☆Chương 215: Cố nhân không nên trở về (15)
Tiêu Mộ Vũ hiển nhiên sắp bạo tẩu, nàng biết hai tiểu quỷ đáng thương, nhưng nàng không thể chịu đựng chúng nó tổn hại Thẩm Thanh Thu, từ lần gặp ở phó bản đầu tiên tới nay, Thẩm Thanh Thu gần như chưa lần nào nguyên vẹn thông quan.
Phía sau lưng, cánh tay, eo, nơi nơi bị thương, từ trong tới ngoài vết thương chồng chất, Tiêu Mộ Vũ lại không hề biện pháp, điều này làm cho nàng phẫn nộ tột đỉnh.
Nàng một hơi không ngừng nghỉ đem sự thật phơi bày, khiến cho hai tiểu quỷ rốt cuộc vô phương ứng đối.
Đứa em khóc đến nước mắt xen lẫn máu chảy xuống, nó đối tỷ tỷ mình gào thét, "Tỷ tỷ, đều do em không tốt, nếu em không đáp ứng, nói không chừng chúng ta còn cơ hội."
Người chị đồng dạng lệ rơi đầy mặt, dáng vẻ dữ tợn đã dần trở lại bình thường, bi thương khó nén lắc đầu: "Không phải em sai, chúng ta đã làm đủ nhiều, số mệnh đã định không thể tránh thoát."
"Các ngươi có ý gì?" Tô Cẩn đối hai tiểu quỷ vừa tức giận vừa thương hại, thấy chúng nó khóc đến nghẹn ngào khổ sở, lại ngăn không được hiếu kỳ, luôn cảm thấy lời chúng nó có ẩn ý.
"Nhiệm vụ của các ngươi là tìm được chúng ta, mà nhiệm vụ của chúng ta là trốn. Các ngươi muốn sống, chúng ta cũng muốn sống. Nếu ta có thể thành công che giấu thân phận, ta liền có thể sống lại, thật sự sống sót. Nhưng điều này còn khó hơn lên trời, dựa theo quy tắc, chúng ta cần thiết cho các ngươi manh mối, mấy vòng qua đi luôn sẽ xuất hiện sơ hở, cho nên......" Tiểu nữ hài nói không được nữa, khóc lóc nhìn tỷ tỷ.
"Cho nên, các ngươi cố ý diễn vở kịch này, dụ dỗ người chơi phát hiện manh mối, đem mục tiêu tỏa định trên người tỷ tỷ cùng muội muội giả, như vậy muội muội thật mới có thể tránh thoát?"
Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến những manh mối kia bày ra quá rõ ràng, khiến cho người chơi suy luận lầm đường, tức khắc phản ứng kịp vì sao giả thiết lại như vậy.
"Đúng vậy, chúng ta không phải thật sự muốn làm ác, chỉ là thời điểm chết lệ khí quá nặng, hoàn toàn không phải do chúng ta lựa chọn. Từ đó về sau hết thảy đều do Nó khống chế, thực xin lỗi. Vì em của ta, ta không thể không động thủ. Lúc còn sống ta quá khờ dại, chỉ biết ngây ngốc ôm em ấy, muốn chịu đòn thay cho em ấy, lại không ngờ cha căn bản không xem trọng mạng chúng ta, đánh chết ta cũng không buông tha em ấy."
"Ta không cam lòng, ta muốn em gái ta sống lại, em ấy còn chưa kịp lớn, ta luyến tiếc. Ta muốn em ấy sống lại, giống như ngươi ....muốn người kia sống lại." Lúc người chị nói câu này, mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ lại liếc nhìn Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ nghe được thần sắc hơi đổi, nàng biết NPC này đang ám chỉ điều gì, loại cảm giác tan vỡ lại một lần xuất hiện, khiến cổ họng của nàng chua xót, vì thế nàng ngữ tốc hơi mau: "Ngươi có ý gì? Các ngươi cũng có nhiệm vụ, là ai phân phó nhiệm vụ cho các ngươi? Ngươi cố tình ra tay với Thanh Thu, cũng là kẻ kia sắp đặt sao?"
Người chị không nói gì, chỉ là nhìn Tiêu Mộ Vũ ánh mắt thập phần quái dị, sau một hồi nó mới hạ giọng: "Đây không thể nói, kỳ thật ngươi biết rất rõ ràng...."
Nó còn chưa nói xong, hệ thống lại đột ngột cắm vào, "Đinh, chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành nhiệm vụ hai, nhiệm vụ ba của phó bản 008, được thưởng 25 điểm công. Cảnh cáo, cảnh cáo, hệ thống kiểm tra đo lường phát hiện có lỗi game...., lập tức chữa trị...... Tích......Tích..."
Tiếng tích tích dồn dập cắt đứt cuộc nói chuyện, thân ảnh hai tỷ muội dần dần biến mất trong bóng đêm, căn phòng hoàn toàn chìm vào hắc ám, rơi vào giữa một mảnh tĩnh mịch, lưu lại chỉ có tiếng hít thở gấp gáp của Thẩm Thanh Thu vang bên tai Tiêu Mộ Vũ.
Âm thanh cào móng ngoài tường vây đã biến mất, nhưng nơi xa mơ hồ truyến đến tiếng thét kinh hoàng chói tai, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, lung tung rối loạn, thực hiển nhiên có người đã xảy ra chuyện.
"Chữa trị xong, giải trừ hạn chế thẻ bài!"
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ một mảnh ám trầm, "Nếu đã muốn công khai đối đầu với ta, việc gì phải làm điều thừa không cho NPC nói tiếp."
Tuy là một bụng tức giận, nhưng tạm thời chỉ có thể mặc kệ hệ thống quỷ quái này. Việc cấp bách là xử lý vết thương cho Thẩm Thanh Thu, nàng cũng bất chấp bên ngoài loạn thành một đoàn, vội vàng thắp sáng đèn kéo quân.
Ánh đèn lấy Tiêu Mộ Vũ làm trung tâm, chiếu sáng một mảnh khu vực, nàng rõ ràng thấy được dáng vẻ Thẩm Thanh Thu lúc này.
Tô Cẩn đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay gắt gao đè nặng vải bông, Thẩm Thanh Thu vùi mặt vào người Tiêu Mộ Vũ, trên lưng đều nhuộm đỏ.
Máu tươi không ngừng chảy qua khe hở ngón tay Tô Cẩn, biến vải bông trắng thành màu đỏ thắm, Tiêu Mộ Vũ nhìn đến sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tay của nàng đều đang phát run, không biết nên làm sao ôm Thẩm Thanh Thu, hô hấp rõ ràng trở nên thô nặng, cả người bị bao phủ trong một cổ khí áp thấp, nàng nhấp môi chịu đựng sự chua xót quay cuồng trong lòng.
"Chị luôn...... Luôn là như vậy." Thật lâu sau Tiêu Mộ Vũ mới tìm về được tiếng nói, nghẹn ngào đã áp không được, nước mắt vọt tới hốc mắt lại bị nàng mạnh mẽ kiềm xuống, đôi mắt đau nhức đến lợi hại.
Thẩm Thanh Thu hít ngụm khí lạnh, cắn răng mới thốt ra mấy chữ, "Mộ Vũ... em đừng khóc. Chị vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là có chút đau, em khóc làm chị càng đau hơn."
Tiêu Mộ Vũ cũng không nói thêm gì, nàng nhẫn nại cảm xúc, đè nặng miệng vết thương cho Thẩm Thanh Thu, ngước mắt nhìn mấy người Tô Cẩn.
Trần Giai Kiệt vội vàng lại đây hỗ trợ đưa Thẩm Thanh Thu vào phòng, bởi vì hắn là nam nhân cũng không tiện lưu lại, hắn nhanh chóng đi ra ngoài dùng chảo đun nóng nước, mang một chậu nước ấm vào cho các nàng, sau đó liền đứng canh giữ ở cửa.
Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm giúp đỡ cởi ra áo khoác Thẩm Thanh Thu, chờ đến khi máu không còn thấm ra nhiều nữa, các nàng mới cẩn thận xé mở y phục bên trong, đem vết máu xung quanh rửa sạch.
Lúc dời đi vải bông đang đè nặng miệng vết thương, máu lập tức lại bừng ra, Tiêu Mộ Vũ cắn chặt răng tiếp nhận Tả Điềm Điềm đưa qua thuốc đỏ, trước khử trùng miệng vết thương.
Thẩm Thanh Thu lưng căng chặt, không tự giác run rẩy, Tiêu Mộ Vũ không rên một tiếng, dưới tay ổn định lại dứt khoát, sau khi khử trùng rải lên thuốc bột, liền đem băng vải gắt gao quấn lại.
Một rìu này chém vào bên trái thắt lưng, tạo ra vết thương sâu mười centimet, da thịt mở ra, nhìn có chút đáng sợ.
Bởi vì miệng vết thương quá sâu, nếu không quấn chặt liền không thể cầm máu, Tiêu Mộ Vũ đành phải hạ quyết tâm ép xuống, vải bông áp lên miệng vết thương đau đớn khó có thể tưởng tượng, Thẩm Thanh Thu nguyên bản chỉ có thể nằm thở hổn hển, lần này đã khắc chế không được toàn thân kịch liệt run lên, tay phải rũ xuống liền đem đệm chăn nhéo thành một đoàn.
Để thuận tiện băng bó, Thẩm Thanh Thu ngồi xếp bằng trên giường, mặt dựa vào trong ngực Tiêu Mộ Vũ, nàng nhẫn nại cùng thống khổ Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được rành mạch.
Tay Tiêu Mộ Vũ vẫn ổn định quấn băng vải, tựa hồ không dao động, nhưng đến khi buộc lại nút thắt, nàng nỗ lực rất nhiều lần cũng không biện pháp làm xong, ngón tay từ hoảng loạn đến run rẩy vượt ra ngoài kiểm soát.
Thẩm Thanh Thu lúc này chỉ mặc áo ngực, hai người Tô Cẩn đã sớm quay mặt đi không dám qua hỗ trợ, nhưng dư quang phát hiện Tiêu Mộ Vũ tay run đến lợi hại, Tô Cẩn không đành lòng nói: "Tiêu đội, giao cho em đi, chị chiếu cố phó đội."
Tô Cẩn vội tiếp nhận thay Tiêu Mộ Vũ đánh kết xong, sau đó cầm áo sơ mi khoác lên trên người Thẩm Thanh Thu, tạm thời che khuất da thịt lộ ra tới.
Băng bó xong rồi, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn thoát lực, vòng eo rốt cuộc chống đỡ không được, cả người tê liệt ngã vào trong lòng Tiêu Mộ Vũ.
Mùi máu tươi nồng đậm xen lẫn mùi mồ hôi, che giấu đi hương thơm dịu mát trên người Thẩm Thanh Thu, làm khóe mắt Tiêu Mộ Vũ thấm ra sương mù.
Nàng duỗi tay ôm Thẩm Thanh Thu, cẩn thận tránh đi vết thương của nàng ấy, để nàng ấy thả lỏng phần lưng, mới nghẹn tiếng nói: "Xong rồi, chị nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thanh Thu sắc mặt trắng bệch, đôi môi xưa nay hồng nhuận cũng mất đi huyết sắc, đầy đầu mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, sợi tóc hỗn độn mà dán lên thái dương, nói không nên lời nhu nhược kiều mềm.
Nàng thanh âm cũng thấp đi xuống, lẩm bẩm ừ một tiếng, "Chị khá hơn nhiều, chỉ là mất máu nên có chút chóng mặt, ngủ một lát thì tốt rồi."
Tiêu Mộ Vũ có chút hoảng hốt, nàng xoay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu đã nhắm mắt lại, vội vàng nói: "Đừng ngủ, chị chờ một chút, để em lau người cho chị rồi ngủ tiếp, được không? Chị mở mắt nhìn em đi."
Thẩm Thanh Thu lông mi đều dính mồ hôi, dưới ánh đèn kéo quân lóe lên một tia óng ánh, sau khi nhẹ run vài cái, mắt của nàng mở ra một khe hở, khóe miệng cũng nỗ lực giương lên.
Đại khái là quá mệt nhọc, nàng cố gắng xoay đầu nhưng vẫn không nâng lên nổi, cứ như vậy hướng Tiêu Mộ Vũ nở nụ cười, tiếng nói thấp thấp mềm mại, "Được."
Nụ cười này khiến cho trái tim Tiêu Mộ Vũ đau nhói, nàng thật sự không thể kìm lòng được nữa, cũng mặc kệ hai người Tô Cẩn ở bên cạnh, phủng mặt Thẩm Thanh Thu, đem cái trán ròng ròng mồ hôi của nàng ấy áp vào trán chính mình, hô hấp dồn dập đến phát run.
Nàng không nói lời nào, cũng không hành động gì thêm, hai người liền như vậy gắt gao dựa vào cùng nhau, tựa như hai con cá bị ném lên bờ khô cạn, cho nhau liếm láp cùng an ủi lúc hoạn nạn.
Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm không quấy rầy các nàng, hai người chỉ là đỏ hốc mắt yên lặng đi tới cửa, cùng Trần Giai Kiệt đứng ở trong bóng tối.
Bên ngoài hỗn loạn dần dần bình ổn, đêm nay không biết có bao nhiêu người rốt cuộc nhìn không thấy ánh mặt trời sớm mai.
Thẩm Thanh Thu cũng không dễ chịu, nàng không biết nên làm sao mới đúng. Không phải nàng cậy mạnh bảo hộ Tiêu Mộ Vũ một cách mù quáng, mà là hệ thống nơi chốn nhằm vào Tiêu Mộ Vũ, mỗi một nguy hiểm đều là muốn mệnh, nàng không liều mạng khả năng liền mất đi nàng ấy, nàng hoàn toàn vô pháp tiếp thu bất kỳ một loại khả năng nào.
Nàng đã tận lực trấn an Tiêu Mộ Vũ, nhưng trên thực tế, nàng biết rõ mình thay nàng ấy bị thương cũng sẽ làm nàng ấy thống khổ vô cùng, nhưng nàng không có biện pháp thoái nhượng một phân.
Trong đầu nàng có một ý nghĩ ăn sâu bén rễ, chính mình có thể bị thương, có thể chết bao nhiêu lần cũng được, nhưng Tiêu Mộ Vũ không được, nàng tuyệt đối không để cho loại chuyện này phát sinh!
Tiêu Mộ Vũ từ trong hỏng mất dần dần bình tĩnh lại, nàng cũng không muốn gia tăng gánh nặng tâm lý cho Thẩm Thanh Thu, sau khi giúp nàng ấy lau người, mặc tốt quần áo, Tiêu Mộ Vũ liền bảo mấy người Tô Cẩn về phòng.
Tô Cẩn do dự, thấp giọng nói gì đó bên tai Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ cũng đáp lại một câu. Thẩm Thanh Thu thấy vậy ngưỡng đầu nhìn qua, dư quang đang cố gắng nhìn các nàng, Tiêu Mộ Vũ đưa đèn kéo quân cho Tô Cẩn, sau đó cúi người xuống nhẹ giọng nói: "Được rồi, chị mệt nhọc liền nghỉ ngơi, em tại đây, không có việc gì."
Thẩm Thanh Thu hiển nhiên buồn ngủ đến không được, nhưng trong lòng còn có tảng đá lớn làm nàng không biện pháp an tâm nghỉ ngơi, nàng lẩm bẩm hỏi: "Cái tách thế nào?"
Tô Cẩn cầm đèn kéo quân đi ra ngoài, thực mau vội vội vàng vàng trở lại, hưng phấn nói: "Năm cái, vẫn còn đủ năm cái tách."
Thẩm Thanh Thu nghe được thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
"Tiêu đội, điều này có phải hay không thuyết minh chúng ta đã tránh thoát một kiếp?" Trần Giai Kiệt thấy Thẩm Thanh Thu ngủ say, mới khẩn trương hỏi.
"Ừm, nhưng tôi vẫn chưa lý giải được, cái tách vô duyên vô cớ biến mất, lại vô duyên vô cớ xuất hiện, chẳng lẽ là hệ thống căn cứ tình huống thao túng? Nếu là như vậy, nguyên nhân ở đâu? Bởi vì tôi bị đứa trẻ ở phòng ăn chọn trúng sao? Nhưng đứa trẻ kia cùng hai chị em vừa rồi không có liên quan, nhiệm vụ cũng khác nhau, nếu bởi vì nó nhìn trúng tôi nên cái tách biến mất, vậy lựa chọn này không thể bị tiêu trừ mới đúng, như thế nào cái tách lại về rồi?"
Mấy người Tô Cẩn nghe xong cảm thấy không thích hợp, một lát sau, Tô Cẩn thấp giọng nói: "Việc cái tách biến mất có thể không liên quan đến chuyện Tiêu đội bị đứa trẻ kia chọn trúng, mà nó chỉ là điềm báo nếu đêm nay chúng ta thất bại, sẽ có một người chết, bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, cái tách liền tự động trở về."
Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, "Nếu vậy thì không sao, tôi chỉ lo lắng còn có chuyện kỳ quặc khác." Trên thực tế, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy điều này không đơn giản như vậy.
"Tiêu đội, chúng ta chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng, cố nhân không nên trở về." Trần Giai Kiệt vừa nói vừa mở ra màn hình điều khiển, lúc này mới phát hiện trên thanh tác vụ có rất nhiều trang bổ sung, trang thứ nhất viết chính là bài đồng dao bọn họ nghe được vào đêm đầu tiên, dòng chữ đỏ như máu kia ghi lại một đoạn chuyện xưa huyết tinh mà bi thảm, nhìn thấy ghê người.
Lật ra chính là bức họa hai chị em kia, trên có hai câu đối màu đỏ, phần còn lại là trang giấy trắng.
Tiêu Mộ Vũ cũng thấy được, trầm giọng nói: "Đây chính là ghi chép về câu chuyện bi thương đau đớn của các bé gái thôn Vô Hối, người mang theo máu và nước mắt, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy. Mới là trang thứ nhất thôi.... Trò chơi trốn tìm, vẫn chưa kết thúc."
"Đinh, nhiệm vụ thông quan phó bản 008, cố nhân không nên trở về, tiến độ 2/(không rõ)."
--------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip