CHƯƠNG 55

Hoàng đế không nói gì thêm, vẫn như lệ thường, nằm vào trong giường, ý bảo Cố Uyên cũng nằm xuống cùng. Cùng người mình thích chung chăn gối có một cảm giác thân mật rất riêng, cho dù không làm chuyện gì thì cũng vậy. Người mình yêu thương nằm ở nơi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nỗi buồn bực không thể trút ra của Hoàng đế vơi bớt đi phần nào, chỉ thở dài đầy nuối tiếc.

Giọng Cố Uyên trong bóng tối nghe có vẻ dịu dàng, gần gũi và quan tâm đến lạ thường: "Trong lòng Quan gia không vui sao?"

"Trẫm không ngủ được." Là bậc quân vương, lo nghĩ là việc đã thành thói quen. Hoàng đế biết với tính cách của Cố Uyên thì Cố Uyên sẽ không để Dụ Vương vào mắt, nhưng Cố Uyên tốt như vậy, đẹp đến vậy, chỉ gặp mặt một lần cũng đủ khiến người khác ngưỡng mộ. Trong đám tông thất huân quý phù phiếm kia thì chẳng nói, lại còn có cả vị hôn phu của Cố Uyên, và cả Thế tử Cung Vương nữa...

Hoàng đế nhớ đến gương mặt của Nguyên Lễ, gương mặt ấy giống hệt mình. Rõ ràng là huyết thống thân cận, chưa gặp thì mong ngóng, gặp rồi lại chẳng có gì để nói. Sự thân thuộc của huyết thống là thật, mà sự ngăn cách cũng là thật. Nguyên Lễ ôn hòa nhân hậu, Nguyên Lễ tài hoa xuất chúng, Nguyên Lễ trọng đãi kẻ sĩ. Nguyên Lễ càng hoàn hảo, Hoàng đế càng nảy sinh một nỗi nghi hoặc khó hiểu, chỉ là trực giác mách bảo nhưng lại chân thật đến mức khiến Hoàng đế ngấm ngầm giật mình.

Chẳng lẽ là lòng ghen của mình đang quấy phá ư? Nguyên Gia mỉm cười cay đắng. Làm Hoàng đế thì đã định sẵn là cuộc đời không có cái phúc anh em hòa thuận.

"A Uyên," Nguyên Gia quay mặt lại, "người trong nhà nàng.. Mẫu thân của nàng, huynh đệ của nàng, là những người thế nào?"

Giọng Hoàng đế vẫn còn vương chút không vui. Cố Uyên nghĩ một lát, liền chọn những chuyện thú vị trong nhà mình để kể ra. Kể liền hai ba chuyện mà thấy Hoàng đế vẫn im lặng, liền dừng lại: "Người trong cuộc thường u mê, người trong nhà mình, mình nhìn không bao giờ rõ bằng người ngoài nhìn. Nô tỳ nhớ lại toàn những chuyện vụn vặt mà thôi, xin Quan gia đừng cười chê."

"Có gì mà cười chê?" Giọng Hoàng đế đã vui vẻ hơn nhiều rồi, lật người lại kéo tay Cố Uyên, "Trẫm thích nghe. A Uyên, nàng kể tiếp đi."

Hoàng đế nắm lấy tay Cố Uyên, nhích thân mình lại gần nàng hơn. Không phải là sự mờ ám hay chiếm hữu mà lại giống một cử chỉ làm nũng, gần gũi thân mật, khiến Cố Uyên không hề có chút cảnh giác nào. Cố Uyên lại kể thêm vài chuyện vui nữa, Hoàng đế thỉnh thoảng lại thúc giục kể tiếp, hỏi han chi tiết. Đến lúc ngôn từ trong nàng đã sắp cạn kiệt, bấy giờ mới phát hiện không biết từ bao giờ mà Hoàng đế càng ngày càng ghé sát vào mình, ôm lấy một cánh tay nàng vào lòng, vùi vào người nàng mà ngủ.

Rõ ràng đã bị Hoàng đế khinh bạc vài lần mà giờ đây nhìn gương mặt trẻ trung đang say ngủ, Cố Uyên lại không thể nào dấy lên dù chỉ một chút tâm lý đề phòng hay cảm giác chán ghét. Ánh nến bên ngoài xuyên qua màn trướng, chiếu vào đây lờ mờ.

Hoàng đế trong giấc ngủ, đầu mày giãn ra, không còn vẻ nghiêm nghị của bậc quân vương mà lại giống như một thiếu nữ thanh thuần vô tư. Cố Uyên nhìn rất lâu rất lâu, không nhịn được bèn đưa bàn tay ra để khẽ chạm vào gương mặt Hoàng đế, cảm thấy mặt mình ấy vậy mà hơi nóng lên — Hoàng đế không hề trêu ghẹo gì nàng, nhưng lúc này nàng lại không ngờ đã nảy sinh chút suy nghĩ bất kính đối với Hoàng đế rồi đây.

Ngày hôm sau là ngày quan trọng nhất của cuộc săn mùa đông, tất cả phải dậy từ canh hai để đến trường săn.

Thấy sắc mặt Hoàng đế đã tươi tỉnh, Thôi Thành Tú đánh bạo làm trò vui: "Hôm nay ngày lành, thời tiết cũng đẹp, bên ngoài kia Bắc Vương và Khánh Vương còn đang đánh cuộc với nhau. Một người đặt cược Thượng Trực vệ, một người đặt cược Tiêu Kỵ vệ, mỗi người lấy một cặp ngọc ban chỉ phỉ thúy thượng hạng ra làm vật cá cược, Bắc Vương điện hạ còn kiên quyết bắt nô tài phải bẩm báo với Quan gia một tiếng, nói là Tiêu Kỵ vệ có lợi thế về địa hình, khi vây săn nên vào sau một khắc..."

"Hồ đồ." Hoàng đế biết tính của Bắc Vương, với tính ấy thì chỉ là nhất thời cao hứng nói bừa thôi, nhưng thấy cũng vừa buồn cười vừa bực. "Còn Dụ Vương thì sao? Hắn ta đặt cược cái gì?"

"Dụ Vương điện hạ có vẻ không có hứng thú gì cả, từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng."

Hoàng đế đang được Đông Thuần hầu hạ mặc áo giáp, nghe vậy chỉ cười khẩy, như đã đoán trước. "Truyền chỉ ban trà cho vài vị thân vương ở tiền điện, nói là trẫm sẽ đến ngay. Nói với Dụ Vương rằng trẫm thưởng phạt phân minh, chỉ cần hắn ta có năng lực, làm việc tốt, trẫm vẫn sẽ đối xử công bằng."

"Vâng."

Thôi Thành Tú đi ra ban trà rồi trở lại, bấy giờ đã thấy Hoàng đế ra khỏi điện để lên kiệu, vội vàng đi theo hầu hạ. "Quan gia có muốn khởi hành ngay không?"

Ánh mắt Hoàng đế lướt qua sân, dừng lại trên người Cố Uyên: "Có một chuyện trẫm phải hỏi ngươi. Phiên trực của nữ sử Tư tẩm, có phải xưa nay đều không phải ghi vào sổ sách?"

Thôi Thành Tú hơi chột dạ trong lòng, bình tĩnh suy nghĩ một chút: "Theo lệ cũ thì Tư tẩm hầu chủ tử được coi là một công việc bình thường ở Ngự tiền, không ghi vào sổ."

Hoàng đế nhíu mày: "Truyền chỉ cho Tư sử, từ hôm nay trở đi, phiên trực của Tư tẩm cũng đều phải ghi vào sổ sách."

"Vâng."

Thôi Thành Tú cúi mình đáp lời rồi hầu hạ Hoàng đế khởi hành, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: Nhìn tình hình thế này thì Quan gia đã quyết định sẽ giữ Cố Uyên ở trong cung rồi. Phải rồi, đã trở thành người của Quan gia, cho dù lòng có cao ngạo tự tôn đến đâu đi chăng nữa, làm sao còn có thể xuất cung cơ chứ? Giờ tên đã được ghi vào sổ, sau này tự nhiên sẽ được sách phong, tấn vị theo đúng quy tắc, phú quý chẳng phải sắp đến rồi sao!

Hắn càng nghĩ càng phấn chấn. Hoàng đế ngồi trên kiệu, mặt hơi hồng lên.

Nguyên Gia biết mình đã có lỗi với Cố Uyên rồi, đã làm hỏng thanh danh trong sạch của nàng một cách vô duyên vô cớ rồi. Nhưng có quá nhiều kẻ đang nhòm ngó, nàng không thể thờ ơ coi như không hề gì được. Ghi vào sổ sách, trên giấy, Cố Uyên đã hoàn toàn trở thành người của nàng.

Mặc dù điều này khiến Cố Uyên bị đưa ra trước mặt mọi người, nhưng đồng thời cũng cho nàng một danh phận quang minh chính đại, sẽ không còn ai dám làm chuyện ngu xuẩn là công khai đòi hỏi chiếm đoạt nàng nữa. Danh phận là việc khẩn cấp, còn tấn phong thì có thể đẩy đến sau khi thành hôn cơ mà? Hơn nữa, việc này cũng để mọi người nghĩ rằng Hoàng đế sẽ không vì bất cứ ai mà phá lệ, sẽ không có ai dám gán cho nàng tội danh yêu nữ hồng nhan họa thuỷ nữa.

Còn về Cố Uyên - Hoàng đế thầm thở dài, chợt nhớ ra, cứ đổ mọi thứ lên Hồ Uyển Nương vậy! Hồ Uyển Nương đã thị tẩm, Hồ Uyển Nương được Hoàng đế sủng ái. Tên là giả, chuyện cũng là giả, sẽ không ảnh hưởng gì đến sự trong sạch của Cố Uyên.

Hoàng đế cứ thế nhắm mắt dưỡng thần, miên man suy nghĩ, khi mở mắt ra mới thấy các vị thân vương đều đã đến trước mặt để thỉnh an, ai nấy đều mặc quân phục giống như Hoàng đế. Dụ Vương quả nhiên không còn vẻ tùy tiện hào hứng như ngày thường, có chút ủ rũ, cung kính xin chỉ, rồi theo Hoàng đế cùng đi đến trường săn.

Trường săn ở không xa, đi một canh giờ là đến.

Năm doanh trại quân đội của Kinh thành, mỗi trại cử ra hơn trăm người vây lại, dồn dã thú vào một vòng vây rộng hơn mười dặm, để phục vụ việc săn bắn. Theo lệ cũ, trước tiên là thiên tử xuất săn, gọi là khai vây. Đợi khi Hoàng đế tận hứng sẽ trở về đài quan sát để xem các bề tôi trổ tài. Cuối đời Tiên đế sức yếu, Hoàng đế khi mới lên ngôi còn nhỏ, đều sai thân vương quý tộc đi thay. Lần này Hoàng đế sắp thân chính, theo lẽ thường nên thể hiện võ uy của thiên tử, nhưng khi các vị thân vương đến xin chỉ, Hoàng đế lại bất ngờ lắc đầu: "Trẫm cưỡi ngựa bắn cung bình thường thôi, không dám thể hiện ra vẻ. Dụ Vương, Khánh Vương, Bắc Vương, Đoan Vương thế tử, Cung Vương thế tử thay trẫm khai vây đi, cũng để mọi người xem dũng mãnh của tông thất."

Ai cũng biết Hoàng đế trọng văn khinh võ, nhưng không ngờ ngay cả săn bắn cũng để người khác làm thay, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Một vị Hoàng đế yếu ớt, non nớt như vậy, dù tâm cơ có sâu đến đâu thì cũng có gì đáng sợ chứ? Khánh Vương vốn thích võ nghệ, lần này được giao nhiệm vụ vây săn, đã sớm nóng lòng muốn thử sức với các loài chim muông thú dữ. Giờ nghe lời Hoàng đế nói vậy, trong lòng âm thầm khinh thường, đương nhiên ngoài mặt không hề lộ ra. Cùng với bốn vị khác, hắn ta xác định vị trí vào vây rồi dẫn người đi.

Tiếng tù và vang lên, nhất thời tiếng người reo hò, tiếng ngựa hí vang, tiếng dã thú gầm hòa lẫn vào nhau. Các vị thân vương mỗi người một phong cách: Dụ Vương, Đoan Vương thế tử mỗi người chiếm một góc, chỉ loanh quanh trong phạm vi của mình. Bắc Vương như thể chán chường, chỉ bắn vài con cho có rồi án binh bất động. Cung Vương thế tử từ góc tây bắc trường săn vào, thẳng một đường xuyên qua trường săn, đến góc đông bắc thì dừng lại, chỉ săn những con mồi nhìn thấy trước mắt. Duy chỉ có Khánh Vương là dẫn người nghênh ngang khắp trường săn, tùy ý chặn giết, cứ như đây là giang sơn của riêng mình.

Sự ngang ngược ngông nghênh không biết kiêng nể này khiến nhiều triều thần cũng phải nhíu mày.

Hoàng đế trên đài quan sát, nhìn ra trường săn, lại cười khẩy với Lâm Viễn bên cạnh: "Một tên vũ phu ngông cuồng như vậy mà cũng học người ta chuẩn bị binh biến à? Binh đao vốn nên thấu trên chín tầng trời, ẩn dưới chín tầng đất, thần quỷ khó lường, người trần khó đoán. Chứ còn như thế kia, trẫm mà là hắn thì xấu hổ chết rồi, còn dám khoác lác nói cái gì là 'hiểu binh'?" Nàng gập lại bản mật tấu của Đoan Vương do chính Lâm Viễn dâng lên, đưa cho nàng ta, giữa lông mày vẫn đầy vẻ khinh miệt. "Trẫm thấy hắn cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Vậy cứ theo lời ngươi nói, hãy xem thêm đã!"

Những người khai vây lui ra, đến lượt các con cháu được khảo hạch thừa tước vị vào săn, gọi là "tiểu võ khoa". Bởi vì số lượng con mồi săn được có liên quan đến tước vị của mình nên ai cũng tranh nhau, nhất thời tên bay như mưa, người reo hò, ngựa hí náo nhiệt vô cùng. Hoàng đế chú ý quan sát biểu hiện của vài vị Thị đọc và con cháu quý tộc, thấy cũng tạm được, liền chỉ xuống dưới đài: "Các sứ thần ngoại bang nghĩ gì về những điều này?"

Bên cạnh các sứ thần đều có các bộc dịch được chọn riêng để hầu hạ, họ giỏi quan sát tình hình và thông thạo tiếng ngoại bang. Việc biết được thái độ của các sứ thần không khó, nhưng việc hồi đáp sao cho có lễ và đúng mực lại không dễ. Vị Quang Lộc tự khanh tiền nhiệm tháng chín vừa rồi mới cáo lão về quê, Quang Lộc tự khanh Ngu Tuân mới nhậm chức lại có tính tình quá mức thận trọng, nhất thời có chút lúng túng.

Lâm Viễn khẽ cười với hắn: "Cứ nói thẳng ra thì việc bang giao xưa nay vẫn luôn là cái đạo lý ngoài mặt thì cung kính, trong lòng thì kiêu ngạo, dù sao cũng chỉ là những lời nói đó lặp đi lặp lại, năm nào cũng vậy, Quan gia và ta nghe cũng phát chán rồi. Năm nay có gì mới mẻ không?"

Những đại thần trong Nội các và cả Trịnh Loan đều ở lại Kinh thành làm việc như thường, bên cạnh Hoàng đế chỉ có một mình Lâm Viễn là trọng thần thân cận nhất. Nàng ta vừa nhắc nhở, Ngu Tuân lập tức yên lòng: "Quan gia, đúng là những sứ thần ở phía nam không có gì thất thố, chỉ là hai vị sứ thần của Xiêm La là chỉ nhắm mắt niệm Phật, nói là, không nỡ thấy cảnh sát sinh."

"Người Xiêm La sùng Phật, đó cũng là chuyện hợp lý." Hoàng đế gật đầu, "Còn phía đông và phía bắc thì sao?"

"Tính cách người Oa thì Lâm đại nhân biết rồi đấy, ai nấy đều mặt lạnh như tiền, cũng không nói gì. Chỉ có một người hỏi khi nào thì đến kỳ khảo sát thủy quân Định Giang Khẩu, nghe nói là vào mùa hè thì cũng không nói thêm gì nữa." Ngu Tuân thấy Hoàng đế nhíu mày, liền dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Người Thát Đát và người La Sát cũng không nói gì, chỉ bình luận vài câu về kỹ năng cưỡi ngựa, cũng rất chừng mực."

"Còn phía tây?"

Ngu Tuân hơi do dự: "Mấy vị sứ thần phía Tây tụm lại một chỗ bàn tán khá sôi nổi, đều cảm thấy khá ổn, chỉ là thắc mắc sao không thấy vũ khí nóng. Còn sứ thần của Đại Thực[1] thì không hòa hợp với họ, chỉ nói Quân vương xứ họ mà đi săn thì còn hoành tráng hơn thế nhiều, lại còn dùng cả vũ khí nóng nữa."

[1] Ả Rập.

"Đại Thực?" Hoàng đế nghĩ một lúc, "Sứ thần quấn khăn trắng trên đầu, ria mép cong vút lên?"

"Đúng vậy." Ngu Tuân nói, "Hôm qua còn nghe sứ thần nước An Nam đề cập tới chuyện nước Đại Thực và Tây Dương đang đánh nhau dữ dội để tranh giành hương liệu ở nước Thiên Trúc và Trảo Oa[2], khiến cho các nước lân cận ai nấy cũng đều bất an cả."

[2] Indonesia.

"Trẫm nghe nói lần này quà tặng của Đại Thực nhiều gấp đôi những năm trước, chắc là cũng vì chuyện này đi?" Hoàng đế nghĩ một lát, "Đây không phải là chuyện nhỏ, Thiên Trúc ở xa xôi, tình hình không rõ ràng, họ chưa gửi quốc thư, trẫm cứ coi như không biết. Các ngươi ở dưới phải dò la cẩn thận, bảo các Ty Thị Bạc ở Vân Châu, Mân Châu, Hải Châu cũng chú ý một chút."

Tính đến nay, thái bình chưa được hơn sáu mươi năm, lại có dấu hiệu sắp bùng nổ chiến tranh. Hiện tại các nước phương Tây và Đại Thực đều đất rộng người đông, tàu to súng lớn, đáng lo ngại hơn là vì ở quá xa nên các trọng thần chỉ ôm khư khư lời răn cổ nhân mà không ai coi đó là mối lo lớn, lại còn có thái độ khinh thường, không hề coi trọng sự tồn tại của họ. Hoàng đế nghĩ đến những người thủ cựu trong triều, trên mặt liền không còn vẻ vui vẻ gì nữa.

Hoàng hôn buông xuống, cuộc vây săn kết thúc. Một bên dựng lều chuẩn bị tiệc, một bên dọn dẹp trường săn và kiểm kê chiến lợi phẩm. Khi mọi thứ đã sẵn sàng thì trời cũng đã tối hẳn. Vì liên quan đến cuộc khảo hạch thừa tước vị, yến lần này cũng coi như là một bữa gia yến. Các phiên vương đã có các đại thần cùng người của Quang Lộc tự tiếp đãi, Hoàng đế chỉ khoản đãi huân quý tông thân, rồi ban thưởng theo số lượng con mồi mà mỗi người săn được.

Ai ai cũng vui vẻ hớn hở, đều là võ quan, không có nhiều lễ nghi như văn thần. Uống nhiều rồi, liền tranh nhau khoe khoang về tài cưỡi ngựa bắn cung, nhất thời khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Theo lệ cũ của Thế Tông Hoàng đế, yến tiệc đều dùng dã thú săn được trong ngày làm thức ăn, làm sạch, nướng và nấu, không khác gì đồ ăn của tướng sĩ lính tráng, để thể hiện tinh thần trên dưới đồng lòng. Hoàng đế từ nhỏ đã cùng Tiên đế ăn uống, mặc dù chưa bao giờ kén chọn nhưng khẩu vị đã quen thanh đạm, chỉ nếm vài món rồi đặt đũa xuống mà thôi.

Thôi Thành Tú đảo mắt, quay người chạy về phía nơi ở của Hoàng đế.

Cố Uyên và những người khác đến doanh trại vào buổi chiều để chuẩn bị. Đông Thuần đang nhìn Cố Uyên và Thu Dung thay hương an tức, chợt thấy Thôi Thành Tú vén rèm ra ra hiệu, vội vàng ra khỏi lều: "Quan gia sắp về sao? Có cần chuẩn bị canh giải rượu không?"

"Hôm nay tiệc toàn dã vị béo ngậy, không hợp khẩu vị của Quan gia." Thôi Thành Tú nháy mắt về phía lều, hạ giọng, "Quan gia đã mệt cả ngày, mai còn phải đi săn nữa, như vậy sợ thân thể không chịu nổi. Nếu để Ngự thiện phòng nấu riêng một bàn, theo tính cách của Quan gia thì nhất định là không chịu. Ta nhớ trước đây Cố nữ sử từng làm mì chay cho Quan gia ăn, vậy chi bằng..."

Sau khi luận công ban thưởng, uống thêm vài tuần rượu nữa, đến giờ Hoàng đế phải nghỉ ngơi. Hoàng đế nhìn các bề tôi và tông thân tạ ơn rồi đứng dậy, lúc đứng dậy không khỏi khẽ nhíu mày. Nàng vốn tự giác điều độ, ngày thường không hề uống rượu, giờ uống hơi nhiều khi bụng rỗng là liền có chút lơ lửng, mặt nóng, lòng cũng nóng.

Hoàng đế mím môi, chắp tay ra khỏi lều.

Gió đêm lạnh tê thổi vào mặt, tâm trí đã tỉnh táo hơn nhiều nhưng cảm giác nóng cháy trong bụng lại càng mạnh mẽ hơn.

Nàng nghĩ một lát, hạ giọng hỏi Thôi Thành Tú: "A Uyên giờ đang ở đâu rồi?"

"Giờ này chắc đang chuẩn bị công việc ạ."

Thôi Thành Tú trong lòng mừng thầm, thấy Hoàng đế chắp tay đứng trước lều, vẻ như muốn ngắm trăng, hắn cũng ngước lên nhìn theo:"Trăng đêm nay không tệ. Nô tài đi mời Cố nữ sử ra đây nhé?"

"Trẫm đâu có biết làm thơ, mời nàng ra làm gì?" Khóe môi Hoàng đế mang ý cười, rõ ràng tâm trạng rất tốt, chỉ vung tay, thong thả đi về phía sau lều, "Trẫm tản bộ chút rồi sẽ về, chỉ mình ngươi đi theo thôi."

Người không ở trước mắt, những xúc động ấy như nước không có nguồn, dễ dàng tan biến. Hoàng đế leo lên một ngọn đồi nhỏ, quay người lại, toàn bộ doanh trại đều thu vào tầm mắt. Lều lớn ở trung tâm vẫn sáng rực ánh đèn đuốc, một vòng chậu lửa lớn bao quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng. Nheo nheo mắt nhìn, thấy một bóng người thấp thoáng ở cửa lều, dáng vẻ ngóng trông.

Chẳng lẽ nàng đang đứng đó đợi mình về? Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng đế dâng lên một nỗi ngọt ngào vừa lo vừa mừng, thế là hít sâu một hơi, nói: "Về thôi!"

Thôi Thành Tú cũng đang tính toán thời gian, lo món mì của Cố Uyên sẽ bị quá lửa thì sẽ mất ngon. Nghe vậy vội vàng đáp lời: "Nô tài biết một con đường nhỏ, vừa gần vừa yên tĩnh, cảnh sắc cũng đẹp." Hắn thấy Hoàng đế gật đầu liền vừa nghiêng người dẫn đường vừa giải thích cho Hoàng đế.

Bỗng thấy Hoàng đế nhíu mày, Thôi Thành Tú vừa quay đầu lại thì cũng giật mình kinh hãi: Ngoài cửa lều, Cố Uyên đang nói chuyện với một người cao lớn mặc áo choàng da báo đen. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng trang phục và vóc dáng ấy thì chính là của Cung Vương thế tử Nguyên Lễ.

Hoàng đế hơi khựng lại rồi bước nhanh hơn.

Thôi Thành Tú nháy mắt ra hiệu, những thị vệ đang âm thầm hộ tống lập tức hiện ra từ màn đêm, đồng loạt cất tiếng dọn đường.

Nguyên Lễ vừa mới cúi người xuống, Hoàng đế đã đến gần.

"Sao Vương huynh lại yết kiến vào giờ này?" Rõ ràng lý trí mách bảo nàng rằng giữa hai người trước mặt không có gì mờ ám nhưng ngọn lửa giận dữ trong lòng lại không thể kiềm chế. Nụ cười của Hoàng đế treo trên khóe môi, trong mắt lại không có chút ý cười nào. "Có việc khẩn cấp gì sao?"

"Thần được lệnh khoản đãi ngoại bang, giờ tiệc đã tàn, đến nộp chỉ." Nguyên Lễ trên mặt không hề có chút hoảng loạn, trấn tĩnh tự nhiên dâng hộp gấm trong tay lên. "Ngoài ra, nước An Nam và nước Đại Thực gửi quốc thư cáo từ."

Hoàng đế gật đầu, ra hiệu cho Thôi Thành Tú tiếp nhận, qua loa động viên Nguyên Lễ vài câu rồi định cất bước đi.

Chợt nghe Nguyên Lễ nói tiếp: "Thần còn một lời thỉnh cầu không phải phép. Thần, khi còn nhỏ đã theo Phụ vương ở Vân Châu, nơi đó hẻo lánh, khó mời được thầy giỏi, nên học vấn còn nhiều thiếu sót. Sau cuộc săn mùa đông này là kỳ thi văn để khảo hạch tước vị, thần có viết một vài bài văn, muốn thỉnh các vị Hàn lâm chỉ giáo nhưng lại sợ có hiềm nghi gian lận. Mấy vị Vương thúc Vương huynh đều là những người trọng võ, không đủ kiên nhẫn để xem văn của thần. Thần nghĩ mãi, thật sự không có cách nào, nên muốn xin Nữ sử Cố Uyên bên cạnh Quan gia đây giúp chỉ giáo một hai, không biết có được không?"

—— Hết chương 55 ——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip