3
😨 Ta nói, nghĩ tên cho nhân vật đã tốn muốn hết chất xám a~ mà mấy cái tên nghĩ ra được cũng chỉ tạm nghe được thôi, thiệt sự đây là một thử thách.🤧🤧🤧 (Ai biết tên nào hay hay lạ lạ thì cho ta xin đi, để ta đưa vào truyện, làm ơn 🙏🙏🙏)
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Không gian chung quanh tối om một mảnh, bỗng nhiên xuất hiện một tia ánh sáng. Dưới nền đất, các cỗ thi thể nằm la liệt, máu me nhuộm đỏ tươi một vùng, chẳng thể nhận ra ai là ai. Duy chỉ còn hai người đứng vững vàng tại nơi đó, nhưng hình bóng mờ nhạt như có như không, càng không thể nhìn thấy mặt. Trên người hai bóng dáng đó cũng nhiễm không ít máu, vô cùng rực rỡ.
Không gian đột nhiên méo mó, quan cảnh thấy đổi. Hai bóng đen lúc nãy cố sức chạy thật nhanh, dù cơ thể đã mệt lã nhưng họ vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Đuổi theo phía sau là mấy mươi người được trang bị vũ trang và có cả súng, bọn họ đều là đặc nhiệm chống khủng bố quốc tế.
Xung quanh lại một lần nữa thay đổi, nơi hai người đang ở bây giờ là một căn hầm chuyên dùng huấn luyện. Nơi đây vô cùng rộng lớn với hơn mười mấy phòng, mỗi phòng là một dạng huấn luyện khác nhau. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu từ trong những căn phòng đó không phát ra những tiếng hét kinh hoàng, thực chất đây chẳng khác gì một nơi dùng để trả tấn cả, thậm chí những người từng qua những khoá huấn luyện kia còn mang theo nỗi ám ảnh tâm lý về sau.
Không gian bỗng trắng xoá, trước mặt hai người là một giường bệnh. Một cô gái xinh đẹp nằm đó, tay chân nàng đều được băng bó cẩn thận, gương mặt không giấu nổi sự tiều tụy. Nàng hướng đến hai bóng đen nở nụ cười yếu ớt, môi mấp máy điều gì đó, mắt nàng từ từ nhắm lại. Một trong hai bóng đen không chịu được nữa liền khụy xuống, ôm mặt mà khóc vô cùng thảm thương. Bóng đen còn lại chỉ có thể im lặng cúi đầu, một chữ cũng không thể nói. Nàng, cuối cùng cũng ra đi rồi.
'Phía trước là đường cùng, sớm muộn gì cũng chết, nàng đã không còn, ta cũng chẳng thiết sống.' Một trong hai bóng đen nhảy khỏi tầng thượng, rơi thẳng xuống lòng đường đầy xe phía dưới. Bóng đen còn lại dù sống cũng không còn ý nghĩa, liền nhanh chân phóng xuống. Chưa đầy hai mươi phút, đã ra đi hai mạng người... Một nữ nhân phong tình vạn chủng nhìn xong cảnh tượng đó, không nói một lời liền xoay người bỏ đi, gương mặt không chút cảm xúc, những người có mặt ở đó cũng nhanh chóng rời đi. Nữ nhân quyến rũ kia vẫn lạnh lùng, nhưng có ai biết được trong lòng nàng vô cùng nặng nề, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Người nàng yêu nhất lại không yêu nàng.
*****
Bốn năm nữa lại trôi qua, theo thánh chỉ từ một tháng trước thì bắt đầu từ hôm nay Thường Hi sẽ trở thành sư phó trong hoàng cung, Thường Hạo cũng bắt đầu vào cung học cùng các Hoàng Tử, Công Chúa.
Rảo bước trên đường phố sáng sớm, không khí yên bình làm người ta chỉ muốn ở mãi nơi đây, dù còn rất sớm nhưng nhiều người đã bày hàng chuẩn bị cho phiên chợ sáng. Thường Hi cùng Thường Hạo hết ngó đông ngó tây lại chạy qua chạy lại thăm thú hoàn toàn không để ý đến thời gian. Dạo quanh một hồi mỗi người đều một thân bận rộn tay xách nách mang, nào kẹo đường, kẹo hồ lô, bánh đậu xanh, cũng may là có mang theo vài người bảo vệ nên hai huynh muội chẳng có nghĩa khí vứt lại hết cho bọn họ mang, bản thân thì nhanh chân chạy trước. Cho đến tận giờ Thìn (từ 7-9 giờ) hai người mới đến cửa cung.
Tập Thiện Đường là nơi được xây riêng cho các Hoàng Tử và Công Chúa học tập, vốn dĩ trước đây chỉ có Hoàng Tử mới được đến đây học nhưng từ sau khi được Thường Hi 'cải cách tư tưởng' thì Hoàng Thượng đã cho phép các Công Chúa đến đây học cùng.
Khi hai người đến Tập Thiện Đường thì tất cả đều đã có mặt đầy đủ. Thường Hi ban đầu đi trước nhưng khi đến cửa lại đột ngột dừng lại. Nhìn thấy phản ứng của em gái Thường Hạo cảnh giác mở cửa nhưng lại chẳng có gì xảy ra, ai ngờ vừa bước vào thêm mấy bước lại bị trượt chân và té úp mặt xuống đất, ngỡ đâu sẽ có nụ hôn nồng nàng với đất mẹ thì từ đâu....một cái nghiêng đầy mực rơi đến trước mặt *ầm* thế là đen thui một tấm thân.
Thường Hi còn có chút lương tâm gọi cung nữ đến đỡ ca ca mình đi thay quần áo, còn bản thân thì bắt đầu công việc 'bất đắc dĩ' này. Đám Hoàng Tử sau khi chứng kiến hết mọi việc liền đổ một thân căng thẳng, vốn dĩ bọn chúng muốn phá Thường Hi để hôm nay khỏi học một bữa nhưng không ngờ sư phó của chúng quá cao tay lại đẩy ca ca ra chịu thay để bản thân vô sự, sư phó thiệt là cao tay nga~
"Đầu tiên, thần xin được phép giới thiệu, kể từ bây giờ thần sẽ là lão sư cho các vị. Không cần biết các vị có là Hoàng Tử Công Chúa, có chênh lệch tuổi tác thì trong giờ học các vị đều phải gọi thần là 'lão sư'. Và tất nhiên, học tốt được thưởng học không tốt thì chịu phạt, thần sẽ không nương tay với bất kì ai, Hoàng Thượng cũng đã đồng ý cho phép thần được phạt roi. Mong là không ai trong các vị trở thành người đầu tiên được thử roi. Giờ thì, vị nào có thắc mắc thì mau đứng lên hỏi, không thì chúng ta bắt đầu học."
Vừa dứt lời, một tiểu Hoàng Tử gương mặt phấn nộn vô cùng đáng yêu đứng lên. Người này chính là Tam Hoàng Tử Lăng Di Hoà, cục bông siêu cấp đáng yêu của hoàng cung.
"Lão sư! Người vẫn chưa giới thiệu tên cho chúng ta a~"
"Tam Hoàng Tử, cả hoàng cung này có lẽ chỉ có người là không biết tên của ta a?" Thường Hi vờ khó hiểu hỏi lại. Tam Hoàng Tử này tính tình rất tốt, rất ngoan ngoãn, làm cô cũng sinh ra một chút hảo cảm.
"A! Mình ta không biết?" Đánh ánh mắt nhìn xung quanh, Tam Hoàng Tử đau lòng nhận ra Hoành Huynh Hoàng Tỷ của hắn đều biết tên lão sư cả rồi, vậy mà không nói cho hắn biết.
"Tam Hoàng Tử, thần xin phép được giới thiệu tên của mình. Thần họ Thường tên một chữ Hi, năm nay thần mười một tuổi. Không biết ngài còn điều gì muốn hỏi."
"Không...hết rồi..."
*Cạch*
Sau khi thay xong một bộ y bào khác thì Thường Hạo cũng đã trở lại, bộ mặt vô cùng oan khuất hướng đến Thường Hi, nhưng ai ngờ đứa em gái thân yêu kia lại làm như không thấy, còn quay ngoắt đầu đi hướng khác. Khóc một dòng sông a~~~
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Sau một buổi sáng vặn hết kiến thức đạo đức cấp một từ kiếp trước thì cuối cùng cũng hết giờ học. Chẳng biết học hành thế nào mà Hoàng Tử Công Chúa nào bước ra cũng một bộ dáng hứng khởi như vừa nhìn thấy một chân trời mới, còn lão sư nhà chúng ta thần sắc lại tuột dốc chỉ sau 2 canh giờ (4 tiếng). Trước khi Tam Hoàng Tử kịp ra về Thường Hi đã nhanh chóng tóm lại và kéo ra ngự hoa viên nhằm 'mua chuộc hài tử'. Tam Hoàng Tử còn chưa hết ngơ ngác vì bị lão sư túm, thì một cái nháy mắt sau nét mặt liền thay đổi khi nhìn thấy túi kẹo trên tay Thường Hi.
"Tam Hoàng Tử a~ nếu người nói cho ta biết ai là người đã bày ra trò lúc sáng và làm mật thám cho ta, ta sẽ cho ngươi gói kẹo này, ngoài ra mỗi ngày ta đều sẽ mua kẹo cho ngươi. Thế nào?" Thường Hạo đứng một bên liên tục gật đầu, gì chứ hắn không muốn lại ụp mặt vào mực lần nữa đâu, nhục muốn chết~ Nhưng mà tiểu muội a, ngươi đây là đang dụ dỗ trẻ em đó!!!
"Mật thám?"
"Ừm...đại loại là một người theo dõi tình hình"
"Vậy ta phải làm gì?" Với sức hấp dẫn của "kẹo" Tam Hoàng Tử chẳng ngại bán đứng huynh đệ tỷ muội, sẵn sàng làm tay trong cho tiểu lão sư.
"Người chỉ cần xem xem các Hoàng Tử mỗi ngày bày trò gì, sau đó nói cho Tiểu Thuần Tử, hắn sẽ báo lại cho ta để ta tìm cách đối phó."
"Được! Nhưng ngươi hứa là phải mua kẹo cho ta!"
"Được! Thành giao! Vậy còn, người bày trò lúc sáng là ai?"
"Ừm, đó là thập nhất muội." Vừa nhăm nhi túi kẹo, Tam Hoàng Tử ngoan ngoãn khai ra đồng bọn.
"Tiểu Công Chúa Lăng Hân Nguyệt!"
"Ân! Chính là muội ấy, muội ấy a vô cùng nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, nhiều lần chọc giân Phụ Hoàng nhưng người cũng không nỡ phạt. Còn có Đại Hoàng Huynh, Nhị Hoàng Tỷ, ta và mấy cái đệ đệ muội muội nữa, tất cả đều rất cưng chiều muội ấy nên muội ấy a muốn gì được nấy." Bận nói nhưng Lăng Di Hòa cũng không quên giải quyết mớ kẹo, mới đây thôi mà túi kẹo đã vơi hơn phân nữa.
'Tiểu Công Chúa nhỏ nhất đã là thập nhất rồi, vậy rốt cục Hoàng Thượng có bao nhiêu thê thiếp? Sau cùng thì, vẫn không bằng phụ thân siêu cấp thê nô nhà chúng ta.' Cặp huynh muội song sinh không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Sau khi mua chuộc xong tiểu Hoàng Tử, hai huynh muội nhanh chóng về nhà ăn cơm mẹ nấu. Gì chứ, đồ ăn của Thường đại phu nhân nấu thì đố ai dám chê. Vốn dĩ trong phủ có rất nhiều trù sư nấu rất tốt nhưng hai tiểu Vương Gia thích nhất vẫn là thức ăn do mẫu thân đại nhân nấu, và vì vậy ngày nào Thường đại phu nhân cũng đích thân vào bếp nấu cho hai tiểu tổ tông ăn.
Hai tiểu Vương Gia vừa về đến nhà liền một trận gà bay chó chạy, vô cùng nhộn nhịp làm Phủ Trấn Nam Vương mang một sắc màu tươi mới, không còn nhàm chán như ban sáng nữa. Hai tiểu Vương Gia a~ đúng là báu vật của phủ, cưng hoài không hết!!!
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Thất hứa a~ còn chưa có gặp lão bà. Nhưng mà ta sẽ cố gắng phấn đấu để gặp lão bà sớm nhất có thể.
Còn nữa, đã có ai đoán ra được kiếp trước của hai huynh muội là nhiều thế nào chưa. Ta gợi ý vậy là hơi bị cụ thể rồi đó.
[Và sau đây là góc treo giải]
• Đoán được thân phận Thường Hi và Thường Hạo tặng 1 chap.
• Đoán đúng và cho tên (nhân vật) tặng chap ở bất kì bộ truyện nào.
Đại Hoàng Tử 👆
Nhị Công Chúa 👆
Tam Hoàng Tử 👆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip