5
Chap này có một sự surprise bé bé đó nhe, nhưng không phải chỗ của mấy bạn nhỏ mà là ở 4 vị phụ huynh :))
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Đứng trước Thái Hoà Điện uy nghi khiến ai cũng vô tình sinh ra một loại áp lực, còn đối với cô chỉ có hai từ 'xa hoa' để hình dung. Khi đi ngang qua Từ công công_ thái giám thân cận của Hoàng Thượng cô nhẹ gật đầu rồi vô tư bước vào, vì đối với Từ công công mà nói việc cô có mặt ở đây thường xuyên như cơm bữa, Hoàng Thượng cũng đã căn dặn không cần thông truyền.
Giờ đang là giờ trưa, Hoàng Thượng có chút thời gian rãnh liền ở đây thưởng trà. Nhìn thấy Thường Hi đến, hắn không chút bất ngờ, vì hôm nay hắn có chuyện muốn nói với cô. Vì tính chất nghiêm trọng của việc này nên dù hắn có là cửu ngũ chí tôn cũng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Đợi đến khi cô đã yên vị, hắn mới ngập ngừng nói: "Ừm...Hi nhi, hôm nay gọi ngươi đến đây ta muốn hỏi ngươi chút chuyện. Ngươi...ngươi trả lời thật lòng nha, không cần câu nệ cái gì quân tử_thần tử, có được không?"
"Hoàng Thượng, tiểu Vương chưa bao giờ lo ngại thân phận địa vị." Đối với cô mà nói, ba cái Hoàng Thượng, Công Chúa gì gì đó chẳng có chút đe doạ nào. Dù gì cô cũng từng là một sát thủ nổi tiếng, cả hắc đạo có ai mà không biết danh, giết người máu lạnh còn là cánh tay phải đắc lực của 'Đại Tỷ' hắc đạo, ở bạch đạo có bạn gái tổng tài bao nuôi, bao nhiêu người kính sợ, có gì uy hiếp được cô chứ. Chỉ là, cô rất trân trọng gia đình hiện tại, cô không muốn có bất kì điều gì tổn hại đến nó nên đành khiêm nhường một chút.
Nghe được câu trả lời ưng ý, Hoàng Thượng nói tiếp: "Thực ra, cha mẹ ngươi cũng như ta và Hoàng Hậu đều chỉ là hư tình giả ý."
"Hoàng Thượng, người nói như vậy là có ý gì?" Cô lạnh giọng hỏi, gương mặt bắt đầu u tối, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống lạnh đến cực điểm. Cô có chút tức giận rồi.
"Ngươi cứ bình tĩnh nghe ta nói, khoan hẳng tức giận". Hoàng Thượng lộ lắng nhìn cô, hắn thực sự sợ tiểu tổ tông này tức giận a~ Năm xưa vì lỡ chọc giận tiểu tổ tông này nên hắn mấy ngày không ăn không ngủ để giải quyết mấy chồng tấu chương cao như núi, lại thêm mấy phi tần trong hậu cung chẳng biết vì lí do gì cứ đến làm phiền hắn suốt, kết cục hắn xém chút đi đụng đầu vào tường vì không đủ tỉnh táo.
Nghe vậy, cô mới hơi dịu lại nhưng tâm tình vẫn chưa tốt lên tí nào.
Thấy cô có chút hoà hoãn, Hoàng Thượng bắt đầu giải thích.
"Chuyện này có chút hoang đường nên ngươi phải thật bình tĩnh nha. Kể ra thì đây là một câu chuyện đã xảy ra từ hơn mười mấy năm trước. Năm đó khi còn là Thái Tử, người luôn bên cạnh chăm sóc ta không phải Hoàng Hậu mà chính là Trấn Nam Vương cha ngươi, huynh đệ chúng ta tình như thủ túc. Còn mẫu thân ngươi và Hoàng Hậu lại là một đôi tài nữ tỷ muội." Nói đến đây Hoàng Thượng tạm ngưng lại...uống miếng nước, xong xuôi hắn mới nói tiếp.
"Nhưng, đó là cách nhìn của người ngoài, thật ra chúng ta từ lâu sinh tình, xem nhau như tình lữ. Tuy nhiên, ngươi cũng biết đó, nam nhân với nam nhân, nữ nhân với nữ nhân, hoang đường biết nhường nào. Chúng ta luôn phải cẩn thận che dấu người khác, sợ người ta biết được sẽ chia cắt chúng ta. Giấu thì đã giấu được nhưng sớm muộn chúng ta cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng, ta lại là một Hoàng Đế tương lai, mối tình này cũng đến lúc chấm dứt. Dù chúng ta không ở cùng một chỗ nhưng ta hiểu được, để quên đi một người mà mình yêu để lấy một người khác, có ai không đau lòng không khó chịu. Sau khi vô tình gặp và phát hiện bí mật của nhau, chúng ta quyết định 'đổi người yêu' để che mắt thiên hạ. Cho đến bây giờ đã được mười hai năm rồi."
Hoàng Thượng liên tục nói như sợ ai sẽ cướp lời hắn, sau khi nói xong hắn liên tục uống ba bốn chén trà bù đắp cho cổ họng đang khát khô. Nói ra chuyện hoang đường này làm hắn vô cùng lo lắng, nhưng cũng có chút chờ mong ý kiến của Thường Hi. Tuệ Vương thông minh hiểu chuyện như vậy chắc sẽ không phản ứng quá gay gắt, mà nếu được Tuệ Vương ủng hộ đồng nghĩa với bọn họ sẽ có thêm cả một thế lực ủng hộ, nghĩ như vậy hắn vô thức cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghe xong, cô có cảm giác như tai mình có vấn đề rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đoạn tụ? Thảo nào cha và mẹ cô luôn ngủ ở hai phòng riêng dù buổi sáng trông họ rất hạnh phúc. Nhưng nếu vậy, cô và ca ca là con của ai?
Thật không muốn đoán già đoán non nữa, cô trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng. Hoàng Thượng nghe xong có chút kích động đáp: "Tất nhiên là con của Như Ngọc và Hoàng Hậu a!"
"Vậy còn các Hoàng Tử Công Chúa?"
"Ta đã nhờ Hoàng Đệ của mình dịch dung để thị tẩm họ. Hoàng Đệ cũng biết chuyện này, hắn luôn ủng hộ chúng ta."
Nghe được câu trả lời, cô đã minh bạch được một chuyện. Lí do Hoàng Hậu không sinh được con nhưng vẫn vững vàng trên Hậu vị không phải vì Hoàng Thượng quá yêu người mà là vì những thoả thuận ngầm của bọn họ. Và có đôi khi Hoàng Hậu sẽ nhìn hai huynh đệ cô với ánh mắt rất 'kì lạ' nhưng cô không quá chú ý. Chờ chút, giờ cô cần có thời gian để tiêu hoá hết những gì mình vừa nghe đã. Cô nhanh chóng hành lễ rồi lui ra.
Dù cho cô cũng từng yêu một nữ nhân ở kiếp trước, nhưng điều này lại xảy ra ngay trên gia đình mà cô luôn trân trọng hơn nữa còn là ở cổ đại khiến cô chưa thể tiếp thu được. Cô chạy thật nhanh không cần biết sẽ chạy đến đâu, chỉ cần là một nơi nào đó dễ thở là được.
Chạy được một lúc lại vô tình chạy ra khỏi hoàng cung, cô lại lang thang thẫn thờ nhìn ngắm từng góc phố con đường, không rõ là đang nghĩ gì. Những người xung quanh nhìn thấy dù không biết tại sao tiểu Vương Gia lại thất thần như vậy nhưng cũng nhẹ tránh qua một bên nhường đường. Từ đâu một tiếng ngựa hí vang, một con ngựa lão đến rất nhanh, mọi người nhanh chóng nép vào hai bên đường, trong lòng thầm mắng nghịch tử của Tri Phủ mỗi lần xuất môn là có chuyện. Và, thật sự là sắp có chuyện rồi đây, bởi vì con ngựa kia đang lao thẳng đến chỗ Tuệ Vương Thường Hi.
Bởi bản tính ngông cuồng, được nuông chiều từ nhỏ nên hắn chẳng biết sợ là gì tiếp tục thúc ngựa, cố ý tông thẳng vào người trước mặt. Thường Hi vừa tỉnh táo lại nào để hắn toại nguyện liền học theo mấy chiêu ném sỏi bằng nội lực trên phim. Bị ăn đau, con ngựa 'thét' lên một tiếng, bật hẳn hai chân trước rồi mất đà ngả ngang, người trên ngựa cũng vì vậy mà ngã xuống.
Hắn tức giận đứng dậy tiến về phía cô, còn cô vẫn vô cùng bình tĩnh mà cùng hắn đối mặt, càng không thèm lộ ra nửa điểm cảm xúc. Người dân hai bên nhìn thấy một màn liền đổ mồ hôi lạnh. Không phải lo lắng vì tên kia tức giận, mà bởi vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một Tuệ Vương lạnh lùng như vậy.
Hắn đứng trước mặt cô hung hăn trừng, mấy tên gia đinh theo sau cũng đồng dạng mang theo bộ mặt muốn ăn thịt người, đây chính là minh chứng sống cho câu 'chủ nào tớ nấy'. Nhìn cô một thân thư sinh chẳng có chút khả năng kháng cự, hắn nghĩ thế, liền không chút khách khí lớn tiếng mắng chửi. Thường Hi ngoài mặt rất thản nhiên lắng nghe nhưng thực ra trong lòng đã sớm tức giận lẫn mệt mỏi. Hôm nay là ngày gì mà hết chuyện này đến chuyện khác, cô thật sự không còn hơi sức đâu mà thay lão cha Tri Phủ của hắn dạy dỗ lại hắn, giờ cô chỉ muốn được ngủ một giấc thôi.
Mắng đến hết lời để mắng hắn mới nhận ra rằng thư sinh kia không thèm để ý đến hắn, mà lại giống như đang nghĩ ngợi gì đó. Lửa giận bùng cháy đến cực điểm, đây là lần đầu tiên có người dám lơ hắn như vậy. Và như ông bà ta có câu 'giận quá mất khôn', chả cần biết thân phận của người này là gì, đánh trước rồi tính. Vừa nghĩ xong, tay đã lập tức giơ lên và đang chuẩn bị giáng xuống gương mặt trắng nõn kia thì bỗng khựng lại vì một giọng nói đanh thép, hắn đang muốn nhìn xem là ai dám to gan nhưng vừa nhìn liền xuất thần. Trước mặt hắn giờ đây là một 'tiên tử' không sai vào đâu được, nàng có một bộ dáng thanh tao quý phái, gương mặt tinh tế không chút khuyết điểm khiến hắn càng nhìn mặt càng dại ra.
Chợt, một giọng 'thánh thót' vang lên làm hắn hoàn hồn.
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Vote đi 🌟🌟🌟
Ngày mai đăng tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip