13

"Phò mã, dậy thôi. Chúng ta còn có việc phải làm a." Sở Thiên Ca tỉnh dậy trước, cưng chiều nhéo mũi người kia gọi dậy.

"Ưm~ Dậy rồi, đừng gọi nữa~" Con sâu lười đang cuộn mình trong chăn bị làm phiền nhưng lại không dám phản kháng, chỉ ngoan ngoãn thức dậy để nàng không hành hạ cái mũi của mình nữa.

Sau khi hoàn thành công tác thay đồ, hai người xuống tầng dưới của khách điếm để ăn sáng. Từ trên đi xuống là một cặp thần tiên quyến lữ, thiếu niên anh tuấn với làn da bạch ngọc, ngũ quan sắc xảo, đôi con ngươi linh động, dù trong khá trẻ con nhưng vẫn thu hút bao ánh nhìn. Kế bên là nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng mang một nét đẹp trưởng thành nhưng xa cách, dường như xung quanh nàng đang có những bức tường vô hình đang tách nàng với thế giới, nàng như một tiên nữ ở một nơi thật cao mà con người không thể với tới được. Một nam một nữ cứ như vậy sánh đôi lại khiến người ta cứ phải trố mắt nhìn, vạn vật như đình chỉ lại sau sự xuất hiện của hai người. Nếu không phải vẫn còn thở, người ngoài nhìn vào còn tưởng tất cả họ đều đang bị hoá đá.

Hai người vô cùng tự nhiên mà bỏ qua những ánh mắt soi mói kia, lại đi đến một chiếc bàn trống, ngồi xuống.

"Hi muốn ăn gì?"

"Ta ăn gì cũng được, có thịt là được a~ Nàng muốn ăn gì thì cứ gọi đi."

"Ân" Sở Thiên Ca gọi đến tiểu nhị, bảo hắn làm vài món. Chỉ lát sau đồ ăn đã được dọn lên, bao gồm một món canh, một món rau và đặc biệt là một đĩa thịt.

Có vẻ như hương hoa từ người nàng quá mức mê hoặc mà ong bướm đã nhịn không nổi mà bay đến. Quý công tử cầm chiếc phiến ngồi bàn bên trái, đại hán tay cầm đại đao ngồi bàn bên phải, một đám lâu la ô hợp cùng ngồi một bàn gần đó đã bắt đầu có động thái muốn làm phiền. Ngay khi công tử kia tiến đến gần sát liền bị đại hán đánh bay, đại hán còn chưa kịp làm gì lại bị nhóm ô hợp kia chặn đường. Hai bên giằng co được một lúc, đến khi Thường Hi và Sở Thiên Ca ăn sắp xong lại đổi ý định thành hợp tác, cùng nhau tiến đến, ý muốn đoạt được Sở Thiên Ca đều viết rõ trên mặt.

Đôi vợ chồng trẻ kia lại chẳng mấy quan tâm, ăn uống xong xuôi liền thanh toán, chuẩn bị rời đi. Tổ hợp đại hán và lâu la kia cũng đồng thời vọt đến chắn đường.

"Mỹ nhân, đi đâu mà vội. Theo bổn đại gia đi, bổn đại gia nhất định cho nàng vinh hoa phú quý."

'Vinh hoa phú quý? Nàng còn cần các ngươi cho nàng vinh hoa phú quý? Ta nhổ vào mặt các ngươi. Phi! Phi! Phi!'

"Không có hứng thú." Sở Thiên Ca một cái liếc mắt cũng không thèm cấp, lạnh nhạt phun ra bốn từ vàng ngọc.

"Hửm? Chẳng lẽ nàng lại có hứng thú với tiểu bạch kiểm kia? Nếu vậy thì mắt nhìn người của nàng thật kém, ahaha!"

"Hắn vẫn tốt hơn ngươi gấp vạn lần." Này là Sở Thiên Ca nén giận nói a, nắm tay của nàng đã thu lại thành quả đấm, nét mặt cũng tối sầm đi, xung quanh như có như không phát ra hàn băng lạnh run người.

"Hừ! Không biết tốt xấu! Xông lên!"

Nhẹ nhàng tránh thoát móng heo của bọn hắn, Thường Hi mang theo Sở Thiên Ca một đường đi thẳng ra ngoài, không một chút để tâm đến tổ hợp kì dị đang ngẩn ngơ phía sau. Không phải cô không dám mà là không thèm, sợ ra tay với chúng lại làm bẩn tay mình,nên thôi. Đến khi bọn hắn đã hồi thần lại và muốn đuổi theo thì đã bị một bóng người chặn đường. Tức giận đến nghiến răng, chúng điên cuồng lao lên hòng băm thay người trước mặt. Lại qua một hồi huyên náo đủ loại âm thanh như "binh" "bốp" "bụp" "bẹp" cùng tiếng hét thất thanh "tha mạng a~", tất cả họ đều xụi lơ nằm đó, hoàn toàn không còn khả năng phản kháng. Giải quyết xong tổ hợp kì dị kia, Khương Đình mới lon ton chạy theo vị chủ nhân đáng kính. Nếu có đuôi phía sau, khẳng định chiếc đuôi đang không ngừng vẩy tới vẩy lui như tiểu cẩu a~

____---____---____---_____

"Công Chúa, Phò mã, lúc nãy thuộc hạ nhìn thấy một nam nhân thân mặc kim giáp từ doanh trướng đi ra. Có lẽ, đó là tướng quân của bọn họ."

"Quân số của bọn họ là bao nhiêu."

"Bẩm Phò Mã, đóng quân ở đây có khoảng mười vạn quân."

"Mười vạn quân. Chắc chắn là ai đó đang nuôi binh."

"Sao Phò Mã lại nghĩ vậy."

"Công Chúa, không phải người khẳng định quan Tri Phủ và đại đội binh mã này có liên quan sao. Nhưng là, hắn nuôi nhiều binh như vậy cũng đâu có làm gì, nếu để trấn áp người dân nhiêu đó là quá nhiều, nếu để phản động vậy thì quá ít. Hơn nữa, một quan Tri Phủ làm sao có khả năng nuôi nổi nhiều binh như vậy, chắc chắn có kẻ hỗ trợ hắn. Vậy nên ta có thể kết luận rằng, chính là kẻ đứng sau hiệp trợ cho hắn mới là kẻ chủ mưu. Và quan trọng là người đó còn có sẵn một lượng binh lực."

"Phò Mã nói đúng. Nhưng mà, phải là ai mới được? Phụ Hoàng chỉ có một vị tỷ tỷ đã mất, tam hoàng thúc thì thích tiếu ngạo đó đây không hề có hứng thú với Hoàng vị. Thần tử trong triều, ta đều nhìn ra tâm tư của họ, không hết cũng được năm sáu phần, họ hoàn toàn không có ý đồ gì với ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn đó. Vậy người đứng sau có thể là ai?"

Thường Hi nghe xong không đáp, lại quay sang hỏi Ám Vệ.

"Đại đội binh mã đó xuất hiện từ khi nào?"

"Bẩm Phò Mã, là từ trước đại hôn của Công Chúa một ngày. Nhưng đến tận bây giờ mới phát hiện ra."

"A~ Có lẽ là... Người ái mộ Công Chúa chăng?"

Phốc! Khụ...khụ! Phò Mã a, Trưởng Công Chúa nhà ta đều bị ngươi làm sặc chết rồi. Khi không lại phát biểu một câu chua lét như vậy, là muốn ngâm giấm ai đây?

"Khụ! Phò Mã, ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Không phải Trịnh phó tướng kia luôn hướng Công Chúa ái mộ, nhiều năm đợi chờ sao? Nay lại bị ta đoạt được vị trí Phò Mã này, hẳn là hắn đã tức giận lắm a~" Thường Hi diện vô biểu tình, thanh âm đều đều làm người ta không nghe ra tâm tình.

"Làm sao Phò Mã lại biết?" Sở Thiên Ca mịt mờ hỏi một câu, nàng nghĩ chắc là cô sẽ không phí nhiều tâm tư đi điều tra chuyện liên quan đến mình như vậy.

"Hắn nói a~" Thường Hi bình thản chỉ vào Ám Vệ còn đang quỳ phía dưới, khiến mồ hôi lạnh từ thái dương và sống lưng của hắn không ngừng tuông ra. Bởi vì a, Sở Thiên Ca đang nhìn hắn với ánh mắt sắt lạnh, tưởng chừng như nàng có thể đâm chết hắn bất cứ lúc nào.

Từ đâu một Ám Vệ xuất hiện, vội vàng báo cáo.

"Công Chúa, Phò Mã, quân tình báo của chúng ta bị phát hiện. Số lượng địch rất đông nên không thể đối chiến, giờ đang bị chúng truy sát."

"Chúng ta đi xem."

Nói rồi cả bốn người cùng lực lượng Ám Vệ mấy mươi người lao ra hỗ trợ. Đối phương rất đông nhưng cũng chỉ là binh tôm tướng cua, một Ám Vệ được đã được huấn luyện qua có thể đối phó cùng lúc mười mấy người, hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ là, giao chiến đã gây ra nhiều tiếng động lớn thu hút sự chú ý của kẻ địch. Địch càng lúc càng nhiều, mà Ám Vệ bên người lại không đến trăm. Dần dần, sức chịu đựng đã đến giới hạn, khả năng chiến đấu đều bị hạn chế bởi thể lực, đội Ám Vệ rơi xuống thế hạ phong. Nhận thấy tình hình không ổn, Đại Tướng Quân của đội quân này cũng đã xuất hiện, Thường Hi liền ra hiệu cho người mình mang Công Chúa đi trước, bản thân xông đến giao chiến với địch. Sở Thiên Ca vùng vẫy không vẫy không chịu, nhưng sức nàng đã yếu nên cơ bản chẳng có chút ảnh hưởng nào, Ám Vệ đành đánh ngất nàng rồi mang đi.

Từng người từng người cứ thế ngã xuống, thây chất thành núi nhỏ, Thường Hi một thân đầy vết thương cố gắng cầm cự. Từ xa, một nhóm hắc y khác bay đến rãi bột thuốc ngủ xuống phía dưới. Ngay tức khắc, toàn bộ binh sĩ ngã rạp xuống đất, mê man bất tỉnh. Nhóm hắc y quan sát thấy người cần tìm, liền lao xuống bắt lấy người đó.

"Đây chính là người Công Chúa muốn tìm. Mau! Mang người về."

"Cẩn thận một chút a, ngài ấy là Tuệ Vương đó."

"Mau lên, phụ ta bê hai cái chân."

"Bao đâu, bao đâu, mau mang đến."

"Sao lại để vào bao a?"

"Công Chúa căn dặn, Tuệ Vương lắm mưu nhiều kế. Dù ngài ấy có đang bị thương cũng không thể mất cảnh giác, cho nên a, ta là bất đắt dĩ mới phải bỏ ngài ấy vào bao cho an toàn."

"Ân."

Thường Hi đang mê man không tỉnh táo, đột nhiên tay bị người ta giữ lấy, chân cũng bị kéo lên liền giật mình muốn phản kháng. Nhưng thần trí của cô đang không tỉnh táo, cộng thêm vết thương đang chảy máu không ngừng, cô nhanh chóng ngất đi.

Vậy là ngày hôm đó, Trưởng Phò Mã Sở Quốc bị đánh trọng thương, sau lại bị người ta bắt cóc bỏ bị mang đi. Câu chuyện này khi lan truyền ra chính là một hồi chấn động Tứ Đại Cường Quốc. Tất cả mọi người từ nam nữ già trẻ, không hẹn mà có cùng một thắc mắc.

'Ai lại có bản lĩnh bắt cóc quốc bảo Kim Lăng Quốc a?'

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Ngày mai một chap ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip