Chương 70: Chuyến đi gợi nhớ kỷ niệm

" Bức ảnh gì hả ?"

Châu Thi Vũ càng hỏi, Vương Dịch càng không nói, hai người cứ như thế giằng co một lúc, Hách Tịnh Di thấy thế liền lên tiếng. 

" Là ảnh chụp cửa hàng của chúng ta "

Châu Thi Vũ vẫn còn nghi hoặc nhưng có lẽ Hách Tịnh Di không nói dối, luôn nghĩ Vương Dịch đã gửi bức ảnh tối qua ra bên ngoài, Châu Thi Vũ tự xem mình  coi như cũng biết sợ.

Mục đích hôm nay Châu Thi Vũ đến đây cùng Vương Dịch đi làm thiện nguyện. Yêu cầu lần trước Vương Dịch nói với ba Châu, ông ấy đã giao lại cho Châu Thi Vũ toàn quyết định, mà cũng không phải ông ấy tự giao nhiệm vụ mà là Châu Thi Vũ tự ứng cử lo vụ này.

Không cần lấy danh nghĩa đoàn thiện nguyện của ba Châu, bởi vì cửa hàng ăn uống của Vương Dịch cũng đã có tên tuổi, Châu Thi Vũ nghĩ rằng tự lấy danh nghĩa của Vương Dịch là tốt nhất. Hai người bắt đầu xuất phát, địa điểm là cô nhi viện nhỏ bên cạnh bệnh viện cũ.

" Hồi còn nhỏ đã đến đây cùng ba, lâu rồi mới quay trở lại "

Châu Thi Vũ bước xuống xe, ngắm nhìn xung quanh, mọi thứ không có gì thay đổi, hành lang rơi đầy lá vàng, tiếng quét sân sột soạt bên tai, mấy đứa nhỏ đang chạy nhảy, cô còn nhớ bên kia là một phòng có rất nhiều đồ chơi lạ không giống như của cô, mỗi lần đến là chạy ngay vào đó, hỏi ra thì mới biết đó là đồ chơi tự chế. Châu Thi Vũ mở cửa ra, vẻ mặt chờ đợi trở nên hụt hẫng, những thứ đó không còn ở đây nữa.

" Đồ chơi đã quá cũ rồi "

Một giọng nói từ phía sau, Châu Thi Vũ không nhận ra là ai, nhìn thật kỹ cũng chẳng nhớ.

" Là Tiểu Mỹ đây... Lớn quá rồi đúng không ". Cô gái nhỏ cười để lộ ra hai đồng tiền.

Châu Thi Vũ bấy giờ mới nhớ ra, đứa nhỏ này mỗi khi cô đến là chạy ra mừng rỡ, giờ đây đã thành thiếu nữ rồi. Tiểu Mỹ giờ đã là một phần không thể thiếu ở đây, là bếp chính phục vụ bữa ăn cho đám trẻ, đam mê ẩm thực học hỏi rất nhiều. Châu Thi Vũ có vẻ rất vui, suốt chặng đường cứ cười mãi, chuyện Châu Thi Vũ cười là một điều rất thường thấy nhưng hôm nụ cười ấy ấm áp vô cùng, nụ cười chân thật, hòa lẫn hạnh phúc. Từ phía xa, Vương Dịch ngắm Châu Thi Vũ thật lâu, bất tri bất giác nở nụ cười.

" Hai chị vào trong đi, Dì Dương đang đợi bên trong "

Nghe tiểu Mỹ nói vậy, Châu Thi Vũ mới chợt nhớ ra mình đi cùng Vương Dịch, hôm nay Vương Dịch im lặng quá làm Châu Thi Vũ quên mất sự hiện diện. Tiểu Mỹ dẫn đường phía trước, hai người họ chậm rãi theo sau.

" Xin lỗi đã quên mất em ". Châu Thi Vũ nói nhỏ.

" Không tha thứ "

Dì Dương là người sáng lập ra nơi đây, rất thân thiện và hòa nhã, đặc biệt yêu thương đám trẻ vô cùng.

" Châu Châu, con lớn lên xinh đẹp thế này sao ". Dì Dương khen người ta đến đỏ mặt.

" Vậy hồi nhỏ con xấu lắm sao  "

Dì Dương không trả lời mà chỉ cười, ánh mắt vô tình nhìn sang Vương Dịch, đột nhiên Dì ấy nhìn chằm chằm Vương Dịch, nét mặt cũng biến đổi đi.

" À đây là Vương Dịch, người con đã nói với Dì ". Châu Thi Vũ liền giới thiệu.

Dì Dương lúc này mới thôi chú ý đến Vương Dịch.

" Cô gái nhỏ này sao "

" À chào Dì, đây là tấm lòng của con muốn hỗ trợ một phần cho các em nhỏ,  cũng không nhiều lắm ". Vương Dịch đưa cho Dì Dương một bao thư, không biết phải nói sao cho đúng, chỉ nói lên tấm lòng của mình.

" Đứa trẻ này sao lại nói vậy, chủ yếu là tấm lòng "

Vương Dịch cười ngượng ngùng, ánh mắt cầu cứu Châu Thi Vũ. Nhận được tín hiệu, Châu Thi Vũ liền giải vây.

" Vương Dịch có chuẩn bị rất nhiều bánh, bây giờ sẽ phát cho mấy em nhỏ ạ "

Dì Dương cười rồi gật đầu, khi Vương Dịch vừa đi thì Dì ấy lại gọi.

" Vương Dịch nè, nhìn con rất quen.. Ta đã gặp nhau chưa ?"

Vương Dịch quay người lại nhìn Dì Dương, không cần suy nghĩ dĩ nhiên là không quen biết.

" Có lẽ người giống người thôi ạ "

Chào Dì Dương rồi nhanh chóng rời đi, ở trong không gian nghiêm túc này làm Vương Dịch không thoải mái lắm. Đây chính là một trong những điều muốn làm tiếp theo đã viết trong nhật ký, là dùng tiền kiếm được làm thiện nguyện, nhiệm vụ này coi như đã được hoàn thành.

" Vương Dịch ngơ ra đó làm gì "

Nghe thấy Châu Thi Vũ gọi mình, Vương Dịch nhanh chóng chạy qua, bánh đã được chuẩn bị, mỗi em nhận một phần, tiếng cảm ơn liên tiếp bên tai, nghe mà ấm áp. Châu Thi Vũ cười không ngừng, mãi chú ý đến bọn trẻ mà Vương Dịch đến gần lúc nào không hay.

" Cho em một phần nữa ". Vương Dịch ở phía sau nói vào bên tai Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ cả người nhảy lên, lập tức tránh ra xa.

" Em thì về nhà tôi sẽ cho ăn "

Đến lúc phải ra về, khó khăn lắm bọn trẻ mới để hai người đi, Châu Thi Vũ và Vương Dịch chào tạm biệt mọi người và Dì Dương, ánh mắt Dì Dương vẫn không rời khỏi Vương Dịch, vẫn là rất quen thuộc. Cho đến lúc ra khỏi cô nhi viện, Châu Thi Vũ mới dám mở lời.

" Dì Dương nhìn em suốt "

" Tôi cũng không biết vì sao  "

" Em chưa từng đến đây thật sao ?"

" Đây là lần đầu tiên "

Châu Thi Vũ bấy giờ lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Vương Dịch. Vương Dịch đúng lúc nhìn sang, ánh mắt vô tình chạm nhau, Châu Thi Vũ là người thua cuộc.

" Cảm ơn ". Vương Dịch đột nhiên nói.

" ? "

" Vì ngày hôm nay "

Sốc tận óc, Vương Dịch hôm nay nói lời tử tế, Châu Thi Vũ vẫn còn ngơ ngác. Lời đã nói ra nhưng thái Châu Thi Vũ lại không phản ứng, Vương Dịch thầm mắng trong lòng.

" Thôi bỏ đi.. Về nhà thôi "

Vương Dịch nói xong thì đi trước, Châu Thi Vũ chạy theo sau.

" Có muốn ở lại ăn cơm không? ". Vương Dịch hỏi.

" Em nấu? "

" Ngon bá cháy đó "

Cả hai sóng vai nhau, vừa đi vừa tám chuyện, đôi lúc còn động tay động chân,  ánh mắt kia của Châu Thi Vũ dán chặt lên người Vương Dịch.

Một lớn một nhỏ, người lớn đang phải lòng đứa nhỏ.

Đứa nhỏ trong bếp, người lớn cũng bên cạnh, Vương Dịch đang xào rau, Châu Thi Vũ đứng nhìn, nhìn Vương Dịch. Ánh mắt dừng lại trên góc mặt Vương Dịch, Châu Thi Vũ cũng không quá lộ liễu, Hách Tịnh Di và Vương Duệ Kỳ còn ở bên ngoài, có thể vào bất cứ lúc nào.

" Tránh qua coi ". Vương Dịch di chuyển lấy đồ nhân tiện đẩy Châu Thi Vũ.

" Em là kiểu người bạo lực à "

" Tôi là vậy đó ". Vương Dịch không có nhìn Châu Thi Vũ mà vẫn tiếp tục công việc của mình.

" Nếu như có người yêu thì sao ? Em có đối xử dịu dàng không "

Vương Dịch nét mặt vẫn không thay đổi, câu hỏi này không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.

" Tôi còn nhiều chuyện phải làm, chuyện đó không nghĩ đến "

" À "

Âm thanh nhỏ xíu bên tai, Vương Dịch chỉ nghe được có vậy, quay người nhìn về hướng Châu Thi Vũ, chỉ thấy Châu Thi Vũ đi ra bên ngoài, không ngẩng mặt.

Cả nhà đều đã đói rồi, mùi thức ăn lan tỏa khắp nhà, Vương Duệ Kỳ phụ Vương Dịch dọn ra, nhìn mấy món ăn mà hạnh phúc, không ngờ lại được người mình ngưỡng mộ nấu cho ăn. Bốn người quay quanh chiếc bàn nhỏ, Vương Dịch ngồi xuống cạnh Châu Thi Vũ.

" Chỉ là mấy món bình thường, đại tiểu thư đừng chê ". Nói xong thì nhìn Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ không trả lời, gấp miếng thịt xào chua ngọt gần mình nhất.

" Ngon hơn mẹ tôi nấu "

Chuột bạch Châu Thi Vũ đã thử nghiệm xong, Vương Duệ Kỳ và Hách Tịnh Di cũng gấp một miếng, cảm xúc y như Châu Thi Vũ.

" Tuyệt "

Châu Thi Vũ ăn rất ngon và đặc biệt im lặng, Vương Dịch đôi lúc nhìn trộm, không biết Châu Thi Vũ có ăn được không, hay chỉ giả vờ khen cho qua, mỗi khi không thích thứ gì đã chê rất thậm tệ, hôm nay đặc biệt im lặng là rất ngon hay kà quá dở, làm Vương Dịch khó hiểu. Từ lúc trong bếp đã cảm thấy kì lạ rồi, Vương Dịch không hỏi thêm, Châu Thi Vũ không nói gì, cứ vậy cả hai không nói thêm câu nào. Mọi thứ trở nên im lặng.

_____________

" Chị đi chậm một chút có được không "

Viên Nhất Kỳ mệt lã người, không đuổi theo kịp Thẩm Mộng Dao, trong khi đó Thẩm Mộng Dao mặc kệ mà càng tăng tốc, cô không ngờ có ngày Viên Nhất Kỳ lại kè kè theo mình chứ không phải là Châu Thi Vũ.

Lần trước đã nghe về nhà hàng của Nông Yến Bình và Tưởng Thư Đình nên hôm nay Thẩm Mộng Dao muốn đến xem sao. Vừa vào trong đã bất ngờ, giống như chia ra hai thế giới, một bên trang trí ma mị theo kiểu Nông Yến Bình, bên còn lại tươi sáng như Lâm Thư Tình, rõ ràng là cùng hợp tác nhưng vẫn không thể thống nhất ý tưởng.

" Cho em hỏi có bà chủ ở đây không ạ "

Thẩm Mộng Dao vừa mở lời, Viên Nhất Kỳ liền kéo cô về sau.

" Bây giờ chị cũng đâu phải là học sinh nữa "

" Dao Dao, đến rồi sao không vào trong ". Nông Yến Bình từ bên trong bước ra.

Ánh mắt Nông Yến Bình dời sang chỗ Viên Nhất Kỳ, bỗng nhiên trở nên mê mẩn, cô có nhận ra đây là người luôn kè kè bên cạnh Châu Thi Vũ, lâu ngày không gặp đã lớn quá rồi, không còn mang dáng vẻ ngốc lúc xưa, giờ đây nhìn rất vừa mắt, lạnh lùng, toát lên hương vị bá chủ.

" Này... Đủ rồi đó ". Thẩm Mộng Dao nhận ra ý nghĩ trong đầu Nông Yến Bình nên nhanh chóng cắt ngang.

Nông Yến Bình lườm Thẩm Mộng Dao một cái rồi chuyển sang ánh nhìn dịu dàng mời Viên Nhất Kỳ vào trong. Gạt qua Thẩm Mộng Dao, dắt Viên Nhất Kỳ vào bàn ngồi, trong lúc đợi món lên, Nông Yến Bình liên tục khoe mẽ về bản thân, tự mình lập nghiệp. Mặc dù Viên Nhất Kỳ ngồi ở đây, nhưng tâm trí lại ở chỗ Thẩm Mộng Dao đang hớn hở dạo quanh, như một đứa trẻ, không quan tâm sự đời. Khóe môi Viên Nhất Kỳ xuất hiện nụ cười, đúng lúc bị Nông Yến Bình nhìn thấy.

" Em hứng thú với cuộc đời của tôi lắm đúng không, từ nhỏ đã học rất giỏi rồi, lớn lên lại càng giỏi hơn ". Nông Yến Bình tựa sát vào người Viên Nhất Kỳ.

" Giỏi thế mà bài kiểm tra lần trước chép sạch bài của tôi "

Một câu nói của Thẩm Mộng Dao khiến hai người sửng sốt, Nông Yến Bình quay người nhìn Thẩm Mộng Dao, không hiểu bài kiểm tra là như thế nào. Viên Nhất Kỳ bên này ra hiệu, Thẩm Mộng Dao mới nhận ra mình sai rồi.

" Ý tôi là lúc đi học, cậu đã chép bài của tôi "

Nụ cười ngượng ngùng của Thẩm Mộng Dao cũng không xóa bỏ không khí gượng gạo này, nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống cạnh Viên Nhất Kỳ.

Bữa ăn hôm nay Nông Yến Bình mời bọn họ, không phải vì bạn cũ Thẩm Mộng Dao mà là vì đàn em Viên Nhất Kỳ, cứ ngồi ngắm không rời cho đến khi nhân viên gọi Nông Yến Bình thì mới chịu rời đi.

" Haizzzz ". Viên Nhất Kỳ thở dài.

Thẩm Mộng Dao không có nhìn Viên Nhất Kỳ, chỉ cắt miếng thịt bò trên bàn. Viên Nhất Kỳ đổi phần của mình đã cắt xong cho Thẩm Mộng Dao, còn mình ăn phần của cô ấy.

" Chăm sóc tận tình vậy sao lúc trước không chịu như thế này sớm "

Thẩm Mộng Dao cứ nói, Viên Nhất Kỳ cứ yên lặng nghe, chỉ dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Thẩm Mộng Dao.

" Mấy ngày nay cứ chạy theo tôi, sao không theo Châu Thi Vũ của em á "

Viên Nhất Kỳ bên ngoài cố tỏ ra bình thường nhưng nội tâm bên trong đang hỗn loạn. Thẩm Mộng Dao thế này mãi thì hai người có thể ở bên nhau, càng không muốn cô ấy trở lại bình thường nữa. Những suy nghĩ điên rồ này lấn át tâm trí Viên Nhất Kỳ.

" Không phải là tôi đang bắt nạt em đâu ". Thẩm Mộng Dao nghĩ mình làm Viên Nhất Kỳ sợ không dám trả lời nên liền giải thích.

Viên Nhất Kỳ quay sang bĩu môi với Thẩm Mộng Dao.

" Khi tôi lớn lên, có còn bắt nạt em không? ". Thẩm Mộng Dao nói với âm lượng rất nhỏ.

Viên Nhất Kỳ di chuyển ánh mắt đi, lấy ly nước trên bàn uống một ngụm.

" Bắt nạt theo một cách khác "

Bằng một cách phớt lờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip