16

Dạo này tự thấy mình nhạt quá nên không có viết, mất công lại nhạt nhoà luôn đứa con tinh thần của ta. Các vị huynh đài thông cảm hộ a~ ❤️

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

"Ha~ Chán chết đi được! Các ngươi có tránh đường không thì bảo!"

"Ách, việc này... Thuộc hạ không được phép làm vậy, nếu không thuộc hạ sẽ bị chém đầu, mong người hãy hiểu cho."

"Hiểu cái khỉ nhà ngươi! Ta lập lại lần nữa, tránh đường!"

Mới sáng sớm, tẩm cung của Lăng Cát Ánh Huyền đã được một trận loạn thất bát tao. Chuyện là Thường Hi vô cùng buồn chán, muốn ra Ngự Hoa Viên ngồi chơi, ai dè vừa ra đến cửa liền bị đám binh lính chặn lại, bảo là Lăng Cát Ánh Huyền không cho phép. Gì đây trời, ra ngoài cũng không được, nàng là muốn cô chết vì chán sao a~~~

'Hừ! Các ngươi không cho, ta không biết trốn đi chắc.'

Nghĩ là làm, Thường Hi không nói một lời đi ngược vào tẩm cung. Đám binh lính thấy thế cũng tự giác quay về hàng ngũ. Cô vận khinh công bay lên cột nhà nằm ngang, mở ra những tấm ngói, chậm rãi leo ra ngoài. Ngờ đâu, vừa an ổn trên nóc nhà thì năm sáu hắc y bay đến đứng chắn hết chung quanh.

'Ha~ Vừa thoát ra đã bị bắt lại, số ta thật khổ.'

Hai hắc y tiến đến mỗi người một bên 'xách' lên Thường Hi, cùng bay xuống dưới. Đúng lúc, Lăng Cát Ánh Huyền sau khi bãi triều đã trở về thì bắt gặp cảnh tượng này. Nàng vận một thân sắc đỏ rực rỡ, tóc được búi gọn lên, mắt phượng không chút gợn sóng nhìn một màn phía trước. Thường Hi trông thấy Lăng Cát Ánh Huyền liền im bặt không dám nhúc nhích, mắt cũng không tự chủ mà nhìn cắm xuống đất.

"Xảy ra chuyện gì." Nàng lạnh nhạt hỏi, tầm mắt thủy chung dán vào thân ảnh đối diện.

"Bẩm chủ tử, Vương Phu có ý định bỏ trốn." Hắc y nhân vô cùng thành thật báo lại những gì hắn thấy.

"Ta... Ta không có bỏ trốn..."

"Không bỏ trốn? Vậy ngươi làm gì trên mái nhà?" Nàng từng chút ép sát, ngọc thủ nắm lấy cằm Thường Hi kéo sang đối mặt mình.

"Ta ngồi hóng gió." Mỗ nào đó viện cớ nói, sau lại đảo mắt sang nơi khác không dám nhìn đến nàng.

Nàng không giận phản cười, vô cùng cưng chìu mang theo Thường Hi cùng một đội binh lính đi đến Ngự Hoa Viên hóng gió. Trong khi Lăng Cát Ánh Huyền ngồi ở tiểu đình nghỉ ngơi thì Thường Hi không ngừng chạy tới chạy lui, chẳng khác gì tiểu hài tử. Thường Hi đặc biệt yêu thích tự do a, vì bị nhốt suốt một buổi sáng rồi nên giờ cô mới phải tung tăng bung xoã để bù lại buổi sáng của mình. Sau một hồi chạy nhảy mệt mỏi, Thường Hi mới an phận mà quay về tiểu đình ngồi cùng nàng.

Cách đó khá xa, một nhóm Hoàng Tử Công Chúa đang nấp sau bức tường lớn quan sát phía bên này. Bọn họ nhận ra, người đang cùng ngồi với Nhị Hoàng tỷ bọn họ chính là Hi lão sư nhà mình a. Nhưng mà không phải Hi lão sư đã là Phò Mã Sở Quốc rồi hay sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?

Mặt dù thắc mắc nhưng bọn họ không có dám hỏi a, từ khi Thường Hi đi rồi Lăng Cát Ánh Huyền chủ yếu ở trong tẩm cung không cùng bọn họ tiếp xúc nhiều như trước. Sau khi nàng trở thành Vương Hậu, thường xuyên phải giải quyết công vụ. Còn có, nàng hay truyền bọn hắn lên triều học hỏi cùng quản giáo lại suy nghĩ và tư tưởng. Từ lúc nào, tất cả Hoàng Tử Công Chúa đối với nàng đều sinh ra một loại cảm giác vừa kính trọng vừa sợ hãi.

Duy nhất một người vô cùng uy vũ, uyển chuyển bước đến tiểu đình chào hỏi Nhị Hoàng tỷ nhà mình.

"Thập Nhất thỉnh an Nhị tỷ."

Bởi vì Lăng Hân Nguyệt rất thân thiết với Lăng Cát Ánh Huyền, hơn nữa bản thân tiểu thiếu nữ đã được nuông chiều từ nhỏ, không sợ trời không sợ đất, ngang ngược bá đạo, cho nên nàng thích gọi thế nào thì gọi, Lăng Cát Ánh Huyền cũng không trách tội nàng.

"Ân, miễn lễ."

"Nhị tỷ, Thập Nhất có chuyện muốn hỏi."

"Là về Thường Hi?"

"Ân."

"Nàng bây giờ là sủng vật của bổn cung."

Không ngoài dự đoán, Lăng Hân Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên. Chẳng biết từ bao giờ mà Nhị tỷ nhà nàng lại bạo phát tính khí như vậy, đã thích là phải đoạt về.

"Nhưng... Còn Sở Quốc?"

"Sở Quốc không có khả năng điều tra ra được. Trừ phi... Thông tin bị lộ ra ngoài."

Nàng nhìn Lăng Hân Nguyệt đầy ẩn ý, nói xong liền đứng dậy rời đi, tất nhiên là không quên mang theo 'lão bà' cùng đi.

____---____---____---____

Phủ Công Chúa mỗi ngày đều tràn ngập trong hàn băng và sẽ càng lạnh hơn nữa khi có ai đó vô tình nhắc đến sự biến mất của Phò Mã. Dân chúng và triều đình đều chưa biết gì, vì Sở Nguyên Tông đã nhanh chóng chặn hết mọi thông tin. Nhưng người trong phủ chẳng lẽ không nhìn ra khác thường? Sau đại hôn, bọn họ thường xuyên nhìn thấy Trưởng Công Chúa cười nói vô cùng vui vẻ, mà đối tượng làm cho Công Chúa vui vẻ còn ai khác ngoài Phò Mã. Vậy mà mấy hôm nay không ai nhìn thấy Phò Mã đâu, tâm trạng của Công Chúa cũng theo đó mà trùng xuống.

Sở Thiên Ca mỗi ngày nếu không vào cung diện thánh thì chính là nhốt mình trong phòng. Đã qua bao nhiêu ngày mà một chút tin tức cũng chẳng có, rốt cuộc Thường Hi của nàng đang ở nơi nào?

Bóng trắng nhỏ nhắn nhảy thoắt lên người nàng, nàng cũng cưng chìu mà ôm lấy nó. Cái đầu nhỏ cọ cọ vào cổ nàng làm nũng, Sở Thiên Ca hiểu ý xoa đầu nó, lúc này nó mới thôi làm nũng mà an tĩnh trên vai nàng. Nó là tiểu bạch thỏ mà Thường Hi đã nhận nuôi được gọi tiểu Bạch bởi bộ lông trắng muốt của nó, sau mấy ngày dưỡng thương thì tiểu Bạch đã khoẻ lại có thể tự do chạy nhảy. Sở Thiên Ca ngày nào cũng cùng tiểu Bạch tâm sự, và tất nhiên là tiểu Bạch không có khả năng trò chuyện cùng nàng rồi. Nhưng điều nàng cần bây giờ là ai đó hoặc cái gì đó nghe nàng nói, cũng như một phương thức giải toả bầu tâm sự.

Có đôi lúc nàng cũng oán giận tại sao gia hoả kia không tự mình trở về? Với năng lực của nàng, đã muốn chạy thì làm gì có ai đủ khả năng giữ chân. Vậy mà bao nhiêu ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu. Đáng giận!

'Hừ! Thường Hi thối! Ngươi có giỏi thì đi luôn đi, đừng để lão nương nhìn thấy ngươi, nếu không.....'

Nội tâm gào thét là thế, nhưng Sở Thiên Ca nhà ta vẫn nhớ lão công lắm a. Nếu không, nàng cũng đâu có mỗi ngày tự kỉ với tiểu Bạch chớ~~~
____---____---____---____

Mộng Lâu buổi sáng là thời gian nghỉ ngơi chính. Nhưng không hẳn là tất cả, ví dụ điển hình chính là chưởng quản hiện tại của Mộng Lâu_Tư Đồ Khuynh Vũ. Buổi tối khi người ta bận rộn chạy đôn chạy đáo, người tiếp khách kẻ bồi bàn thì nàng vô cùng thảnh thơi mà...đi ngủ. Nên bây giờ nàng đang rất tỉnh táo mà nhăm nhi bữa sáng.

Bởi vì Lâu Chủ_Thường Hi từng nói, thức khuya sẽ mang đến rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực. Ví dụ như, da sẽ bị lão hoá hay nói đơn giản hơn là da mau già. Rồi làm giảm trí nhớ, dễ bệnh, vân vân các thứ. Mà với tâm hồn thiếu nữ lại ưa thích cái đẹp của mình, nàng không thể để bản thân xuống sắc được. Cho nên, mặc ai làm gì làm nàng vẫn vô tư đi ngủ.

Bỗng dưng bên ngoài 'đùng' một tiếng, cánh cửa tội nghiệp đã nằm im trên đất mẹ. Tư Đồ Khuynh Vũ chưa có chuẩn bị tinh thần liền phun sạch ít canh vừa mới uống vào, sau đó ôm ngực mà ho sặc sụa. Vừa muốn mắng xem là tên trời đánh nào làm phiền nàng bữa ăn thì nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn đi vào, thế là bao nhiêu lời vàng ngọc đều bị nuốt trở lại.

Thiếu niên đó đi đến trước mặt nàng, không nói không rằng giơ lên một khối ngọc tử sắc, vừa nhìn liền biết là người liên quan đến cái tên vô tâm vô phế kia. Tư Đồ Khuynh Vũ rất nhanh bình tĩnh lại quyết không để mất thể diện trước người mới được. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đầu hắn đã kề sát bên tai, thổi khí như lan vào tai nàng, hắn nói.

"Ta tên là Thường Thiên, sau này mong ngươi chiếu cố, Khuynh Vũ."

Hắn nói xong liền xách đích bỏ đi, một lần cũng không ngoái lại. Để lại đó một chưởng quản mặt cắt ra máu cùng một đám nhí nhố hóng xem kịch hay. Tất cả bọn họ đều trố mắt nhìn, thiếu điều muốn rớt luôn nhãn cầu ra rồi. Lí do đại khái chính là...

"Uy! Thiếu niên kia sao lại tuấn tú như vậy a..."

"Nhưng mà cũng thật lạnh đi..."

"Hắn cùng chưởng quản là quan hệ gì a?"

"Ai mà biết được."

"Các ngươi xem, sao mặt nàng lại đỏ vậy?"

"Ngươi không thấy lúc nãy tên kia vừa làm gì sao."

"....."

"Các ngươi đều cút hết cho lão nương!!!"

Đấy, chờ sư tử rống...ý ta là truyền âm đại pháp của Tư Đồ Khuynh Vũ vang lên không ngừng tra tấn lỗ tai thì đám bà tám kia mới chịu giải tán.

____---____---____---____

"Thường Hạo, nước đâu!"

"Nước đây nước đây, lão bà, ngươi từ từ uống a."

"Thường Hạo, ta mỏi chân."

"Để ta xoa bóp cho ngươi a, lão bà."

"Thường Hạo, hôm nay nóng quá."

"Người đâu, mang vài khối băng đến đây!"

Ân, phía trên chính là tình cảnh của tiểu Hạo hiện giờ. Khắc Luân lần đầu tiên hắn gặp chính là ôn nhu như ngọc, không hề có cái bản tính hổ dữ này a. Không biết sao lại thay đổi 180° như vậy nữa, không chừng là do hắn sủng đến hư rồi đi. Trả lại A Luân trầm tĩnh của ta đây! Ô~Ô

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Chúc mừng năm mới này (ʃƪ^3^)

Tiền vô như nước nhá. (Tiền ra đúng mục đích à).❤️

Đặc biệt mấy bạn nào còn đang ngồi ghế nhà trường như tui thì học hành chăm chỉ theo đuổi ước mơ. Còn ai chưa có ước mơ thì nhanh chóng tìm một cái để làm động lực đi.( ◜‿◝ )❤️

Cuối cùng là, NĂM MỚI VUI VẺ NHÁ!!!❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip