội: "Thường ngày Quan gia luôn anh minh nhân hậu, là thần già cả hồ đồ mới nghe lời gièm pha của tiểu nhân. Nhưng thực ra những lời của Hứa Chí Huyền ấy ban đầu thần vốn cũng chẳng tin lắm, chỉ là có người gửi cả văn cảo của Cố Uyên đến, nói có sách mách có chứng như vậy nên thần mới..."
"Tuy trẫm không để bụng chuyện của Vương thúc nhưng cũng cần phải phân định rạch ròi, công tâm với thiên hạ." Đoan Vương biết điều, Hoàng đế cũng không dồn vào đường cùng, ngắt lời xin tội của hắn: "Vương thúc cứ về bế môn cho qua ba tháng tới, ở trong nhà cũng là để nghỉ ngơi cho tốt, tiện thể viết rõ ràng mọi chuyện thành một bản tường trình chi tiết rồi gửi thẳng đến Loan Nghi cục, rồi sau trẫm sẽ tự có phán quyết." Nàng vừa nói vừa nhìn sang Lý Hằng và Ngô Giang: "Hứa Chí Huyền chỉ là tiểu thần mà lại to gan lớn mật đến thế, khi quân phạm thượng phỉ báng trẫm, chia rẽ tình thân trong tông thất, trẫm linh cảm thấy có điều kỳ lạ. Lúc này tấu chương không thông qua Nội Các cũng là việc làm bất thường trong thời điểm bất thường, các khanh không cần bận lòng. Chỉ là trong triều vẫn còn bao nhiêu kẻ tiểu nhân như Hứa Chí Huyền, Nội Các đứng đầu trăm quan, lại sắp đến kỳ Kinh sát, mong các khanh hãy lưu tâm để ý thay cho trẫm."
Vẫn là từ ngữ lịch thiệp, giọng nói dịu dàng như gió xuân, nhưng hành động ắt là lại truy cứu đến tận cùng, hai triều thần nhìn nhau, chẳng biết nói gì thêm, trong lòng thầm hận Hứa Chí Huyền đến cả mười phần: Tuy Hoàng đế ngày càng trưởng thành và có chủ kiến càng ngày càng vững vàng, dù thỉnh thoảng có chút bất đồng quan điểm với triều thần đi chăng nữa nhưng nhìn chung vẫn tin tưởng. Giờ Hoàng đế sắp thân chính, đang là lúc cần phải cẩn trọng mà Hứa Chí Huyền lại gây ra chuyện này, khiến Quân thượng dấy lên sự nghi kị với thần tử, nếu không thể chứng minh trong sạch của mình, cứ để sự nghi ngờ bùng nổ thành sự bất mãn thì sau này chẳng phải sẽ tới ngày Loan Nghi ty lấn át Nội các hay sao?
Làm thế nào để thẩm vấn Hứa Chí Huyền cho ra lẽ là phận sự của Hình Bộ, trong đầu Lý Hằng thầm lướt qua một lượt những động thái gần đây của các triều thần trong triều rồi lập tức khóa chặt mục tiêu vào vài Ngự sử đã dâng tấu khuyên Hoàng đế tránh xa tửu sắc: Những tấu chương can gián có giọng điệu giống hệt Đoan Vương thế này, e rằng không phải không có manh mối. Hai người đã hạ quyết tâm, dập đầu tạ tội với Hoàng đế, thay mặt quần thần thề thốt một phen, rồi lui ra khỏi điện.
Nhìn ý của Nội các thì cũng không giống như biết chuyện, không giống như là cùng một giuộc. Lần này Hoàng đế thật sự ngạc nhiên: Thế trận của hàng ngũ Tông thất bày trí rất đơn sơ, Nội Các cũng chẳng có âm mưu gài cờ, ngài chưa từng thấy một âm mưu tạo phản nào lại qua loa như thế này. Chẳng lẽ kẻ đứng sau chỉ muốn gây rối cho Hoàng đế chứ không hề có ý đồ mưu phản, cướp ngôi đoạt vị ư?
_______
Lễ tế Đông năm nay, e rằng là đã chuyện bé xé ra to. Hoàng đế có dự cảm như vậy, nhưng trong chính sự vốn cần phải lo xa phòng trước, cẩn thận bao nhiêu cũng không thừa, thế là suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định hành sự theo kế hoạch ban đầu. Chẳng nói gì xa, thân phận của Cố Uyên dù sao cũng đặc biệt, có thể cho nàng thêm vài lớp phòng thủ bảo vệ, Hoàng đế cũng cảm thấy yên tâm.
Ngự giá dự định xuất hành vào ngày 28 tháng Mười.
Lần này các nữ quan ở Ngự tiền không theo hầu Ngự giá hết, trình tự triều ban không thay đổi, chỉ có vài người được chỉ điểm đích danh mới được theo hầu, các việc vặt thì đã có thái giám và nữ quân hộ tống của Loan Nghi vệ đảm đương, còn các việc riêng tư của chủ tử mới tới các nữ quan thay phiên nhau lo liệu. Tư sức Đông Thuần tuổi lớn nhất, kiêm nhiệm chức Tư dục; Tư y Thu Dung kiêm nhiệm Điển thiết, Cố Uyên không có sự lựa chọn, chỉ đành kiêm thêm chức Tư Thiết thôi.
Nói ra thì tùy giá nghe có vẻ là một nhiệm vụ vinh quang, nhưng thực ra khá vất vả. Hàng ngày ngồi trên xe hết chặng này đến chặng khác, hai bên xe đều có Kinh vệ hộ tống, dưới bao con mắt thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra ngoài thì không sao, nhưng cứ mãi nhìn thì lại thất lễ, mất thể diện.
Thu Dung mới hầu hạ ở ngự tiền vừa tròn ba năm. Nàng là một người đã ở chốn thâm cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên được theo Ngự giá xuất cung, trong lòng ắt có vài phần phấn khích, bèn xin hai người kia nhường cho chỗ gần cửa sổ, thỉnh thoảng lại len lén vén rèm nhìn ra ngoài.
Vậy mà mới đến buổi chiều nàng đã thấy chán nản.
"Ta đã nói từ trước rồi, có gì thú vị mà nhìn đâu." Đông Thuần và Cố Uyên ngồi ở bên kia của xe, nhàn nhã đánh cờ, chẳng thèm ngẩng đầu: "Vào thành thì toàn cờ phướn rợp trời, chẳng thấy gì cả. Còn chưa vào thành thì ngoài ngự đạo chỉ là đồng hoang. Ngoài thỏ hoang, gà rừng, cáo hoang thì còn nhìn thấy gì nữa?"
Các nữ quan không có hứng thú với những thứ này nhưng trong Kinh vệ lại có rất nhiều người giỏi môn săn bắn, ai nấy đều ra tay, thanh thủ săn bắn để có thêm món ngon dọc đường. Quân hộ vệ ngự giá do Ngũ vệ Kinh doanh thay phiên, vệ nào làm tiền tiêu, trung quân, hậu quân đều đã được định sẵn, các vệ tranh thủ lúc đổi ca nghỉ ngơi để đi săn một chuyến cũng là để ngầm so tài với nhau đấy thôi. Thỉnh thoảng săn được vài con thú thượng hạng lại có thể dâng lên ngự tiền để lộ mặt trước Quân thượng, và còn được ban thưởng.
Tiền tiêu của Ngự doanh trong ngày đầu tiên là Thượng Trực Vệ, vốn là thân quân của Thiên tử, phần lớn là con em quý tộc, dĩ nhiên không chịu thua kém ai. Nhờ vào thiên thời địa lợi mà quả nhiên mới ngày đầu tiên đã giành được giải nhất. Buổi tối, các nữ quan xuống xe ngoài cổng Ngự doanh để đi vào, còn cách Ngự trướng rất xa đã thấy trước trướng chất đống nào lợn rừng, nào hoẵng, nào cáo.
Đông Thuần từ xa nhìn thấy liền niệm vài câu kinh Phật rồi dẫn đoàn nữ quan đi vòng ra xa, vòng ra phía sau Ngự trướng để vén rèm đi vào.
Bên trong trướng, Hứa Hoan cùng vài vị Thiên hộ thuộc cấp đang nói chuyện hăng say, cao hứng vô cùng: "Chúng thần còn bắt được hai ổ lửng nữa, không phải món cao sang gì nên không dâng lên, nhưng ngày mai thần sẽ gửi đến Ngự dược phòng để nấu thành mỡ lửng, chữa bỏng rất hiệu quả!"
Hoàng đế mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại khen ngợi vài câu, giữ lại hai tấm da cáo và một cái chân lợn rừng, phần còn lại thưởng cho toàn doanh. Vì đang trên đường đi, không tiện chè chén, Hoàng đế chỉ ban cho Thượng Trực vệ hai vò ngự tửu. Hứa Hoan và những người khác cũng không bận tâm, vui vẻ phấn khởi lui xuống - đợi đến ngày đầu tiên vào hành cung, Ngự tiền sẽ treo bảng công bố thành tựu săn bắn của các doanh trại trên dọc đường để làm căn cứ luận công ban thưởng khi đi săn.
Sau khi quan binh lui đi, các nữ quan mới bắt đầu bận rộn.
Đông Thuần cúi người hành lễ với Hoàng đế rồi ra ngoài trướng chỉ đạo trông chừng người chuẩn bị nước nóng. Thu Dung ở bên trong bận rộn trải giường, thả rèm. Theo sắp xếp, trách nhiệm của Cố Uyên là hầu hạ Hoàng đế thay y phục.
Nàng bỗng hơi do dự, thấy Hoàng đế vẫn ngồi sau ngự án, bèn tiến lên, hơi khom lưng kể cúi xuống gần vào người đang ngồi: "Quan gia có muốn cởi giáp để nghỉ ngơi một chút không?"
Để phô bày sự anh dũng thiện chiến của Thiên tử, khi xuất tuần, Hoàng đế chỉ dùng kiệu rồng trong thành, còn ra khỏi thành thì cưỡi ngựa. Giáp trụ của Thiên tử tuy nhẹ và tinh xảo hơn giáp trụ của các tướng sĩ, nhưng mặc cả ngày thì cũng không hề dễ chịu, cũng không phải chuyện dễ. Hoàng đế có lệ cứ năm ngày lại luyện cưỡi ngựa bắn cung một lần, cho nên lúc này tinh thần và thể lực đều có thể sức chống đỡ, nhưng muốn một mình cởi giáp ra thì lại là cả một việc khó chứ chẳng chơi.
Suốt quãng thời gian này Hoàng đế không mấy để ý đến Cố Uyên, lúc này chỉ gật đầu với nàng, rồi vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy. Hoàng đế vẫn thấp hơn Cố Uyên một chút, muốn tháo được đai lưng thì Cố Uyên chỉ có thể quỳ xuống trước mặt ngài mà thôi. Hai người cách nhau rất gần, Hoàng đế rũ mi mắt, ánh mắt vừa vặn rơi vào khóe mi đang nhíu lại và khóe môi đang mím chặt của Cố Uyên, thế rồi nhìn chằm chằm một lát bỗng lại rời ánh mắt đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn oán giận: Cố Uyên tập trung chuyên chú hết sức, hai người lại gần gũi thân mật đến vậy, nếu lúc này mà mình cúi đầu hôn một cái thì chắc chắn nàng cũng không thể trốn tránh được đâu nhỉ? Nhưng mà, rõ ràng đã hạ quyết tâm phải giữ khoảng cách với nàng, phải lạnh lùng không để ý đến nàng, thế mà sao lúc này mình lại nảy sinh ý nghĩ thừa lúc nàng sơ xuất để mà chiếm tiện nghi chứ?
—— Hết chương 46 ——
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip