TACT 2
Thời gian một nén nhang qua đi, Ta cùng nàng đều hồng hộc thở hổn hển.
"Thế nào?" Lữ Tiểu Bạch thật rụt rè hỏi.
"Hả? À, cảnh xuân, cảnh xuân đẹp quá chịu không nổi luôn a!" một câu này của ta, thực có thể là câu cuối cùng của Lý Trường An ở trên đời này a, lúc sau, ta thiếu chút nữa bị Lữ Tiểu Bạch vung kiếm đâm thành tổ ong vò vẽ...
Lữ Tiểu Bạch giết ta thì vui sướng, chứ ta thì sợ tới mức chạy trối chết. Sau chiêu thứ bảy bảy bốn mươi chín, lại đột nhiên "ạch" một tiếng liền ngã xuống mặt đất. Ta ở một bên, tới gần cũng không được, không tới gần cũng không xong, chỉ có thể dè dặt hỏi, "Tiểu, tiểu Bạch cô nương, ngươi, ngươi làm sao vậy?" Trên mặt nàng ửng hồng còn chưa lui, hai mắt sung huyết trừng ta, ta sợ tới mức trái tim bé nhỏ cũng nhảy dựng lên.
"Ưm" ngực nàng chấn động, lại phun ra một ngụm máu tươi.
"A, tiểu Bạch cô nương, ngươi, sao ngươi vẫn còn hộc máu? Không được rồi, chẳng lẽ vừa rồi không giải sạch sẽ? Nếu không thì..." Ta hướng Quan Thế Âm Bồ Tát thề, khi nói lời này là thập phần thành khẩn, trăm phần chân thành. Kết quả Lữ Tiểu Bạch thế nhưng trực tiếp cầm kiếm trong tay đâm về phía ta!
"Má ơi ~" ta sợ tới mức vội vã nâng mông né qua một bên.
"Không được nói lung tung, cẩn thận ta thiến ngươi!"
"Dạ! Aiii, bất quá, ngươi làm sao mà thiến ta được a? Ta cũng không phải..." Nói còn chưa nói xong, Lữ Tiểu Bạch lại dùng ánh mắt giết người trừng ta, ta vội vàng thu lời lại, trong lòng âm thầm cân nhắc, gay rồi, chẳng lẽ phải phế ngón tay ta ư? Sau này ta làm thế nào ăn cơm mặc quần áo chăm sóc mẹ ta!
"Lại đây đỡ ta đứng lên."
"Dạ."
"Bổn cô nương hiện tại cần tĩnh dưỡng, ngươi có nơi nào yên tĩnh không?"
"Nơi yên tĩnh? Nhà của ta a!"
"Được, vậy đi nhà ngươi."
"Dạ! Ủa? Đi, đi nhà của ta?"
"Sao, có ý kiến gì?" Hai mắt nàng trừng, ta sợ tới mức chân mềm nhũn.
"Không, không, Trường, Trường An cầu còn không được!"
"Hừ, ngươi đừng hòng có ý đồ xấu xa gì!"
Và thế là, ta dìu Lữ Tiểu Bạch trở về nhà của ta.
"Nươnggg ~ ơi --!"
"Ngươi, cái đứa nghịch ngợm này lại chạy đi đâu chơi, có mang nước tương về không?" Nương nhéo lỗ tai của ta quát.
"Nươnggg~" Ta ủy khuất kêu lên, thật là, ta đã lớn như vậy, nương cũng nên ở trước mặt tiểu Bạch cô nương chừa cho ta chút mặt mũi chứ.
"Ơ, vị cô nương này là?" Nương rốt cục chú ý tới Lữ Tiểu Bạch bên cạnh ta.
"Tại hạ Lữ Tiểu Bạch, kính chào Lý đại nương." Hừ, Lữ Tiểu Bạch này ở trước mặt mẹ ta thế nhưng rất biết "giả dạng ngoan hiền".
"Ai nha, cô nương thật xinh đẹp" mặt mẹ ta cười thành một đóa hoa cúc, hừ, còn ngại nếp nhăn không đủ nhiều a!
"Nương, Lữ cô nương hiện tại thân thể yếu ớt, phải ở nhờ nhà chúng ta vài ngày."
"Thân mình yếu ớt? Sao lại thế này a? tên thối tha này... Tiểu tử, có phải ngươi lại gây rắc rối gì hay không?" Ta dựa vào, đây là đạo lí gì, sao cái gì cũng đổ thừa ta? Được, Ta liền cho các ngừơi không thể vu khống ta!
"Không phải, là do Lữ cô nương vừa mới... Vừa mới sanh non !"
"Hả!"
"Hả!"
Hai người đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi. Nương kinh ngạc nhìn Lữ Tiểu Bạch, mà trên mặt Lữ Tiểu Bạch nháy mắt từ tái nhợt biến thành đỏ bừng, lại từ đỏ bừng biến thành xanh mét, tiếp theo nàng liền rút kiếm ra, đâm về phía ta.
"Aii, aii, Lữ cô nương, cô, cô phải chú ý thân mình a, đừng múa đao lộng thương, Trường An nhà chúng ta nói chuyện vẫn luôn thẳng thừng cô đừng để trong lòng a. Đại nương ta là người từng trải, cô không cần thẹn thùng, thân thể nữ nhân phải tự mình quan tâm a!"
"Không phải, Lý đại nương, ta, ta..." Mồm miệng lanh lợi như Lữ Tiểu Bạch đột nhiên trong lúc đó trở nên lắp bắp, tay huơ kiếm cũng ngừng giữa không trung, thả không được không thả cũng không xong.
Ha ha, Ta ở một bên cười thầm, hừ, cho ngươi còn dám ăn hiếp ta!
"Được rồi được rồi, đại nương hiểu mà, đến đây nào, mau vào phòng nằm. Trường An a, con chạy nhanh mua nước tương đi, sẵn tiện mua thêm con gà, cho Lữ cô nương bồi bổ thân thể!"
Ta nóiii ba tháng ngẫu nhiên làm gà cho ta nhấm nháp nương đều luyến tiếc, kết quả thế nhưng liền vì một Lữ Tiểu Bạch, nương phải làm gà?!
Mua đồ vật này nọ trở về, ta đẩy cửa vào nhà, "Nương, nước tương và gà đều mua rồi... Aiii? Nương, sao người lại khóc? Ơ Lữ Tiểu Bạch, sao ngươi cũng khóc?" Nhìn bốn mắt nước mắt lưng tròng, ta có chút mơ màng.
"Aiii, Trường An a, Tiểu Bạch là một hài tử đáng thương, sau này con phải đối với nàng thật tốt a!" Nương một bên nước mũi một bên rơi lệ nói.
"Hả? Sao nàng ta lại liên quan tới con?" Ta đầy bụng nghi ngờ.
"Đứa nhỏ hỗn trướng này, sao lại nói thế, chuyện tốt mình làm còn không chịu thừa nhận!"
"Hả? Con, Con đã làm cái gì?" Ta có chút chột dạ.
"Đứa nhỏ đáng chết này, có phải muốn nương chấp hành gia pháp hay không a! Nhanh lên, hảo hảo hầu hạ Tiểu Bạch!"
"Aiiii, nương..." Nương trừng mắt liếc nhìn ta một cái, ta sợ tới mức nhanh chóng đem câu kế tiếp nuốt trở vào.
"Nương đi làm gà, con lo chăm sóc Tiểu Bạch đi!"
"Dạ!"
Nương đi ra ngoài, ta cùng lữ Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau, có chút không biết làm sao. Vẫn là nàng mở miệng trước, "Lý Trường An, Ta thực hâm mộ ngươi, có một người mẹ như vậy."
"Hâm mộ ta? Không phải đâu đại tỷ, phiền muốn chết, ở đó mà hâm mộ."
"Ngươi đang ở trong phúc mà không biết mình có phúc!" Lữ Tiểu Bạch cho ta một cái xem thường.
"Nè, rốt cuộc ngươi đã nói gì với mẹ ta vậy? Sao bà lại bắt ta phải chăm sóc ngươi a?"
"Chỉ nói là, chuyện mà ngươi làm là chuyện tốt." Lữ Tiểu Bạch cười gian tà.
Lưng ta đều đã đổ mồ hôi hột, "Ngươi, chẳng lẽ ngươi đã nói ra chuyện kia của chúng ta rồi?"
"Nói rồi."
Sấm sét giữa trời quang! "Ngươi, sao cái gì ngươi cũng dám nói a!"
"Ngươi cũng nói ta sanh non, ta còn có cái gì không dám nói?"
"Ách, đúng, nhưng ngươi cũng không nên, aiiii, chuyện này làm sao bây giờ, mẹ ta cũng bị ta tức chết rồi! Hai nữ nhân..."
"Cũng không cần bi quan như vậy. Ta nói ta từ nhỏ chính là cô nhi, một người lưu lạc, đói rét tự lo. Rốt cục gặp được một nam tử tự nhận có thể phó thác cả đời, kết quả hắn lại phụ ta, làm cho ta mang thai đứa nhỏ sau đó lại vứt bỏ ta. Lúc sau gặp ngươi, sau đó ta lại khờ dại nghĩ đến có thể cùng ngươi tự định chung thân, không nghĩ tới, ngươi là... Sau đó ta muốn đi tìm cái chết, được ngươi ngăn cản đúng lúc, nhưng đứa bé lại không còn. Cho nên, Lý đại nương nghe xong, liền bảo ngươi phải hảo hảo chăm sóc ta!"
"Ta không tin, ngươi đúng là miệng đầy lời nói dối!" Ta giận đến nỗi bốc khói.
"Để làm chi, rõ ràng là ngươi chiếm "tiện nghi", thế nào, hiện tại còn muốn chối cãi a?" ánh mắt sắc bén của Lữ Tiểu Bạch lại bắn về phía ta.
"Hơ, không, không phải. Nhưng mà lúc đó là do ngươi yêu cầu, với lại Ta, ta cũng vì cứu ngươi..."
"Hừ, " Lữ Tiểu Bạch khẽ cười lạnh, "Ngươi yên tâm đi, Ta sẽ không quấn quít lấy ngươi, sau khi thân thể khỏe lên ta sẽ rời đi."
"Nhưng mà...Không phải là ngươi với ta đã..."
"Hừ, sao ta lại buồn cười như thế được, cũng tuyệt sẽ không ở chung với một nữ tử." Lữ Tiểu Bạch nói thập phần khẳng định. Ta nghe xong cũng hiểu được, ờ, vốn lẽ, nên là như vậy, nhưng mà, nhưng mà tại sao lại cảm thấy có chút đau lòng vậy chứ?
*** HẾT CHƯƠNG 2 ***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip