CHƯƠNG 81

Sau khi người cuối cùng xin yết kiến đã lui ra, đại điện cũng lập tức trở nên thoáng đãng vắng vẻ hơn nhiều.

Ngụy Phùng Xuân dâng lên ấm trà Xuân mới pha, Hoàng đế nhấp một ngụm rồi đặt xuống, liếc nhìn bóng mặt trời ngoài cửa sổ: "Mẫu hậu vẫn chưa về à?"

"Dạ, lão nương nương có truyền lời rằng người muốn ở lại với lão Tuỳ Vương thêm chút nữa, nói là phủ Tuỳ Vương thiếu người quản sự, nhất thời không kịp xoay xở sắp xếp."

Ngụy Phùng Xuân đưa chén trà đã dùng cho nội thị bên cạnh, thấy Hoàng đế đứng dậy chắp tay đi đi lại lại trong điện, đầu óc cũng liền cố gắng tìm lời xu nịnh: "Nô tài nghĩ có phúc khí của lão nương nương che chở thì ắt là mọi việc sẽ đều thuận lợi suôn sẻ thôi ạ!"

Lão Tuỳ Vương chỉ có Tuỳ Vương là đứa con duy nhất, Tuỳ Vương phu lại qua đời sớm, bên cạnh giờ chỉ có hai thị quân phẩm cấp thấp, gặp phải tình huống như thế này thì quả thực là cũng không có đủ người để mà lo liệu.

Hoàng đế gật đầu: "Truyền chỉ tới Loan Nghi cục, bảo bọn họ điều vài người già tháo vát có kinh nghiệm tới phủ Tuỳ Vương, giúp đỡ được việc gì thì giúp đỡ một tay." Ngài dừng một chút để suy nghĩ rồi nói thêm: "Chờ khi nào Tuỳ Vương triệu kiến người ngoài thì thay mặt trẫm hỏi một câu xem đứa trẻ muốn được ban thưởng loại khóa trường mệnh như thế nào? Trẫm cho cô ấy chọn."

Trong cung, vật ban thưởng tuy cùng loại nhưng cũng có sự phân biệt đẳng cấp cao thấp, thế tử của thân vương và thứ tử đương nhiên nhận được sự đãi ngộ không giống nhau. Hoàng đế hỏi như vậy là muốn thăm dò xem Tuỳ Vương có ý định lập người kế thừa tước vị hay không, đồng thời cũng muốn ngấm ngầm bày tỏ rằng Hoàng đế không có ý định đón con cháu nhà Tuỳ Vương về làm Hoàng tự. Ngụy Phùng Xuân nhớ lại những lời đồn thổi gần đây bay lòng vòng trong kinh thành, muốn nịnh nọt thêm đôi câu nhưng lại cảm thấy không nên mở miệng can thiệp vào chuyện này, vậy là chỉ cúi người vâng dạ rồi nhanh chóng đi truyền chỉ.

Phòng trực Loan Nghi ty và Chiêu Càn điện ở ngay trong cùng một sân, một thoáng sau Ngụy Phùng Xuân đã quay trở về, lại dẫn theo một người nữa bước vào.

Hoàng đế liếc nhìn Ngụy Phùng Xuân rồi quay lại ngồi sau Ngự án, dáng vẻ nghiêm trang đoan chính mà giọng nói lại mang theo ý cười: "Loan Nghi ty phái khanh đến à? Cố Uyên, từ bao giờ mà khanh cũng có hứng thú đứng ra lo việc hỉ việc tang cho người khác thế này?"

"Thần đến không phải là vì chuyện này."

"Ra vậy." Hoàng đế gật đầu, đưa mắt thoáng nhìn qua khắp điện. Tất cả những người có thể tồn tại được ở Ngự tiền đều là những người hiểu ý chủ tử, thoắt cái, nội thị, thái giám, cung nữ đều đã lui ra ngoài hết cả.

Hoàng đế đứng dậy, đi ra giữa điện, lại gần rồi cầm lấy tay Cố Uyên để kéo nàng đứng lên khỏi chiếc trên thảm quỳ: "Đất lạnh lắm, chúng ta đứng lên rồi nói chuyện. A Uyên này..." Hoàng đế hơi nghiêng mặt đi như để che giấu gò má hơi ửng hồng, bàn tay lại siết chặt lấy tay Cố Uyên, "Nàng về Loan Nghi ty đã lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên... nàng chủ động tới nơi này tìm ta."

Cố Uyên không nói gì, nàng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn ngắm Hoàng đế. Những khi sớm tối chung đụng thì không nhận thấy rõ ràng nhưng giờ phút này hai người đứng đối diện nhau trong không gian nơi đây, nàng mới bỗng nhận ra Hoàng đế đã cao hơn hẳn so với hồi năm ngoái, cao lên một khoảng đáng kể. Bộ thường phục thêu rồng mới được Thượng phục cục dâng lên là kiểu y trang thịnh hành trong dân gian, đai da thắt quanh vòng eo săn chắc càng khiến vóc người có vẻ cao lớn và thẳng thớm, đẹp như là cây trúc. Đôi mắt cũng vậy, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, càng lúc càng sắc nét và thuần thục, thiếu nữ trẻ măng chẳng mấy sẽ mang dáng dấp của một người trưởng thành thật sự. Mà, Cố Uyên cảm thấy chỉ riêng Hoàng đế lúc này thôi đã đủ đánh vỡ lý trí của mình, khiến mình không thể dời mắt, đợi đến ngày kia ngài thực sự quân lâm thiên hạ thì không biết sẽ còn rực rỡ đến nhường nào nữa? Nếu không thể tận mắt nhìn thấy thì sẽ đáng tiếc nuối đến nhường nào đây?

Nghĩ đến ấy, đôi mắt Cố Uyên không khỏi cay xè, muốn khóc. Nàng cắn răng gượng cười với Hoàng đế, rút ra từ trong tay áo một bản tấu chương rồi đưa cho ngài: "Đây là tấu chương của Loan Nghi ty để làm sáng tỏ vấn đề Phúc Thọ cao, xin Quan gia hãy đọc qua."

Vậy là, cuối cùng, từ trước tới nay Cố Uyên cũng chưa bao giờ yết kiến chỉ đơn thuần vì muốn gặp mình. Bỗng nhiên trong lòng Hoàng đế dâng lên một tia thất vọng.

Hoàng đế liếc nhìn Cố Uyên, mà người ấy thì giữ một vẻ điềm nhiên và bình tĩnh đến mức ngài không thấy người ấy có cảm xúc gì đặc biệt cả, mà điều ấy lại chỉ khiến sự thất vọng của ngài trở nên rõ rệt hơn.

Một tay nhận lấy tấu chương, mắt chỉ lướt qua vài hàng đầu mà sắc mặt đã hơi trầm xuống, ngài buông tay Cố Uyên rồi ra hiệu cho nàng ngồi xuống cạnh bàn trà chạm khắc hoa văn như ý: "A Uyên, trẫm cần đọc kỹ tấu chương này, nàng cứ ngồi xuống đây đi đã."

Hoàng đế ngồi xuống ghế, bình tĩnh đọc từng chữ trong tấu chương, cẩn thận đọc từ đầu đến cuối, đọc đến nửa cuối thì mặt mày đã tái xanh như thể trúng độc, đợi đến khi đọc hết đoạn cuối thì sắc mặt còn càng trở nên thảm thương tệ hại gấp bội. Một vẻ kinh hồn táng đảm chưa từng có bao trùm lên khuôn mặt ngài, đôi mắt trừng trừng nhìn Cố Uyên mà cả người thì cứ run rẩy liên hồi, đôi môi Hoàng đế cứ hé mở mà như mắc nghẹn trong họng, hồi lâu vẫn không thốt nên lời nào hoàn chỉnh.

"A Uyên, nàng... nàng... nàng..."

"Uống một ngụm trà cho xuôi cái đã." Cố Uyên áp đáy chén vào lòng bàn tay mình để thử nhiệt độ của chén trà rồi mới đưa chén trà nguội đến bên môi Hoàng đế, mỉm cười với ngài: "Quan gia yên tâm, thần thiếp không sao."

"Cái gì mà không sao!" Hoàng đế giận dữ đến nổi điên, tay run rẩy hất văng chén trà trong tay nàng rồi chồm lên kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Vẫn đôi mắt trợn trừng khiếp hãi, ngài nhìn Cố Uyên như thể muốn nhìn thấu từng cử chỉ, từng biểu cảm của nàng để xác định xem nàng có thật sự không sao hay không: "Đến nông nỗi này rồi mà nàng... nàng còn... nàng vẫn còn như vậy! Ngụy Phùng Xuân, truyền Thái y!"

Giọng Hoàng đế quát tháo hết sức khác thường, Ngụy Phùng Xuân giật mình sợ hãi đến mềm nhũn cả người, lập tức lao nhanh vào điện. Vừa vào đã thấy mặt mũi Hoàng đế tái xanh như tàu lá chuối, cả người gục ngã ôm ghì lấy Cố Uyên, mắt thì đã đỏ hoe, một dáng vẻ thảm hại càng nhìn càng thêm kinh hãi.

Nguỵ Phùng Xuân dùng ánh mắt thảng thốt mà nhìn Cố Uyên, như chợt bừng tỉnh, hắn khuỵu gối tức thì, dập đầu sát đất: "Cầu xin Quan gia chỉ định cho truyền vị Thái y nào ạ?"

"Mau... mau truyền Ngụy Phủ..."

"Quan gia, Quan gia..." Cố Uyên liên tục xoa lưng trấn an Hoàng đế, "Thần vừa mới đi Thái y viện về xong, Ngụy Viện chính đã lập mạch án rồi, hiện tại vẫn chưa làm sao cả."

"Nàng còn nói được những lời đó!" Hoàng đế trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu để nhìn Ngụy Phùng Xuân, "Mau đi triệu mấy thầy tu Tây Dương đang ở Hộ Quốc tự vào cung cho trẫm! Triệu Trịnh Loan và Lâm Viễn đến, triệu Bắc Vương và Dụ Vương đến. Không được, trước tiên phải truyền chỉ cho Ngũ Môn Vệ dẫn binh bao vây Cung Vương phủ và các cửa hàng Tây Dương cho trẫm, không cho bất kỳ ai ra vào!"

Ánh mắt Hoàng đế đầy thù hận và buốt căm căm, lạnh lẽo như lưỡi dao băng giá rèn từ mùa đông rét mướt, khiến người ta chạm phải mà thấy lạnh thấu xương tủy từ gót chân đến đỉnh đầu. Ngụy Phùng Xuân run rẩy dập đầu, đang khi hai chữ "Tuân chỉ" đã đến bên môi thì đã bị Cố Uyên lên tiếng cướp lời đặng ngăn lại: "Ngụy công công chờ đã. Quan gia cho thần thiếp được nói thêm đôi lời có được không?"

Hoàng đế không nói nổi nữa, chỉ cắn chặt môi mà nhìn Ngụy Phùng Xuân chằm chằm, rõ ràng là không chịu để bị căn cản nhưng cũng không đành lòng phớt lờ lời thỉnh cầu của Cố Uyên.

Ngụy Phùng Xuân thấy Cố Uyên dùng một vẻ vững vàng kiên định để cho mình một cái liếc mắt, thế là tức hạ quyết tâm, không nói không rằng dập đầu một cái, rồi khom lưng lặng lẽ lui ra khỏi cửa điện.

Không nghe thấy tiếng Hoàng đế quát tháo gì nữa hắn mới đè bàn lên lên ngực trái mà vuốt vuốt cho tiếng thở phào được thoát ra, trong lòng vừa kinh hãi, vừa nghi ngờ tự hỏi – nghe lời ấy của Hoàng đế thì Cung Vương phủ ắt là tiêu tùng rồi, đã đắc tội với Cố Uyên còn liên luỵ đến ngoại hoá. Có thể chọc Hoàng đế giận đến mức kinh khủng thế này, chẳng lẽ là tàng trữ súng Tây, mưu đồ phản loạn, lại còn có ý đồ bất chính Cố đại nhân?

"Thần thiếp thật sự không sao, Quan gia đừng lo lắng." Sắc mặt Hoàng đế cực kỳ tệ hại, thân thể ngài run rẩy thành từng cơn, bàn tay quờ quạng siết chặt lấy tay Cố Uyên cũng ẩm ướt và lạnh ngắt. Thảm trạng thế này, giờ đây lại khiến cho Cố Uyên lo lắng hơn bao giờ hết.

Nàng không vội giải thích bất kỳ điều gì, chỉ ôm chặt lấy Hoàng đế, bàn tay không ngừng dịu dàng vuốt ve lưng ngài: "Quan gia, thần thiếp không sao thật mà."

Hoàng đế để mặc Cố Uyên ôm mình thật chặt, phải hồi lâu sau mới có thể kìm lại tiếng nghẹn ngào để mà nói ra thành lời: "Ra nông nỗi thế này rồi mà nàng còn nói những lời như vậy? Nàng đang bị... Nàng đang... Người đáng lẽ phải đến Cung Vương phủ, người đáng lẽ phải uống thứ đó, người ấy là ta mới phải!"

"Ngươi vừa mới nói gì?" Nước mắt Hoàng đế rơi lã chã xuống bên vành tai Cố Uyên khiến mắt nàng cũng cay xót, muốn túa nước mắt ra: "Chẳng lẽ Thập Nhất nghĩ ta là loại tiểu nhân gặp chuyện là giận cá chém thớt?"

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Hai tay Cố Uyên ôm lấy mặt Hoàng đế bắt ngài phải ngẩng đầu lên rồi lấy khăn tay trong ngực áo ra để lau nước mắt giàn giụa cho ngài: "Mấy vị thầy tu Tây Dương kia đã nói Tiêu Dao Tán tuy đáng sợ nhưng độc phát tán chậm, có người có thể kéo dài sự sống được đến hơn chục năm. Có nhiều thời gian như vậy mà còn sợ không tìm ra cách chữa trị sao? Chỉ là thứ này... khiến dung nhan tàn tạ, thân thể héo hon, ta chỉ sợ sau này Thập Nhất sẽ ghét bỏ ta thôi."

"Sao lại ghét bỏ?" Hoàng đế biết Cố Uyên đang chỉ lừa phỉnh dỗ dành mình thôi, trong lòng càng thêm đau đớn khôn cùng, nghẹn ngào nói khẽ: "Ta sẽ lập tức phái người vượt biển đi Tây Dương để truy nguồn tìm gốc, nhất định sẽ tìm ra phương pháp chữa trị thôi!"

"Ta cũng đang muốn nói với Thập Nhất chuyện ấy." Giọng Cố Uyên vẫn cứ bình tĩnh và dịu nhẹ như vậy, chẳng có do dự nào: "Lần này ta muốn đích thân vượt biển đi Tây Dương một chuyến, không biết như thế có được không?"

Hoàng đế mở miệng định ngăn cản theo bản năng, lời đến môi mà nhìn gương mặt Cố Uyên, ngài lập tức nuốt lời xuống: "Nàng làm ơn hãy cho ta suy nghĩ đã..." Rồi giọng ngài dẫu cho vẫn run rẩy, mà lại ẩn chứa sự căm thù, "Cung Vương phủ và các cửa hàng Tây Dương có mối quan hệ kín đáo sâu xa, nói không chừng đây chưa phải tất cả."

"Ấy cũng chính là điều ta muốn nói với Thập Nhất. Cung Vương Thế tử phạm phải tội lớn với quốc gia xã tắc, cứ xử lý theo quốc pháp là được, nhưng ngươi không được để tư thù ảnh hưởng đến sự công chính nghiêm minh. Điều ấy, không biết Thập Nhất có thể làm được không?"

Lần này thì Hoàng đế không chịu đồng ý: "Quốc pháp cũng nói Đế Hậu tuy hai mà một, làm tổn thương nàng cũng như làm tổn thương ta. A Uyên, chúng ta có nghĩa phu thê."

"Chính vì vậy mà ta càng phải bảo vệ thanh danh của Thập Nhất. Huống hồ, Cung Vương Thế tử tuy có tâm địa tà ma bất chính, nhưng hắn cũng không muốn lấy mạng ta. Hơn nữa..." Cố Uyên cười nhạt, "Hắn cũng đã cho ta một cơ hội."

"Cơ hội?"

"Thập Nhất hẳn còn nhớ ta từng nhắc đến một kẻ, kẻ ấy năm xưa có ý đồ bất chính với ta? Năm ấy, ban đầu ta từng nghĩ đến việc báo quan, thế nhưng kẻ đó lại dương dương tự đắc nói rằng người đời luôn ngu muội, chỉ cần mang một vỏ bọc đạo mạo và quyết tâm dối trá đến cùng là có thể đổi trắng thay đen, cũng sẽ khiến tất cả tin rằng ta vì một suất công trạng mà tự nguyện hiến dâng xác thịt. Thậm chí kẻ đó đã đưa ra nhiều cách thức để ta âm thầm kiểm chứng, ta càng kiểm chứng thì lòng càng lạnh, càng thất vọng với người đời. Lúc đó a phụ đang bệnh nặng, đệ đệ còn nhỏ tuổi, tất cả... tất cả đều tin rằng ta hừng hực chí công danh, bất chấp tất cả để tiến thân. Ta đành phải cắn răng nhịn nhục, câm miệng không nói. Nhưng bao nhiêu năm nay, không một khắc nào ta không hối hận, ta hối hận, liệu có người nào cũng khoan nhượng và dung túng cho kẻ đó giống như ta, lại vô tình tiếp tay cho kẻ đó hãm hại người khác hay không. Sự việc lần này cũng là do kẻ đó bày mưu, chắc chắn sau này sẽ có kẻ nói ta buông thả hoang đàng tự dùng Tiêu Dao Tán. Dẫu thế, lần này ta đã không cần phải cắn răng nín nhịn nữa rồi, dù kẻ đó có thể khiến cả thiên hạ này tin lời mình thì ta cũng không hề lo lắng." Giọng nàng càng thêm dịu dàng, dịu dàng như thể chưa từng dịu dàng như thế. Những ngón tay Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn trên gương mặt Hoàng đế khi nàng thì thầm với ngài, "Bởi vì ta đã gặp được một Thập Nhất toàn tâm toàn ý tin tưởng ta."

——— Hết chương 81 ———

Rt nước mắt vi Đế Hậu 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip