Thường ngày 13
Hoàng Thượng tuy nói lớn tuổi, nhưng tinh thần vẫn luôn rất tốt, thân thể cũng không hề có dấu hiệu khác thường. Mỗi năm hai lần Xuân săn và Thu săn, Người đều tham gia như thường lệ, thể lực và trạng thái không hề thua kém người trẻ tuổi.
Bây giờ đột nhiên truyền ra tin Hoàng Thượng bệnh nặng, đám đại thần trong lòng hoang mang, chủ yếu là triều đình vẫn chưa lập Thái tử. Nếu Hoàng Thượng có chuyện bất trắc, nên lập ai lên ngôi?
Cho dù hai năm nay Hoàng Thượng có phần thiên vị Trường công chúa trong việc triều chính, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có chỉ dụ rõ ràng truyền ngôi cho Vũ Tú.
Bất quá, bởi vì nữ tử được phép nhập học và trên triều đình đã xuất hiện nữ quan, hiện tại nếu Hoàng Thượng nói truyền vị cho Trường công chúa Điện hạ, triều thần cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Dù sao, trong số mấy vị Hoàng tử bây giờ không có ai thực sự đủ khả năng đảm đương trọng trách lớn.
Khang vương văn võ song toàn, vốn nên là Thái tử không còn gì phải bàn cãi, nhưng bây giờ lại phải ngồi xe lăn, tâm cảnh bình thản đến cực điểm, đã sớm không còn ý nghĩ với ngôi vị kia.
Khánh vương, vì lần trước mưu phản cùng tội nhân Tiêu Cẩm Y trong Thu săn, đã bị phế là thứ dân, giam cầm trong phủ cả đời không được ra ngoài, càng không có năng lực cạnh tranh.
Còn Thụy vương, có dũng khí nhưng thiếu đi sự trầm ổn, mưu lược. Người có thể là tướng quân anh dũng chinh chiến sa trường, cũng có thể là vương gia trấn thủ một phương, nhưng duy chỉ không thích hợp ngồi trên vị trí chí tôn kia.
Chọn tới chọn lui, dường như chỉ có Trường công chúa Điện hạ là thích hợp nhất.
Tối nay truyền ra tin Hoàng Thượng bệnh nặng, gấp rút triệu Trường công chúa cùng mấy vị vương gia tiến cung, triều thần trong lòng mơ hồ có cảm giác rằng, vị đế vương kế nhiệm là ai có lẽ sẽ có kết quả ngay đêm nay.
Trong Hoàng thành đèn đuốc sáng trưng thoáng như ban ngày. Trong kinh, từng phủ đại thần cũng thắp đèn nến, không một ai dám bình yên chìm vào giấc ngủ, thậm chí sớm mặc quan phục vào người, sợ có điều bất trắc, bên này truyền triệu là bên kia có thể cầm mũ quan lập tức tiến cung.
Trường công chúa vừa rời đi trên xe ngựa, ngay sau đó Chử Hưu và Vu Niệm đã mặc y phục chỉnh tề, khoác thêm áo choàng dày, ngồi xe ngựa tiến vào Trường công chúa phủ bằng cửa sau.
Chử Hưu xoay người đi ra khỏi xe ngựa, thấp giọng hỏi Bùi Cảnh: "Có thể từng nghe nói là bệnh gì?"
Hôm qua lúc đại triều hội, Hoàng Thượng khí sắc vô cùng tốt, lúc mắng người trung khí mười phần, không có nửa phần dấu hiệu sinh bệnh, thế nào tối nay bỗng nhiên liền bệnh nặng.
Chử Hưu xuống xe, quay người đưa tay về phía xe, nắm chặt cánh tay Vu Niệm đỡ nàng xuống.
Bùi Cảnh tiến lên trước một bước, lắc đầu nhíu mày nói khẽ: "Ta cũng không biết, thái giám truyền chỉ vội vã tới, Điện hạ cũng không kịp rửa mặt trang điểm, chỉ dùng cây trâm xắn tóc dài lên rồi ra cửa."
Vu Niệm lo lắng nắm chặt tay Bùi Cảnh, ánh mắt nhìn về phía Chử Hưu.
Chử Hưu trầm ngâm, hỏi Bùi Cảnh: "Chỉ tuyên triệu Trường công chúa, không có để nàng hộ tống?"
Bùi Cảnh lắc đầu.
Chử Hưu nhíu mày, đi về phía chính sảnh hai bước, nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nàng sáng tỏ, ánh mắt nhìn về phía Vu Niệm, sau đó cùng nàng nói: "Sẽ không có chuyện gì, nếu như Hoàng Thượng thật có chuyện bất trắc, tất nhiên sẽ triệu nàng cũng cùng nhau tiến cung."
Trong lòng Bùi Cảnh vẫn như cũ bất an: "Có lẽ là không để ý tới ta."
Chử Hưu lắc đầu: "Cho dù không để nàng đi, cũng sẽ truyền chỉ gọi Ngụy Quốc Công, Cung Đại Học Sĩ những lão thần này tiến cung. Nhưng hôm nay ý chỉ chỉ đưa đến Trường công chúa phủ và mấy cái Vương phủ, nghĩ đến chuyện của Hoàng Thượng đối với triều đình mà nói, không phải chuyện quan trọng."
Ôn Tiểu Tiểu Huyện chủ phủ cũng nằm trên phố Phượng Ngõ, lúc Chử Hưu đến đã dặn Trương thúc lưu ý một chút. Huyện chủ trong phủ không có bất cứ động tĩnh gì, đã nói lên Ngụy Quốc Công chưa đi đến cung, nếu không Ôn Đại Nương tử liền phái xe ngựa để cho người ta gọi Ôn Tiểu Tiểu về Quốc Công phủ.
Chử Hưu cũng là trong lòng lo lắng, lúc này mới nhất thời không kịp phản ứng. Bây giờ tỉnh táo lại, nàng trong nháy mắt nghĩ thông suốt.
Nàng liếc nhìn Bùi Cảnh, thừa dịp Vu Niệm không chú ý, đưa tay dùng ngôn ngữ ký hiệu khoa tay một chút.
Bùi Cảnh thoáng giật mình, không biết là quên ngày này, hay là thời gian quá dài đã quên ý tứ của ngôn ngữ ký hiệu.
Nàng hậu tri hậu giác kịp phản ứng, ánh mắt nhìn về phía Vu Niệm đang xách theo quần áo nhấc chân muốn lên bậc cấp phía trước.
Ba năm trước đây, tội nhân Tiêu Cẩm Y mưu phản thất bại, vào đúng hôm nay hỏi trảm (xử chém).
Hoàng Thượng là người trọng tình trọng nghĩa, thêm vào lớn tuổi, hôm nay có lẽ là trong lòng có chuyện, lúc này mới triệu kiến thân muội muội và thân nhi tử.
Bùi Cảnh từ trước đến nay tin cậy Chử Hưu, gặp nàng vẻ mặt chắc chắn, cái này mới chậm rãi yên lòng.
Vừa rồi Trường công chúa vội vàng tiến cung, Bùi Cảnh đã nghĩ tới kết quả xấu nhất, thậm chí dự định triệu tập phủ binh. Nếu hừng đông Trường công chúa vẫn chưa trở lại, nàng trước hết đưa sổ gấp tiến cung, sau đó nhường Gió Xuân bọn người ở tại bên ngoài trông coi.
Bùi Cảnh từ nhỏ chịu tư tưởng Nho gia hun đúc, hai chữ "Trung quân" cơ hồ khắc vào cốt nhục. Nhưng nhìn thấy xe ngựa của Trường công chúa rời đi, đầu óc nàng trống rỗng, cái gì đều quên, chỉ muốn muốn nàng ấy bình an trở về.
Nàng thậm chí quên Trường công chúa cùng Hoàng Thượng là huynh muội ruột thịt, Hoàng Thượng cũng không phải là đế vương tuyệt tình lãnh huyết, không có khả năng dùng loại thủ đoạn kia đối phó thân muội muội của mình.
Nhưng Bùi Cảnh vẫn là nghĩ đến những tình huống tăm tối nhất, sợ Hoàng Thượng thật bệnh nặng, lại sợ Người cáo ốm triệu kiến Vũ Tú, sau đó giam lỏng nàng ấy tại Cung trong.
Lúc này tỉnh táo lại, Bùi Cảnh cúi đầu áy náy.
Đã là hổ thẹn với sự đối đãi tốt của Hoàng Thượng đối với nàng, lại là hổ thẹn đối với việc nàng thờ phụng Nho học bao nhiêu năm qua.
Chử Hưu đưa tay, sờ lên đầu Bùi Cảnh: "Nàng cũng là quá lo lắng Điện hạ rồi. Nếu người tiến cung đổi thành Niệm Niệm, ta có lẽ cũng không thể bình tĩnh như vậy."
Đây chính là tranh chấp hoàng vị a.
Hoàng gia huynh muội tương tàn, huynh đệ tranh chấp, phụ tử bất hoà còn thiếu sao.
Nhất là thân cư cao vị, thời gian càng dài tâm tính biến hóa càng lớn, thêm vào bản thân cao tuổi mà người bên cạnh lại trẻ trung, lại nhìn chằm chằm, ai có thể không đa nghi, ai có thể không tàn bạo.
Bùi Cảnh than nhẹ, quay đầu hướng hoàng cung nhìn: "Hi vọng Hoàng Thượng vô sự, hi vọng Cung trong vô sự."
Chử Hưu đi nhanh hai bước, đỡ Vu Niệm trên bậc thềm. Trong đêm tuyết nhỏ, tôi tớ chưa kịp quét đi, trên bậc thềm có một lớp tuyết mỏng, nếu đi đường không cẩn thận dễ dàng trượt chân.
Chử Hưu trấn an hai người: "Chờ thêm một lát, nhiều nhất một canh giờ, Trường công chúa sẽ cho người truyền lời trở về."
Trong Cung.
Vũ Tú là người đến nhanh nhất, tiếp theo là Thụy vương cưỡi ngựa mà đến, cuối cùng mới là Khang vương hành động bất tiện.
Ba người đứng ở ngoài điện, đều là vẻ mặt lo lắng, cau mày.
Lý công công đi ra từ nội điện, sắc mặt như thường, thậm chí còn hướng ba người cười một tiếng: "Bệ hạ ở bên trong chờ các vị, mau vào đi thôi."
Thụy vương hồ nghi nhìn chằm chằm Lý công công, giữa lông mày mang theo sự sắc lạnh, đang muốn mở miệng, Khang vương đang ngồi trên xe lăn bên cạnh đưa tay kéo hắn một cái, hướng hắn lắc đầu.
Lý công công vẫn luôn hầu hạ phụ hoàng. Nếu phụ hoàng có chuyện, hắn không thể nào là bộ dáng cười như thế này. Hiện tại thấy Lý công công thần sắc không có chút bối rối lo lắng, bọn họ nên yên tâm mới phải.
Thụy vương hậu tri hậu giác kịp phản ứng, nhanh chân hướng nội điện đi. Người còn chưa tới trước giường liền bắt đầu hô: "Phụ hoàng."
Vũ Tú đẩy Khang vương đi vào.
Vị Hoàng Thượng vốn nên bệnh nặng nằm trên giường, lúc này lại ngồi xếp bằng, khoác áo ngoài trên giường êm. Nhìn thấy Thụy vương một thân gian nan vất vả sau khi đi vào cắm đầu thẳng đến trước giường, Người vui mừng đồng thời lại cảm thấy đáng tiếc.
Là một đứa con tốt, nhưng lại không có gì đầu óc.
Thụy vương chạy vội tới trước giường, lúc này mới phát hiện trên giường không có ai. Hắn nhìn xung quanh một vòng mới nhìn rõ lão phụ thân đang ngồi trên giường êm bên cửa sổ: "..."
Thụy vương nhìn xem giường, lại nhìn xem phụ thân, ngồi phịch xuống bên cạnh giường rồng, phàn nàn nói: "Ngài đang diễn tuồng gì thế này, làm con sợ muốn chết. May mà ban đêm trên đường không có ai, không phải con một đường phóng ngựa tới đến gây ra bao lớn náo loạn."
Hoàng Thượng chép gối mềm sau khi đứng dậy ném hắn: "Ngươi cũng biết đường phố không được phóng ngựa à!"
Người mắng nhi tử âm vang hữu lực, không có nửa phần ốm yếu bộ dáng: "Phạt ba tháng bổng lộc, để ngươi nhớ lâu."
Thụy vương tiếp nhận gối mềm ôm vào trong ngực, không cần mặt mũi cười nói: "Nhi thần nhận phạt."
Vũ Tú đẩy Khang vương tiến đến, xe lăn hướng về phía giường êm.
Hoàng Thượng thấy Vũ Tú tóc dài chỉ dùng trâm vàng kéo lên, gương mặt bên cạnh tóc mai hơi loạn, liền biết đêm nay cũng làm nàng ấy sợ. Lại nhìn Khang vương, ngay cả giày cũng không xỏ, chỉ lê chân đặt ở bàn đạp xe lăn.
Hoàng Thượng cười, vỗ vỗ bên cạnh mình, nhường Vũ Tú ngồi lại đây, lại phân phó Lý công công: "Mang mấy chén trà nóng qua tới cho bọn hắn ủ ấm thân thể."
Vũ Tú thấy Hoàng tẩu không tại, trong lòng hoàn toàn an định lại, nhíu mày nhìn về phía Hoàng huynh bên cạnh: "Người lớn tuổi rồi."
Thụy vương đi theo gật đầu, phụ họa lên án: "Nghe được ngài bệnh nặng, tim con đều dọa đến ngừng đập! Con mới bao nhiêu tuổi, con không thể không có cha."
Hoàng Thượng trừng hắn, bó lấy áo ngoài trên người, cười ha hả nói với Vũ Tú: "Cái này không phải là muốn gặp các ngươi sao, lại nói, ta cũng không có nói ta bệnh nặng."
Thật sự là Người không nói Người bệnh nặng, Người chỉ là nhường người trong cung gấp triệu Trường công chúa và hai vị Vương gia tiến cung. Những chuyện khác đều là người ngoài chính mình phỏng đoán, cảm thấy Người tuổi này bỗng nhiên gấp triệu mấy vị Điện hạ tiến cung, tất nhiên là thân thể không được.
Khang vương hai tay khoác lên trên xe lăn, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía phụ thân: "Nhi thần cái thân thể này, có thể chịu không được hành hạ như thế. Ngài lần sau nếu là nhớ tới chúng con liền nói rõ, đừng như thế hù dọa nhi thần."
Hoàng Thượng cười: "Biết, biết."
Vũ Tú đưa tay, thay Hoàng huynh kéo áo ngoài lên vai: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoàng Thượng lúc này mới chậm rãi ung dung nói: "Ta đêm nay mơ tới Tiêu Cẩm Y."
Tội nhân Tiêu Cẩm Y đã chết ròng rã ba năm, thực sự trừng phạt đúng tội, nhắc đến thôi cũng cảm thấy xúi quẩy.
Hoàng Thượng hiển nhiên cũng nghĩ như vậy: "Mộng thấy hắn về sau, ta liền muốn việc đã tính qua ba năm, chuyện của Tiểu Niệm Nhân đừng có lại kéo. Ta mặc dù thân thể khỏe mạnh, nhưng dù sao lớn tuổi, cũng muốn gặp nàng nhiều hơn chút. Như vậy sau này gặp lại Liễu muội tử, cũng tốt nói với nàng ấy tình hình gần đây của Tiểu Niệm Nhân."
"Theo ý ta, trước truy phong Liễu Gia, sau đó thuận nước đẩy thuyền nói lên Liễu Gia mất đi ngoại tôn nữ là Liễu Niệm, rũ sạch quan hệ của nàng với Tiêu Cẩm Y, theo Liễu Gia bên này phong thưởng Tiểu Niệm Nhân."
Vũ Tú gật đầu: "Tốt, theo lời Ngài xử lý."
Trà nóng được dâng lên. Thấy mấy người nhấp hai ngụm, Hoàng Thượng mới nói tiếp: "Ta vừa rồi yểm (lâm vào trạng thái ngủ không sâu), thật sợ một giấc tỉnh không đến, lúc này mới vội vã gọi các ngươi tới, miễn cho ta đi đột nhiên trên triều đình làm sai lầm."
Ba người may mà đã nhấp một ngụm trà nóng, nếu không lúc này trong lòng lại là một hồi chua xót lạnh buốt.
Thụy vương không cao hứng: "Ngài không cho phép nói như vậy."
Khang vương rủ xuống mắt nhìn chén trà.
Vũ Tú trầm mặc không nói, chỉ nhấp thêm hai ngụm trà nóng.
Hoàng Thượng cười ha hả, vỗ bộ ngực mình: "Đừng vẻ mặt cầu xin, ta đây không phải thoát khỏi mộng cảnh tỉnh lại, hiện tại đang rất tốt."
"Chỉ là a, yểm lần này ta cũng lấy lại tinh thần, ta cái này vất vả hơn nửa đời người, thời gian còn lại liền muốn cùng Hoàng tẩu và mẹ của các ngươi nhàn nhã vượt qua, uống chút trà thưởng thưởng cảnh, hưởng thụ một chút."
"Ngoại trừ nguyên nhân này bên ngoài, chủ yếu là ta tinh lực càng phát ra không tốt, trên triều đình chính sự, ta cũng có chút lực bất tòng tâm, muốn tìm người thay ta trông coi."
Người nói đến đây, ngay cả Thụy vương cũng biết ý tứ sâu xa trong lời nói.
Thụy vương và Khang vương cùng nhìn về phía Vũ Tú.
Hoàng Thượng cũng cười quay đầu nhìn muội tử bên người, tay khoác lên mu bàn tay nàng ấy, vỗ nhè nhẹ, sau đó nhìn về phía hai đứa con trai trước đầu gối: "Trọng trách này ta muốn giao cho cô cô các ngươi, các ngươi có bằng lòng hay không?"
Thụy vương cùng Khang vương buông xuống chén trà, Thụy vương một gối quỳ xuống đất, Khang vương gật đầu cúi mình: "Nhi thần bằng lòng."
Hoàng Thượng tay nắm Vũ Tú: "Vậy là tốt rồi."
Người lại nhìn về phía Vũ Tú: "Ngươi có bằng lòng hay không đón lấy cái gánh nặng này?"
Vũ Tú quay lại nắm chặt lòng bàn tay ấm áp của Hoàng huynh, thần sắc kiên nghị: "Hoàng muội bằng lòng."
Hoàng Thượng cao hứng trở lại: "Đến đều tới rồi, đêm nay chớ đi a, ta nhường Lý công công chuyển nồi tới, chúng ta ăn lẩu xiên được."
Chủ đề thay đổi quá nhanh, khiến Thụy vương lúc đứng dậy từ mặt đất suýt nữa đau thắt lưng.
Thụy vương: "Ngài không ngủ?"
Hoàng Thượng khoát tay: "Ta cảm thấy thiếu, ngủ tỉnh lại sau giấc ngủ hiện tại không có chút nào buồn ngủ."
Thụy vương: "..."
Có thể hắn tuổi trẻ cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn a.
Thụy vương nhìn Trường công chúa.
Vũ Tú trầm mặc lại mở miệng: "Cảm thấy thiếu không bằng lên phê sổ gấp đi."
Hoàng huynh tuổi này, cảm thấy thiếu, tinh thần đủ, thích hợp nhất đốt đèn chịu dầu phê sổ gấp.
Hoàng Thượng bó lấy quần áo: "Ta đã lớn tuổi rồi,... vẫn là ăn lẩu xiên trước đi."
Thế nhân đều nói Lão ngoan đồng, người già đi tùy hứng lên tựa như đứa nhỏ. Ba cô cháu liếc nhau, cười ứng: "Đi, bồi Ngài ăn."
Ba người ăn lẩu xiên trước, phân biệt sai người hồi phủ truyền tin tức, miễn cho người trong phủ lo lắng.
Trải qua đêm này, hôm sau Hoàng Thượng vẫn như cũ tự mình vào Triều sớm.
Đồng thời tuyên bố hai chuyện, một là truy phong Liễu Gia và tìm kiếm Liễu Niệm, hai là Người nghỉ dưỡng thân thể nhường Trường công chúa giám quốc.
Việc tìm kiếm Liễu Niệm được Hoàng Thượng giao cho Thụy vương đi làm.
Thụy vương biết rõ Tiểu Niệm Nhân ở đâu, nhưng lại không thể lập tức đem người lôi ra. Hắn đành phải đối phó với kết quả tìm kiếm manh mối về Liễu Niệm.
Thời gian qua đi ba tháng, Thụy vương cuối cùng tìm tới người mà Trung Nghĩa Hầu nguyên lai tìm hơn mười năm đều không tìm được.
Cả triều văn võ cũng không nghĩ tới, Liễu Niệm cư nhiên lại chính là nương tử của Chử Hưu! Hơn nữa người liền ở kinh thành, ngay dưới mí mắt Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng nghe nói việc này cũng rất "chấn kinh", lúc này hạ chỉ phong Vu Niệm là "Phúc Yên Quận chúa", ban thưởng Quận chúa phủ, đồng thời cho phép Vu Niệm sửa họ là Liễu, về Giang Nam Liễu Gia nhận tổ quy tông.
Lý công công tự mình tiến về Chử gia mới viện ở phố Phượng Ngõ truyền chỉ.
Lúc phong hiệu và ban thưởng phủ đệ, Vu Niệm đều không có nhiều phản ứng.
Dù sao Ôn Tiểu Tiểu xem như Huyện chúa đều có phủ đệ, huống chi Quận chúa.
Mãi đến khi Lý công công đưa tay, sau lưng hai hàng thị vệ bưng khay đậy vải đỏ xuất hiện, Vu Niệm mới quay đầu nhìn về phía Chử Hưu bên người.
Chử Hưu mím môi cười yếu ớt, lắc đầu không nói.
Vu Niệm hồ nghi nhìn về phía trước.
Lý công công cười cho nàng giải đáp câu đố, để cho người ta đem vải đỏ xốc lên.
Ba tháng, ánh dương quang vừa vặn.
Vu Niệm đã nhìn thấy vải đỏ vén lên sau, trên khay đặt vào thỏi vàng ròng.
Dưới ánh mặt trời, chúng xếp chỉnh tề kề cùng một chỗ, thoang thoảng phát ra kim quang, lấp lánh khiến người ta không dời nổi mắt.
Ánh mắt Vu Niệm chốc lát sáng lên, miệng dưới ý thức khẽ nhếch. Ý thức được bất nhã, nàng vội vàng đưa tay dùng tay áo che miệng, đỏ mặt.
Nàng có chút xấu hổ, khẽ cắn môi dưới nhìn Chử Hưu.
Chử Hưu quay đi chỗ khác nén cười.
Vu Niệm: "..."
Yêu thích Kim Tử quá bình thường, nàng yêu thích chính là rất thuần túy, chỉ yêu thỏi vàng ròng.
Chờ người truyền chỉ sau khi rời đi, Vu Niệm gọi Sở Sở cùng đại tẩu đến, cùng đi sờ thỏi vàng ròng: "Quay đầu vẫn là phải tồn (cất giữ)."
Dù sao coi như đặt ở trong rương đắp lên quần áo, bọn chúng cũng không thể sinh Kim Tử con.
Chử Hưu đưa người trở về, đem túi tiền trống rỗng sau khi thưởng cho người trong cung giật ra cho Vu Niệm nhìn.
Vu Niệm chọn lấy một khối Kim Tử, đặt ở trong túi tiền nàng.
Chử Hưu lập tức vung lên vạt áo, một gối quỳ xuống đất, tay nắm nàng chỉ hôn nàng mu bàn tay, ngẩng mặt vừa cười vừa nói: "Thần tạ Quận chúa thưởng ~"
Vu Niệm bị nàng chọc cho cười khanh khách.
Ban đêm, hai thê thê ôm cùng một chỗ.
Chử Hưu ngậm lấy vành tai Vu Niệm, thấp giọng hỏi: "Ta vừa rồi hầu hạ, Phúc Yên Quận chúa đã thỏa mãn chưa?"
Vu Niệm lúc này còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, trái tim còn đang đập dồn dập, nghe vậy mơ mơ màng màng "".
Giọng nói mềm nhu nhẹ khàn, mang theo sự tự phụ mười phần, câu lấy tâm thèm khát của Chử Hưu.
Chử Hưu cười hôn đầu vai nàng: "Ta có thể hay không lại hầu hạ nàng một lần?"
Vu Niệm: "..."
Vu Niệm muốn tránh, lại bị Chử Hưu một tay ôm vào trong ngực.
Chử Hưu một tay chống lên bụng Vu Niệm, ra vẻ đứng đắn: "Cái này cơm chùa ta không thể ăn không công a."
"Cho nàng ăn không, cho nàng ăn không."
Vu Niệm nắm chặt cổ tay nàng, cánh môi đỏ bừng, mi mắt rung động, đôi mắt ngập nước, đuôi mắt ướt át. Rõ ràng mới khóc qua, nhu nhu nhược nhược cầu xin tha thứ: "Cho nàng ăn không."
Chử Hưu nhíu mày: "Nàng nói đó nha."
Vu Niệm mờ mịt mơ hồ: "?"
Không đợi Vu Niệm kịp phản ứng, Chử Hưu liền đem người đẩy ngã, hôn một đường hướng xuống, miệng lớn nuốt ăn.
Vu Niệm xoay giống đầu con cá trên thớt.
Kỳ thật đối với nàng mà nói, có làm hay không Quận chúa đều như thế, bởi vì nàng đã sống một cuộc đời đầy đủ yên vui hạnh phúc. Nhưng có thể trở lại Liễu Gia, biết về mẹ đẻ của mình, Vu Niệm vẫn rất cao hứng. Ít ra trên đời này, trước Chử Hưu, cũng có người xem nàng như mạng sống.
Vu Niệm muốn, chờ thời tiết lại ấm áp chút, nàng liền cùng Chử Hưu về Giang Nam tế tổ sửa họ.
Theo cảm giác tê dại theo xương sống liên tục tăng lên, da đầu dường như từng khúc nổ tung, Vu Niệm rốt cuộc không phân ra dư thừa tâm thần suy nghĩ khác, cảm quan hoàn toàn ngưng trên người mình.
Nước mắt làm mờ ánh mắt, Vu Niệm mềm mềm nức nở, thấp giọng nỉ non: "Tú Tú."
Chử Hưu nghe được, bàn tay đi lên sờ gò má nàng, dụ dỗ: "Hô lại một lần."
"Tú Tú."
"Tú Tú ~"
Mặc kệ nghe bao nhiêu lần, chỉ cần Vu Niệm lúc này gọi nàng danh tự, Chử Hưu đều có chút hưng phấn, đầu lưỡi đẩy ra hai bên thịt mềm đi đến dò xét.
Cảm giác ra vào dị dạng quá rõ ràng.
Vu Niệm đỏ mặt không được, như lần thứ nhất như vậy, ngượng ngùng dắt yếm che khuất gương mặt, nói thật nhỏ: "Chậm một chút, nàng, sâu một chút."
Chậm không được, nhưng là có thể sâu hơn.
Chó con vĩnh viễn ăn không đủ thịt xương, giống như Chử Hưu, mãi mãi cũng thèm Vu Niệm.
Ván giường khẽ nhúc nhích, màn bốn góc Kim Linh phát ra tiếng chuông reo giòn giã, đêm còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip