Chương 5: Cuộc sống mới

Đã 1 tuần kể từ ngày Tôn Ân Hy xuất vện trở về nhà, cô luôn mong muốn được đi sửa cái tổ quạ trên đầu nhưng mẹ cô lại không chấp nhận vì sức khoẻ còn yếu. Có 1 người mẹ luôn quan tâm mình cũng chẳng vui vẻ gì nhiều." Nghĩ thôi mà thấy não lòng, bao giờ còn chim mới được sổ lòng đây"- cô vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn vừa thán.
- Thức ăn ngon lắm phải không?- mẹ cô ân cần hỏi han. Vẫn tiếp tục phồng má trợn mắt nhai nuốt trả lời bà:
- Nhộn nhắm! Ẹ là ố ột(Vietsub: Ngon lắm! Mẹ là số một). Bà tươi cười hướng con trai khỏe khoang:
- Tất nhiên là phải ngon rồi! Côn dâu mẹ nấu mà.
- Hự ự ư ư ư nư...ớc. Tôn Ân Hy chính thức nghẹn thức ăn tại thực quản.
- Ối chết! Nước của con đây. Vừa rót nước cho Tôn Ân Hy, thần sắc lo lắng vuốt lưng cho cô, nhẹ mắng:
- Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Có ai dành mất đồ ăn của con đâu mà sợ. Nhìn bộ dạng của con cứ như hổ đói không có gì ăn. Nếu con thích mẹ có thể gọi con dâu đến đây để nấu cho con ăn mỗi ngày.
Tôn Ân Hy đau đầu dây thái dương:
- Mẹ đừng nhắc đến cô ta có được hay không?
- Tại sao không chứ? Đa nhi là vợ con, là con dâu của mẹ, nhắc đến thì có sao chứ? Bà ngạc nhiên hỏi. Tôn Ân Hy thật sự xoắn não. Không biết đó kí ức nguyên chủ tác động vào mình hay do bị thanh mai trúc mã- Mộc Đồng Đồng phản bội khiến cô cảm thấy tình yêu thật chán ghét, đơn điệu, rẻ mạt mà người khác có thể sẵn sàng rút ví ra để mua nó. Ngày xuất viện, Lý Lộ Đa là người có mặt đầu tiên nhưng cái cảm giác vợ mình đã từng ở bên cạnh người khác 5 năm làm cô buồn nôn, kinh tởm. Từ chối sự giúp đỡ của Lý Lộ Đa mà bước đi đằng trước cùng cha mẹ. Còn người không có con mắt ở đằng sau lưng bởi vậy cô không biết nàng mắt lệ đỏ hòe lầm lủi đi sâu cô. Đám vệ sĩ tay xách nách mang 1 đống đồ của thiếu gia nhà họ cảm thán trong lòng:" Thiếu gia có phúc mà không biết hưởng à, thiếu phụ nhân khuynh thành, mỹ lệ đoan trang á. Nếu có thê tử như vậy thì không phải chỉ 10 chai mà 10 thùng rượu cũng tình nguyện uống".
Vừa phải tránh tiếp xúc với Lý Lộ Đa mà vừa phải làm người cần ngăn cho cặp đôi diều hâu và gà mái này nữa.
- Lúc nào gặp nhau 2 người cũng khắc khẩu vậy à? Còn là người bệnh đấy nên cần không giận yên tĩnh, làm ơn giữ im lặng cho con một chút đi.
Mẹ gà mái đang thực hiện cú đá móc bằng cái cựa sắt nhọn của mình bèn dừng lại nhìn ngài diều hâu vừa giương vuốt ra oai này lại im lặng không lên tiếng.
- Thế mà bảo không chiều con. Còn nói 1 câu liền im hơi lặng tiếng ngày: Đồ khẩu thị tâm phí. Hanh!- bà bực bội lên tiếng. Vừa bình tân lại này bị vợ mình sỉ vả. Tôn Duẫn Nhân nhịn không được hét lớn:
- Em nói ai khẩu thị tâm phí. Em thì sao? Ngoài mặt thì nói không cho con tiền nhưng lại bí mật chuyển khoản cho nó. Đấy mới là người khẩu thị tâm phí a~~
Âm cuối kéo dài khiến người nghe sởn gai ốc làm các bình sĩ có thể lầm tưởng người này là tên giả mạo vị Đại tướng lãnh huyết của họ: Tôn Duẫn Nhân- nỗi khiếp sợ bảo trùm quân doanh.
Đây là biệt hiệu mà các bình lính lén đặt khi họ được chính vị Đại Tướng này huấn luyện. Kim Nhược Y cấm khẩu không thể cãi được với chồng mình liền trút giận lên cơn trai:
- Đúng là cha con các người giống nhau đều thì nhau khi dễ người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi đây.
Vừa nói vừa tỏ vẻ ủy khuất lấy khăn tay chấm nước mắt khiến Lý Lộ Đa trợn mắt há mồm trước tài năng diễn xuất của mẹ chồng nàng a. Không ngờ  vị nữ cường nhân đã đánh đỗ rất nhiều tập đoàn, công tỷ lớn nhỏ để vươn vòi bạch tuộc ra thế giới trở thành tập đoàn đa quốc gia đầu tiên được giới Thương nghiệp Quốc tế đánh giá: Tập đoàn K thị là tập đoàn cũng như Kim tổng tài là người phụ nữ nỗi bật nhất trong những người phụ nữ. Tôn Ân Hy thở dài mặc kệ cha cô phải ra sức hống mẹ cô, liền lôi kéo tay Lý Lộ Đa vào nhà . Vì theo yêu cầu của mẹ cô, thì cô sẽ tịnh dưỡng ở từ gia của K thị. Chợt nhận ra điều gì đó sai sai ở đây, cảm nhận được dạ thịt mềm mại, thôn gầy, Tôn Ân Hy bèn quay đầu lại và thấy tay mình đang nắm lấy tay ngọc của Lý Lộ Đa. Buông tay của nàng ra rồi nở mật nụ cười gượng:
- HA.... Tôi vô thức nắm tay cô. Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Cảm ơn đã đưa tôi về, cô có thể về rồi không tiễn.
Dứt lời cô liền bước thẳng vào trong phòng khách để giảm bớt không khí xấu hổ. Bị cô đột ngột nắm tay, Ly Lộ Đa có chút vui mừng kèm xấu hổ nhưng thật hụt hẫng khi cô buông tay nàng vì đó chỉ là hành động vô thức. Không thể để cho mình rơi lệ trước mắt cô làm hủy hoại hình tượng của tổng tài L thị băng tuyết vô tình, nàng cắn chặt môi tông cửa chạy ra ngoài. Tiếng giày cao gót và chạm với mặt đất dần thưa thớt và mất dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đôi vợ chồng già sau khi dỗ dành nhau liền vào trong nhà, thấy cô ngồi ngây ngốc trên sô pha, bà Kim Nhược Y cất giọng hỏi:
- Lúc nãy mẹ thấy Đa nhi khóc trong xe, có phải con lại làm gì khiến con bé tức giận không hả?
Đáp lại bà chỉ là tiếng thở dài của con mình, cô lãnh đạm nói:
- Con mệt mỏi, muốn lên phòng nghỉ ngơi. Cha mẹ cứ tự nhiên đi, tường ở đây cách âm tốt lắm!
Chỉ 1 câu nói khiến cho Tôn Duẫn Nhân và Kim Nhược Y đỏ bừng mặt. Hai người có 2 suy nghĩ thật khác nhau à:" Đúng là con hư tại mẹ nha"-" Đúng là con hơn cha là nhà có phúc nha". Mặc kệ 2 người họ nghĩ gì, Tôn Ân Hy dựa theo kí ức của nguyên chủ mà tìm phòng mình. Căn phòng rộng rãi, thoáng mát với thiết kế dành cho những thương nhân thành đạt." Có vẻ kiểu này không hợp với tên phá hoại này". Gác chuyện căn phòng hợp hay không này qua một bên, cô bò lên giường quấn chăn nha một con nhộng để đi đánh cờ với Chủ Công. Căn phòng trở nên im lặng  chỉ còn tiếng hít thở đều đều." Tính ra là đã 1 tuần chưa thấy mặt cô ấy nha"
- Hy nhi! Tôn Ân Hy! Làm gì thất thần vậy còn?
Tiếng hét như sư tử rống của bà Kim khiến cô hồi thần nhập hồn vào thân xác: - Không ạ! Còn chỉ đang suy nghĩ 1 số chuyện thôi.
- Ân . Vậy ăn nhanh lên không thức ăn nguội mất.
Đánh mắt nhìn sang mẹ mình đang bận rộn dọn dẹp, bà vẫn xinh đẹp ở cái tuổi 40. Không nhịn được hỏi:
- Mama a, người yêu baba như vậy sao không về sống với ông ấy mà lại lý thân vậy?
Bà sững sốt nhìn đứa con trai không quần tâm sự đời và những người xung quanh nhưng bà chợt nhận ra rằng còn trai bà đã khôn lớn trưởng thành hơn, biết quan tâm người khác. Lườm con bà mắng yêu:
- Không biết tại ai bỏ nhà đi khiêmà mama cãi nhau với baba đến mức lý thân đâu ạ.
Cuối gầm mặt xuống không nói gì, bà bật cười vì độ ngốc nghếch của con mình:
- Dù sao con đã bình an trở về, mẹ cũng đã tha thứ cho cha con từ 1 tuần này rồi.
Nụ cười xấu xa trêu trọc bà:
- Hai người làm lành với nhau có phải là công của con đầu tiên rồi đến cái tường cách âm này không? Vậy mama phải trả phí giúp đỡ hàn gắn tình cảm cho con đi.
Vừa nói vừa xoè bàn tay ra với mẹ mình và phí của dịch vụ lần này chính là 1 cái cốc đau vào trán:
- Ai nhà! Sao đánh còn a
- Đanh cho não được thông mình, cho con không học theo tên bại hoại kia trêu trọc mẹ. Nếu binh sĩ mà biết Đại tướng Tôn Duẫn Nhân bị phụ nhân gọi là tên bại chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào ra đường mất thôi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip