Doanh trại Phó Tướng về nửa đêm vẫn thấp thoáng ánh đèn. Làn khói trắng hồng từ đâu bay vào, lát sau, Vương Phó Tướng đã gục ngã trên án thư.
Bóng đen lấp ló nhích từng bước, cẩn thận thăm dò xem người nọ đã thật sự ngất đi chưa. Nương theo ánh đèn đến chiếc rương nhỏ được đặt bên cạnh Vương Lâm, lại mò mẫm trên người hắn chìa khoá. Sau khi lấy được thứ đồ cần thiết, bóng đen cất rương nhỏ và chìa khoá vào người, nhanh chóng tẩu thoát.
Sáng hôm sau, doanh trại của Vương Lâm 'được' lật tung cả lên. Hắn tức giận đến đỏ mắt, tay nắm thành quyền, mạch máu đỏ tươi đều hiển lộ rõ ràng. Hắn ánh mắt vừa là phẫn nộ vừa là lo lắng, lỡ như nhưng thứ bên trong bị lộ ra ngoài, lỡ như bị Đại Tướng Quân nhìn thấy, không những phá hủy hắn tiền đồ còn uy hiếp được kẻ đang ngồi trên long ỷ kia. Không khéo, rơi vào tay kẻ ác ngai vị của người kia cũng bị lật đổ. Đến lúc đó, không chờ đám Hoàng Tử kia kịp hành động, Chu Quốc liền chuyển chủ.
Vương Lâm cẩn thận nhớ lại, tối qua hắn đang mãi suy nghĩ nên thế nào tiếp cận Dạ Khuynh Thành, nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra nên thế nào thì đột nhiên vô cùng chóng mặt, cả cơ thể tê rần mất hết sức lực, lát sau thì gục ngã. Khốn kiếp! Là ai dám hạ mê dược, còn là loại mê dược hắn không tài nào phát hiện ra. Thân là Phó Tướng cũng đồng dạng là con nhà võ, hắn ít nhiều cũng biết đến hạ dược. Nếu là loại dược bình thường hắn khẳng định bản thân sẽ phát hiện ra ngay, đằng này lại không mảy may phát giác. Chứng tỏ kẻ này rất giỏi về dược đặc biệt là độc dược, mà thiếp thân tỳ nữ bên cạnh Dạ Khuynh Thành, một là giỏi võ hai là tốt văn ba là biết sơ qua chăm cứu trị thương. Vốn không có ai nằm trong vùng nghi vấn, bực tức muốn phát tiết lại nghe lính gác truyền lời từ Đại Tướng Quân bảo hắn đến bàn một ít công vụ.
Dạ Khuynh Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu. Trước đó nàng rất rõ ràng hướng hắn phân phó, hoặc là khiến bên kia không đánh đã hàng, hoặc là quyết một trận thắng thua. Hắn lại như thế nào mang về đáp án nàng không ngờ đến nhất, không đánh, cũng không muốn hàng... Cái loại câu trả lời có cũng như không này, Khắc Luân không phải bị lú lẫn ở đâu đi lại mang về? Này, nàng còn có ngoại công và mẫu thân chờ nàng về chăm sóc, nàng không có rảnh mà ở đây dây dưa từ năm này qua tháng nọ nha. Mà cho dù nàng có muốn đóng quân ở đây luôn thì chắc gì Chu Khiết đã để yên, hắn vẫn cần tài vật Kim Lăng Quốc để bảo vệ giấc mộng an nhàn của mình mà.
Ngoài ra thì...Lâm Khiết? Hắn như thế nào lại không có hành động? Mục đích thật sự của hắn là gì? Trước giờ Dạ Khuynh Thành luôn khiến cho người ta cảm giác nhìn không thấu, đây là lần đầu tiên nàng nhìn không thấu một người. Quả nhiên khó chịu!
Khẽ liếc nhìn nam nhân ngồi bên dưới, hắn bày tỏ thái độ hối lỗi, đầu cúi thấp, hai ngón trỏ chọt chọt vào nhau, bộ dáng thập phần ủy khuất. Xin thưa, ngoài Thường Hạo thì không còn ai nhìn nổi bộ dạng này của ngươi đâu, làm phiền ngươi thu liễm lại! Dạ Khuynh Thành thật hết cách, cũng không biết phải trách hắn thế nào, chỉ đành chờ Vương Lâm đến bàn một chút nên làm thế nào.
"Báo! Bẩm báo Đại Tướng Quân, doanh trại bị tập kích! Số lượng quân địch không lớn nhưng sức chiến đấu rất mạnh, liên tiếp phá vòng vây đã đánh vào bên trong doanh rồi!"
"Đi!"
Vừa ra khỏi lều thì nhìn thấy Vương Lâm đang đi đến, liền mang theo hắn đi tập hợp binh sĩ. Khắc Luân bị bỏ quên cũng lật đật chạy theo sau, nói gì thì nói chức danh Quân Sư của hắn cũng không phải để đó cho oai!
Doanh trại bị tập kích bởi một bộ tộc săn bắn, bọn chúng là đang đi di cư ngang qua nhìn thấy doanh trại, nổi lên dã tâm liền mang người chiếm đoạt. Bởi vì là dân săn bắn lâu năm nên sức mạnh, tốc độ và tinh thần đoàn thể là không đùa được. Từng đợt binh sĩ chống đỡ cứ thế bị hạ gục, rất nhanh đã trống vắng một khoảng lớn. Số ít còn lại trở nên hoang mang, nhưng vẫn cố cầm cự chờ Dạ Khuynh Thành đến.
Dạ Khuynh Thành cũng không để họ chờ lâu thêm nữa, mang hết binh sĩ đến bao vây lấy bộ tộc kia. Đại Tướng Quân xung phong đối chiến tộc trưởng và vài tay cao thủ, Phó Tướng không tự làm mình mất mặt cũng luân phiên ứng phó vài cao thủ khác, các binh sĩ còn lại tập hợp thành đội nhỏ 2-3 người, mỗi đội giải quyết một tên. Khắc Luân đứng ngoài vòng rối rắm, hắn nên làm thế nào a? Hắn một chút võ công phòng thân còn không có, như thế nào giúp đỡ? Bọn họ lại đánh đến hỗn loạn như vậy, hắn như thế nào phát huy được sở trường đây? Lần đầu tiên trong đời, Khắc Luân cảm thấy bản thân vô ích như vậy. Một lần nữa, hắn thấy nhớ lão công rồi~!
Nguyên do gấp gáp không mang giáp bảo hộ, lúc này Dạ Khuynh Thành và Vương Lâm đều bắt đầu thụ thương. Chật vật tránh né công kích, lại không cẩn thận bị người tập kích từ phía sau, Dạ Khuynh Thành còn tưởng bản thân sắp bị đâm cho một nhát khỏi về gặp mẫu thân thì đột nhiên, cơ thể được ai đó ôm lấy. Thân hình người nọ không quá to lớn, ngược lại còn có chút mảnh khảnh, nhưng vô cùng ấm áp, mơ hồ còn ngửi thấy được hương thơm cỏ cây thanh mát. Đắm chìm trong lồng ngực người ta hồi lâu, Dạ Khuynh Thành sực tỉnh khi nghe thấy thanh âm mít rụng...à nhầm, là thân hình ai đó ngã xuống. Nguyên lai, khi đang ôm nàng người kia thuận chân đá cho tên tộc trưởng một cước khiến hắn không kịp phòng bị mà rơi xuống ôm chầm lấy đất mẹ.
Người kia chậm rãi quan sát xung quanh, nhãn thần bình thản như vô sự, một chút cũng không để đám người kia vào mắt. Không phải vì nàng có thể đánh lại bọn chúng, mà là vì Ám Vệ cao tầng của nàng rảnh rỗi, hiện đang ẩn nấp xung quanh chờ nàng ra hiệu. Ngoài ra, trên người nàng đâu cũng có độc dược, nếu bọn chúng dám tấn công nàng, chỉ có nước bị độc chết. Biết sao được, ai bảo nàng lười học võ công nên chỉ học tốt mỗi khinh công. Còn luyện độc giỏi, đó được xem là một loại tài năng đi?
Trong lúc nàng đang mãi quan sát, một bàn tay nghịch ngợm cứ chọt lên ngực nàng. Bắt lấy bàn tay không an phận kia, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Đại Tướng Quân cướp lời. Mắt đẹp khẽ chớp mang theo ba phần ngạc nhiên bảy phần hiếu kì, nàng hỏi đến một câu.
"Ngươi là nữ nhân?"
Cảm giác không phải rất rõ ràng, nhưng chí ít nàng cũng cảm nhận được điểm khác thường. Ngực người này rất êm, không phải dạng cứng rắn như ngoại công, cũng không có nhô ra quá lớn, có thể suy đoán là nàng quấn vải nịch ngực.
Trán Thường Hi xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Người này vừa chiếm tiện nghi của nàng xong liền hỏi đến một câu ngứa đòn như vậy, là khi dễ nàng không làm gì được nàng ta sao? Quan trọng hơn là các nàng là đang bị bao vây a, đám người kia muốn mang tên cắm đầy người các nàng rồi. Đại Tướng Quân ngươi vẫn rảnh rỗi đi tìm hiểu thực hư Thường Hi là nam hay nữ a?
Ném ra Đại Tướng Quân còn đang chờ câu trả lời, Thường Hi xuất từ trong người ra mấy gói nhỏ ném về phía địch. Bọn hắn theo phản xạ bắn tên, ai nha, chính là bách phát bách trúng. Mấy gói bột cứ thế bị bắn nát bay bay tung tóe, bám lên da thịt. Ngay lập tức, bọn chúng nổi lên mẫn đỏ, cảm giác lạnh lẽo ập đến khiến họ run rẩy. Nhưng chỉ Thường Hi mới biết, trong lòng bọn hắn đang bị hâm nóng đến mức độ nào. Chính là cảm giác một ngọn hừng hực cháy trong người, vừa khô rát lại nóng hổi.
Đây được gọi là 'Băng-Hoả Tán', y như tên gọi Băng-Hoả Tán khiến người bị trúng dược ngoài lạnh trong nóng, chính là hai thái cực tương khắc không ngừng áp chế lẫn nhau, mà nạn nhân là người phải chịu nhiều thống khổ nhất.
Nghe kể rằng, năm xưa trưởng môn Độc Môn - Ám Dược bị người ta cướp mất ý trung nhân nên luyện ra độc này khiến tình địch sống dở chết dở. Tất nhiên, đây chỉ là truyện kể, chưa hề được chứng thực, cũng không biết có bao nhiêu phần đúng. Nhưng là Thường Hi biết rất rõ, lão ngoan đồng tính tình cổ quái đã là chuyện từ thởu mới sinh, chính là di truyền đó, luyện độc cũng chỉ vì ham vui mà thôi. Tất nhiên cũng không có chuyện bị giành mất người yêu mà luyện ra độc hại người.
Nhân lúc bọn người kia đang lăn lộn đau đớn, Đại Tướng Quân đã lấy lại được thần trí ban đầu. Triệu tập đến các binh sĩ xung quanh, nàng hạ lệnh đồng loạt tấn công, một lượt diệt sạch.
Sau đó, vì đã thụ thương nên Đại Tướng Quân miễn cưỡng quay về lều trị thương, Phó Tướng cũng được người ta dìu về. Lại nhìn đến tên Quân Sư ngốc đang ủy khuất trốn một góc, Thường Hi khẽ lắc đầu. Cái tên này hình như lậm Đại Ca nhà mình quá hay sao mà trí thông minh cũng bị kéo xuống ngang ngửa rồi. Được rồi, dù sao cũng là...anh rể? Đến an ủi hắn một chút cũng là việc nên làm.
"Thường Hi, khi nào thì ta mới được gặp lại A Hạo? Ta...có chút nhớ hắn rồi..."
"Được rồi, đừng có khóc chứ. Ta vừa tìm được thứ này hay lắm, chắc chắn sẽ giúp kế hoạch của chúng ta đẩy nhanh tiến độ."
"Thật sao?"
Thường Hi khẽ gật đầu, lại bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Đại Ca, này lão bà nhà ngươi ta miễn cưỡng trông coi hắn thay ngươi, sau này ngươi phải trả công cho ta hậu hĩnh a. Thường Hi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân phải đi dỗ dành một đại nam nhân mít ướt, hảo mới lạ.
Phó Tướng đại nhân trái tính phải tính, lại không tính đến chiếc rương mà hắn điên cuồng tìm kiếm lại đang ở chỗ địch nhân nguy hiểm nhất, Thường Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip