Chương 61: Hồi ức tuổi thanh xuân

Châu Thi Vũ đêm qua mãi suy nghĩ mà ngủ luôn ngoài ghế lúc nào không hay, sáng dậy cảm thấy ê ẩm cả người, tranh thủ về nhà tắm rửa rồi mua buổi sáng qua cho Thẩm Mộng Dao.

Mở cửa vào nhà nhưng nhận ra cửa không khóa, Châu Thi Vũ hoảng loạn nghỉ mình đã quên khóa cửa mà đi, chạy nhanh vào nhà xem Thẩm Mộng Dao có bị bắt cóc hay không thì phát hiện kẻ định bắt cóc đang ở đó.

" Tôi còn tưởng kẻ xấu đột nhập "

" Em là kẻ xấu à ". Viên Nhất Kỳ vào bếp lấy ra buổi sáng vừa mới mua cho Châu Thi Vũ.

Hai người nhìn nhau rồi cười, không hẹn mà mua món giống nhau. Thẩm Mộng Dao từ trên phòng chạy xuống nhìn thấy cảnh tượng này thì lườm nguýt bọn họ.

" Lúc nào cũng dính như keo "

Nghe giọng Thẩm Mộng Dao, Châu Thi Vũ hào hứng chạy đến kiểm tra xem thế nào.

" Cậu khỏe rồi chứ "

" Đồ ngốc này mau chuẩn bị đến trường kẻo trễ là lại ra ngoài hành lang đứng cho mà xem ". Thẩm Mộng Dao gấp gáp nói.

Châu Thi Vũ xịt keo tại chỗ, Viên Nhất Kỳ cũng không khác mấy. Thấy hai người phản ứng kỳ lạ, Thẩm Mộng Dao cũng nhìn Châu Thi Vũ từ trên xuống dưới, xong rồi nhìn đến Viên Nhất Kỳ.

" Cậu ăn mặc sao lại trống trải quá vậy, còn mặc váy ngắn nữa, Viên Nhất Kỳ em sao lại thay đổi phong cách nghiêm túc. Hai người là đang hóa trang à "

Châu Thi Vũ cười ngốc, cảm xúc thật khó tả nắm tay Thẩm Mộng Dao.

" Cậu biết tôi rất thích đùa cho nên trêu chọc tôi có đúng không.. Đùa thế này thật không vui chút nào "

" Tôi đâu phải kiểu người thích đùa ". Thẩm Mộng Dao dắt tay Châu Thi Vũ đi lên phòng, mở tủ quần áo ra rồi chỉ vào đó, " Đồng phục của tôi sao lại biến mất rồi "

Châu Thi Vũ lùi lại vài bước, đầu ốc lúc này trống rỗng. Viên Nhất Kỳ thay thế chỗ của Châu Thi Vũ, đối diện trực tiếp Thẩm Mộng Dao, dịu dàng hỏi.

" Chị nói em nghe, chúng ta của hiện tại là đang ở giai đoạn nào, hay cụ thể hơn là bao nhiêu tuổi?  "

Châu Thi Vũ hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao lại khó chịu vì thái độ lạ thường này của Châu Thi Vũ và Viên Nhất Kỳ, lướt qua bọn họ rồi đi lên giường ngồi xuống.

" Rốt cuộc hai người làm sao vậy.. Tôi là trẻ con à, hỏi tuổi là thế nào, hai người chọc giận tôi rồi đấy "

" Cậu nói đi.. Nói cho tôi nghe đi ". Châu Thi Vũ đi đến ngồi cạnh Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao thở dài, nhìn thái độ của Châu Thi Vũ không phải đang đùa giỡn, đành trả lời cho bọn họ nghe.

" 17 tuổi.. Tôi đã 17, nghe rõ rồi chứ "

___________

" Dậy đi "

Đồng hồ báo thức chạy bằng cơm Trần Kha rất năng suất, hôm nay cô chính là người đứng ra giảng dạy cho Vương Dịch nên có vẻ rất nghiêm túc. Bài học hôm nay chính là về năng lực của Trần Kha, cảm âm hoàn hảo.

Sáng sớm đã phải ra sân, trời rất lạnh nên Vương Dịch đã mặc thêm mấy cái áo, Trần Kha nhìn thấy sự yếu ớt này thì không chịu nổi, cởi hai cái áo ngoài của Vương Dịch, mà Trịnh Đan Ny cũng đến xem, đứng ở ngoài cười lớn.

" Con mèo yếu ớt như cọng bún "

Vương Dịch lườm Trịnh Đan Ny rồi bắt đầu câu thần chú.

" Trịnh Đan Ny, tôi nguyền rủa cậu tỏ tình Trần Kha "

Trịnh Đan Ny nín thở chờ đợi, mỗi làn như thế đều rất sợ mặc dù chẳng có kết quả gì. Trần Kha thì ngại đỏ mặt, chuyện ân oán của hai người nhưng lại bị kéo vào, mà lần đó Trịnh Đan Ny đề nghị nói chuyện rõ ràng, Trần Kha đã trốn đến tận bây giờ chưa có cơ hội để nói chuyện riêng.

Bắt đầu cho buổi học hôm nay, Trần Kha bày ra một dàn xoong nồi cỡ lớn, bao quanh Vương Dịch rồi gõ hết sức mình. Hai tai Vương Dịch như bị tra tấn, chịu không nổi mà bỏ chạy.

" Ôi trời, muốn giết chết đôi tai tôi sao ". Vương Dịch mắng.

" Thế này 2 giờ đồng hồ ". Trần Kha nói.

" Giỡn hả.. 2 giờ đồng hồ sau đảm bảo tôi còn sống thì hãy làm "

Có nói gì cũng không cản được Trần Kha, thời gian trôi chậm như 2 ngày, Vương Dịch hai tai lùng bùng, đầu ốc sang chấn.

Chưa kịp nghỉ ngơi, bây giờ là tiếp nối bài học lúc nãy, Trần Kha sẽ chạy thật xa để Vương Dịch cảm nhận âm thanh tìm ra Trần Kha đang ở đâu.

" Cậu sẵn sàng chưa ". Trần Kha hỏi.

" Tôi chưa ". Vương Dịch lảo đảo trả lời.

" Bắt đầu "

Trần Kha nói xong thì bắt đầu chạy, hướng này rồi hướng kia gọi tên Vương Dịch, đầu Vương Dịch lúc này đã đau sắp nổ tung rồi vậy mà Trịnh Đan Ny lại nâng độ khó, tham gia vào khóa học của Vương Dịch, chạy xung quanh liên tục gọi tên. Hai giọng nói càng làm Vương Dịch bấn loạn, chỉ thấy Vương Dịch bịt tai lại hét lớn.

" Tôi nguyền rủa hai người tỏ tình nhau '

__________

Châu Thi Vũ ngồi thất thần ở trong bệnh viện, bác sĩ nói xưa nay chưa từng thấy hiện tượng này, khám tổng quát chẳng có dấu hiệu nào bất thường, chỉ có Thẩm Mộng Dao là bất thường. Nhìn Thẩm Mộng Dao đang giằng co với Viên Nhất Kỳ ở gần đó, Châu Thi Vũ không kìm được cảm xúc, thế này là sao, Thẩm Mộng Dao một lần nữa sống lại tuổi 17.

" Hôm qua đến bệnh viện, hôm nay cũng đến, rốt cuộc là tôi bị bệnh hay em bị bệnh, liên tục hỏi tôi những chuyện gì chẳng hiểu nổi "

" Đầu chị bị va chạm mới cần đến kiểm tra ". Viên Nhất Kỳ ôn tồn giải thích.

" Tôi không có xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thái độ hai người làm quá lên. Nhưng mà bệnh viện này sao lại khác hoàn toàn vậy, có phải có một bệnh viện trùng tên mà tôi không biết không "

Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao,  chậm rãi trả lời.

" Là bởi vì... Thời gian không dừng lại ở đó, mà là ở năm 2023 "

Thẩm Mộng Dao nghe vậy thì liền bật cười.

" Em biết đùa khi nào "

Viên Nhất Kỳ dứt khoát nắm tay Thẩm Mộng Dao đến phòng làm việc của cô ấy, tay có nắm hơi chặt làm Thẩm Mộng Dao đau, Thẩm Mộng Dao cố vùng vẫy nhưng Viên Nhất Kỳ càng nắm chặt hơn. Phòng làm việc trước mắt nhưng Thẩm Mộng Dao không có sự quen thuộc nào với nơi này, đồng nghiệp đi ngang qua đều dừng lại chào hỏi, Thẩm Mộng Dao ngơ ngác rồi nhìn Viên Nhất Kỳ.

" Họ gọi tôi là bác sĩ Thẩm "

" Đúng... chính là chị "

Thẩm Mộng Dao nhìn trên bàn làm việc, thật sự là tên của cô, tìm kiếm điện thoại trong người nhưng không có, sau đó chạy xung quanh xem các bảng biểu đều là năm 2023, tùy tiện hỏi một người y tá gần đó và kết quả vẫn là con số đó. Cảm thấy đã có chuyện gì rồi, giọng nói yếu ớt muốn trở về nhà, Viên Nhất Kỳ chỉ còn cách nghe theo, lúc này bản thân cô cũng hoang mang không khác gì Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ cùng Châu Thi Vũ đưa Thẩm Mộng Dao về nhà. Về đến nhà liền đi ngay vào phòng không nói một lời, trên đường về, Thẩm Mộng Dao đã quan sát xung quanh, quả nhiên tất cả đã thay đổi, trong căn phòng này cũng vậy, đồng phục cũng đều đổi thành đồ người lớn, tập sách cũng đổi thành tư liệu làm việc và đồ dùng cá nhân cũng thay đổi hoàn toàn.

Ở dưới nhà, hai người kia cũng không ổn, cùng nhau ngồi xuống rồi thở dài, qua một lúc Châu Thi Vũ mới yếu ớt nói.

" Tôi không muốn sống lại tuổi 17 một chút nào "

Viên Nhất Kỳ nhìn Châu Thi Vũ bằng ánh mắt cưng chiều.

" Chị chán ghét đi học à "

" Đúng vậy đó.. Và cả chán ghét việc đồn đoán cùng với em là một cặp "

" Chị chán ghét em á  ". Viên Nhất Kỳ cười nói.

" Đồ ngốc.. Đừng cố chọc tôi cười trong khi em đang lo lắng hơn tôi ". Châu Thi Vũ nói xong thì cả hai lại im lặng. Qua một lúc, Châu Thi Vũ đưa ra ý kiến, " Hay là đưa cậu ấy ra nước ngoài điều trị thử xem, tình trạng này tôi chỉ thấy trong phim "

Viên Nhất Kỳ tựa lưng vào ghế, suy ngẫm lời của Châu Thi Vũ.

" Nếu như trong phim, nhân vật trở lại một ký ức nào đó vì muốn hoàn thành một việc chưa thể làm, hay một chuyện gì đó ẩn khuất. Nếu thật sự như vậy, hãy để chị ấy cứ thế đi, biết đâu hoàn thành tâm nguyện, chị ấy sẽ khôi phục trở lại "

Châu Thi Vũ cũng tựa lưng, những lời Viên Nhất Kỳ nói nghe có vẻ mơ hồ, nếu thật sự là vậy thì không lẽ Thẩm Mộng Dao lại có chuyện còn giấu cô. Trước mắt cứ như thế, chuyện của tuổi 17 giao hết lại cho Viên Nhất Kỳ.

___________

Cuối cùng cũng trở lại cùng sư phụ Tống Hân Nhiễm, Vương Dịch cứ ngỡ mình được thoát khỏi những bài học đáng sợ, hành hạ thể xác của những con người kia nhưng cô đã sai lầm. Nhiều món ngon trên bàn, nhiều loài hoa xinh đẹp và cả một bãi rác ngoài đó đang chờ Vương Dịch.

" Ngửi hết tất cả? Sư phụ muốn làm mũi tôi bị tê liệt sao ". Vương Dịch hoảng loạn, che mũi lại.

" Ai bảo ngươi nói chỉ ngửi thấy mùi của một người "

" Ý tôi là, nhận biết được một mùi của một người ở khoảng cách xa ". Vương Dịch không biết là Tống Hân Nhiễm này đang giả ngốc hay ngốc thật đây.

Tống Hân Nhiễm có vẻ hứng thú, kéo Vương Dịch ngồi xuống hỏi nhỏ.

" Là ai vậy "

" Một cô gái "

" Ta đã gặp chưa ?"

" Rồi "

" Bạn gái hả ?"

" Ờ, thì là bạn, là con gái thì chính là bạn gái "

" Không phải.. Ý ta là người yêu "

" Người yêu mà yêu không nổi... Cô ta hung dữ lắm, suốt ngày chỉ bắt nạt người khác thôi, không hề dịu dàng như mấy cô gái khác, lại còn hay xen vào chuyện người ta. Còn một điều đặc biệt nữa là rất hay biến người khác thành con nợ của mình "

Vương Dịch nói một mạch mà Tống Hân Nhiễm chỉ ngồi cười.

" Ta vừa nhắc đến cô ấy thì ngươi lại nói không ngừng... Yêu rồi, yêu thật rồi "

" Thật sao ? ". Vương Dịch ngốc nghếch hỏi.

" Đồ ngốc ". Trịnh Đan Ny đúng lúc vừa đến, nghe được cuộc hội thoại của hai người.

Vương Dịch vừa nhìn thấy Trịnh Đan Ny thì hăng hái ngay, chuẩn bị màn tra tấn tai Trịnh Đan Ny bằng cách nguyền rủa.

" Trịnh Đan Ny, tôi ... ". Vương Dịch còn chưa nói xong thì Trần Kha đã che miệng lại.

" Bài học hôm nay đã xong "

Vẫn chưa học được gì mà Tống Hân Nhiễm đã phán xong, trước khi đi còn để lại một câu.

" Thứ gì đặc biệt quá, chúng ta cũng đừng khai thác. Hãy để mùi hương của cô gái đó là duy nhất trong tâm trí ngươi "

Ba người trẻ như được khai sáng, hướng theo Tống Hân Nhiễm, Trịnh Đan Ny và Trần Kha nhìn nhau như muốn nói gì, Vương Dịch ở giữa không muốn làm bóng đèn nên đã lùi lại. Trần Kha mỗi khi đối mặt với Trịnh Đan Ny thì đều là người chịu thua trước, giả vờ đánh lạc hướng sang Vương Dịch.

" Cậu đi đâu đó ". Trần Kha hỏi

" Đi về ngủ ". Vương Dịch trả lời.

" Ai cho phép cậu về.. Tiếp theo là học cùng tôi ". Trịnh Đan Ny cản lại hướng đi của Vương Dịch.

Bài học về Thanh âm bất khả kháng do Trịnh Đan Ny đảm nhiệm, năng lực này không cần phải học gì, quan trọng là phải biết điều khiển và kiểm soát khi sử dụng và không sử dụng. Mà từ nãy đến giờ, Trịnh Đan Ny cười không ngừng nghỉ, Vương Dịch vẫn đứng đó nguyền rủa cô nhưng chưa thấy một lần hiệu nghiệm.

" Trịnh Đan Ny tôi nguyền rủa cậu "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip