Phần 6: Điều "quan trọng nhất" trong tình yêu

Phần 6: Điều "quan trọng nhất" trong tình yêu

Bất kể là điều gì trong cuộc sống: gia đình, tình yêu, bạn bè, công danh sự nghiệp hay đơn giản chỉ là cảm xúc thì cũng có những cung bậc của nó. Cuộc sống vốn dĩ giống như một con đường của những tay đua kỳ cựu, cuộc sống cũng giống như một cuộc chơi có cấp bậc và thứ hạng, mới bắt đầu mọi thứ sẽ êm đẹp dễ dàng, nhưng càng lên bậc cao thì càng hiểm trở.

Những người tham gia vào cuộc chơi thuộc những loại người khác nhau trong cuộc sống, có người mong muốn chiến thắng, có người thích chiến thắng và có người chỉ thích khám phá.
• Người muốn chiến thắng sẽ bằng mọi cách để có thể về đích mặc cho bao nhiêu gian nan, mặc cho họ có phải bỏ mạng mình vì cuộc chơi.
• Người thích chiến thắng bắt đầu cuộc chơi một cách hăng say nhưng lại vội vàng từ bỏ cuộc chơi chỉ vì những gian nan mà họ nghĩ bản thân không thể nào vượt qua.
• Người thích khám phá là người duy nhất ung dung đi qua mọi con đường và dừng lại khi nào họ cảm thấy đã thoả mãn sở thích khám phá.

Cuộc sống đa dạng, con người đa dạng, nhưng cuộc đời mỗi người chúng ta nếu như không trải qua gian nan, đau khổ thì sẽ chẳng bao giờ nhận ra được mục đích của cuộc đời là gì. Khi một cơn bão lớn ập đến: người chạy trốn, người cam chịu số phận nhưng cũng có người đối mặt và giải quyết. Bất kể bạn là ai trong ba người kia, thì khi cơn bão kết thúc cũng là lúc bình minh hé lộ, giá trị của ánh nắng lúc này mới thật sự được nâng cao.Và nếu như trong tình yêu, không có giông bão. . . sẽ chẳng bao giờ người yêu nhận thấy được giá trị của những ngày tháng được ở cạnh nhau trong êm đềm, chẳng bao giờ nhận ra được đâu mới là điều quan trọng nhất đối với bản thân.
Khi cơn giông ập tới, trong Bi và Thư ai sẽ là người chạy trốn, ai sẽ là người cam chịu số phận và ai sẽ là người đấu tranh đến cùng?
. . .
Trong một ngày vào cuối tuần thứ 3 của năm học, Trâm Anh vô tình nghe được câu chuyện về Thư từ một số người bạn.

- Sao hả Yến? Điều bạn nói là chính xác chứ? Thư quen một công tử con nhà đại gia và đang ở nhà người đó luôn sao? Thế chẳng phải ăn bám trắng trợn à?

- Hèn gì đồ nó dùng toàn là hàng hiệu!

- Đúng là dân đào mỏ rồi!

- Ghê thật!
Trâm Anh vốn dĩ là đứa con gái kiêu kỳ, bình thường ít trò chuyện thân mật với ai nhưng vì âm mưu làm xấu mặt Thư, Trâm Anh đành hạ thấp lòng tự cao đến dò hỏi nhóm của Yến. Sau khi dò hỏi được chút ít thông tin Trâm Anh không đắn đo hẹn Thư ở một quán kem gần đó rồi châm chọc:

- Thư này! Sống ở nhà giàu như vậy chắc là sướng lắm nhỉ? Bạn với anh chàng đó chắc là cũng làm trò người lớn rồi đúng không?

- Bạn gọi mình ra đây chỉ để hỏi những điều vớ vẩn như vậy à?

- Vớ vẩn? có thật vậy không hay đó chính là điểm yếu mà bạn sợ mọi người biết?
Thư cười nhạt:

- Thì ra bạn gọi mình ra đây chỉ để hỏi về điểm yếu của mình sao? Không phải bạn tài giỏi lắm sao? Nếu đã vậy thì hãy tự mà đi tìm ra điểm yếu của mình. . . còn về chuyện sống chung với người yêu. . . anh ấy không phải là điểm yếu của mình! Chính gia đình anh ấy chọn trường này cho mình và sự có mặt của mình trong gia đình đó cũng được tất cả những người lớn trong nhà đảm bảo! Tốt nhất là bạn hãy chú tâm vào học và đừng moi móc chuyện của mình nữa!

Thư "xách ba lô lên và đi" . . . thẳng về phía trụ chờ xe bus mặc cho Trâm Anh tức giận bậm môi, nắm chặt tay vì không đủ cơ sở để đe doạ Thư. Nhưng không có gì là khó nếu chúng ta không chịu cố gắng, Trâm Anh quyết định đón taxi theo sau xe Thư và lần ra được nhà của Bi.

Trong một khu hạng A của thành phố, ngôi nhà của Bi nằm độc lập trong một khu vườn nhỏ nhưng kiến trúc thuộc loại sang trọng bậc nhất. Đứng từ xa nhìn vào Trâm Anh không thể thấy hết kiến trúc bên trong nhưng chỉ nhìn cái cửa cổng tự động nhận dạng người là biết được gia đình đó có bề thế. Trâm Anh tiến lại gần cánh cổng và đọc dòng chữ trên bảng số nhà màu vàng đồng: " Tổng Giám Đốc Cty Nông nghiệp và Chăn nuôi A"
Suốt mấy tuần sau đó Trâm Anh vẫn miệt mài điều tra cuộc sống gia đình mà Thư đang ở, không ngại bỏ các buổi học trái buổi, nâng cao và kể cả học thêm. Sau khi dốc hết thời gian và công sức để tìm hiểu thì điều duy nhất mà Trâm Anh có thể tìm được là facebook của Bi. Ngay tối hôm đó Trâm Anh gửi tin nhắn cho Bi và trò chuyện thân mật.
. . .
Tám giờ tối tại nhà Bi:
- Mẹ à. . . con định sắp tới có vài ngày nghỉ của Thư hai đứa sẽ tổ chức một bàn tiệc để mừng nửa năm quen nhau!

Mẹ xếp đống quần áo phụ Bi cũng gật gù theo:

- Mẹ không có ý kiến nhưng tuần tới cha con đi công tác rồi! Con có định hỏi qua ý kiến cha không?

- Mẹ cũng biết tính cha. . . con có hỏi cũng gật thôi mà! Trước giờ có khi nào cha phản đối điều con thích đâu!
Mẹ Bi lại gật đầu:

- Con nói cũng đúng. . . cha của con vốn rất yêu thương con mà. . . nhưng mà Thư thì sao con hỏi ý nó chưa! Mà sao hôm nay Thư về muộn vậy?

- Hôm nay Thư phải học thêm mà mẹ! Thư nói tự đi xe bus về. . . chắc là trễ xe thôi!

- Lẽ ra con nên đi rước vợ mình chứ! - Mẹ chọc ghẹo

- Mẹ à! Nhưng con cũng không thể làm điều mà vợ con không thích được! Thư muốn đi xe bus cho thoải mái!
Mẹ cười lớn:
- Chứ không phải trình độ lái xe của con làm nó sợ không dám đi nữa à!

- Con. . . không đùa đâu!

Bi giận bỏ ra ngoài, mẹ vẫn nói với theo:

- Đừng giận mẹ mà Bi hâm!!!

- Giận rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Nhóc này! - Mẹ xụ mặt buồn hiu

Vừa lúc Thư về nhà, chạy ngay lên phòng thở dốc:

- Mệt quá hic!

- Sao vậy con? Sao mồ hôi quá trời vậy!

- Mãi ngồi nghịch điện thoại xe chạy đi một đoạn khá xa. . . con phải chạy bộ trở lại!

- Con giống Bi từ khi nào thế? Cứ cắm đầu vào điện thoại như vậy hại mắt lắm!

- Ủa mà. . . Bi ác ma đâu rồi ạ!

- Cô mới chọc thế là giận đi xuống dưới rồi.

- Lúc nảy con không thấy ở phòng tiếp khách?

- Chắc là nó lại lục bếp đó!

Thư xin phép mẹ rồi xuống bếp, đúng ngay là nhóc nhà ta quậy tưng cái bếp lên. Đồ đạc để lung tung, Thư than phiền:
- Bi ơi là Bi. . . cậu lại hành xác mấy cô giúp việc đấy à!

- Có đâu. . . nó để sẵn ở đó rồi mà! - giả nai

Thư gõ vào đầu Bi rồi la:

- Đừng có nói dối với tớ! cóc cho một phát nè!

Ngay lúc Thư định cóc thêm mấy cái nữa lên đầu Bi thì Bi đã nhanh tay giữ tay Thư lại rồi kéo về phía mình, hôn lên trán Thư một cái. Thư đẩy Bi ra đấm vào ngực Bi:

- Bày bừa nhiều quá định cho ăn trứng chiên hay là cơm cháy đây?

- Súp cua nha! Mẹ dạy nấu từ sáng mà bỏ tủ lạnh giờ mang ra hâm nóng lại!

- Để xem!
Thư rửa tay nhanh rồi măm ngay chén súp cua nóng mà Bi mới hâm nóng. Súp có hơi mặn một chút nhưng trong lòng Thư luôn thấy ngọt ngào vô cùng. Mà hầu như. . . bất kỳ món ăn nào mà Bi làm cho Thư dù khó ăn đến đâu cũng thấy ngọt ngào. Sức mạnh của tình yêu dường như là viên thuốc kỳ diệu mà khi uống vào mọi thứ trở nên như ý muốn.
. . .
Tối hôm đó, như mọi ngày khi Thư học bài thì Bi lên Facebook

- Cậu tạo tài khoản facebook cho tớ đi!

- Cậu không lo học mà đòi chơi facebook làm gì?

- Ai biết được cậu một vợ hay mười vợ trên đó. . . suốt ngày cứ lên facebook hoài!

- Cậu ghen à!- Bi lém lỉnh

- Cho là vậy cũng được. . . tạo đi không thì tối khỏi ngủ cùng!

Bi tạo cho Thư một tài khoản và để trạng thái đang hẹn hò với Thư trên đó. Trâm Anh vừa nhìn thấy dòng chữ:

"Bi ác ma đang hẹn hò với Thư thiên thần" thì nhanh tay gửi ngay tin nhắn cho Bi dò hỏi.

" Thư và anh quen nhau lâu chưa?"

"Gần sáu tháng rồi em!"

"Hai người sống chung nhà vậy sinh hoạt cũng khó nhỉ?"

"Mọi chuyện vẫn tốt mà em!" "Anh không sợ. . . Thư có em bé à? Đang học mà . . .!"

"Thư và anh!. . . làm sao có em bé được :)) "

"Ủa sao vậy anh?"

"Thì anh là con gái mà!"

"Con gái !??!"

Trâm Anh dụi mắt trước màn hình máy tính không tin được. . .
"Đúng rồi em!"

"Nhìn hình anh em cứ tưởng con trai mà!"

"Anh là transguy. . . trong giới tính thứ ba. . . con gái ăn mặc như con trai và yêu con gái!"

"Thì ra là vậy. . . hihi em bắt đầu thích rồi đó nha! Mà thôi giờ em phải đi học bài anh cứ chơi đi ha. . . mai em lại online!"

"Ok. . . bye em!"

Ngay ngày hôm sau tin đồn của Thư lan khắp trường, ở đâu cũng xì xầm chuyện Thư là đồng tính, lớp trưởng của lớp 9A1 người được dự vào đội tuyển học sinh giỏi là đồng tính và đang sống chung với người yêu như vợ chồng. Một số nữ sinh khác tỏ ra bình thường nhưng một số thành phần ghen tỵ với thành tích của Thư hoặc có tư tưởng bảo thủ thì tỏ ra kỳ thị và có những lời lẽ khó nghe. Nhưng Thư mặc kệ, Thư vào lớp tìm Trâm Anh vì khi tin tức tung ra người mà Thư nghĩ đến đầu tiên là Trâm Anh, nhưng sự thật không như mong đợi của Thư, khi vào lớp Thư ngỡ ngàng nhìn thấy Trâm Anh đang lớn tiếng với một số bạn trong lớp:

- Đồng tính thì có gì đâu mà phản đối. . . miễn là người ta học tốt và sống tốt là được. . . dù gì cũng chung một lớp sao các bạn có thể nói Thư như vậy! - Trâm Anh to tiếng

- Ủa!. . . sao bênh vực dữ vậy? không phải Anh cũng ghét Thư sao?

- Lúc trước vì không hiểu nên Anh mới như vậy! Còn giờ thấy được năng lực của Thư rồi!

- Chắc mày cũng là les nên mới nói bênh cho con Thư !

- Là Les thì sao chứ?!?! - Trâm Anh to tiếng hơn

Thư vào lớp, mọi suy nghĩ bị phá tan đi: "Không lẽ không phải là Trâm Anh!. . .mình không thể nghĩ xấu người khác được!".
Thư đành im lặng về chổ ngồi, giờ ra chơi Trâm Anh đến bàn của Thư đưa lon nước và trò chuyện thân mật:

- Thư có sao không?

- Không sao! Cám ơn Anh nha!

- Thật sự thì Anh đã nghĩ xấu Thư là sống với con trai. . . nhưng nghe một số bạn kia nói Anh thật sự rất ngạc nhiên! Mạnh mẽ lên nha Thư!

- Ừ cám ơn Anh nha!
Trâm Anh cúi mặt lý nhí:
- Thật ra Anh cũng có cảm tình với con gái . . . Thấy Thư như vậy thật hạnh phúc quá!

- Thật vậy sao?

- Bí mật nha. . . Anh chưa muốn công khai bây giờ. . . chưa đủ can đảm.

- Ok!

. . .
Tối hôm đó, Thư đem chuyện kể cho Bi nghe. . . Bi có hơi buồn vì chuyện đó làm ảnh hưởng khá nhiều đến Thư, nhưng Thư vẫn luôn miệng nói mình không sao. An ủi Bi đừng quá lo cho Thư vì Thư biết phải đối mặt như thế nào.
Mãi suy nghĩ về việc mọi người làm sao biết được chuyện này thì Bi chợt nhớ ra đã nói với một người trên facebook về việc Bi là transguy. Bi liền lên facebook để tìm người đó nhưng hoá ra đó chỉ là tài khoản ảo, đã khoá mất.

- Cậu có nghĩ nhỏ Trâm Anh gì đó làm không? Vì hôm qua tớ vừa nói mình là con gái với một facebook lạ . . . tớ không ngờ sự việc lại ra thế này!

- Không đâu. . . lúc đầu tớ cũng nghĩ thế nhưng sáng nay Trâm Anh đã bênh vực và còn khuyên tớ rất nhiều. . . cậu ấy cũng nói bản thân là Les mà?

- Les sao? Vậy chắc đúng rồi. . . vì hôm qua tớ nói là Transguy chứ không nói là Les. . . chắc có ai khác nữa! Dù sao tớ cũng xin lỗi cậu vì chuyện này mà . . .

- Thôi đi ngủ nào! Đừng suy nghĩ nữa!

Sáng hôm sau cô chủ nhiệm gặp Thư về vấn đề đó. . .
- Em cũng biết trường chúng ta rất nghiêm ngặt . . . cô sợ tin đồn làm em mất vị trí tham gia thuyết trình sắp tới. . .

- Em xin lỗi vì cô đã tin tưởng em mà em lại để chuyện cá nhân ảnh hưởng như vậy!

- Em yên tâm . . . dù sao cô cũng ủng hộ em hết mình! Yêu là điều hoàn toàn tự nhiên mà! Tình yêu chân chính đâu có phân biệt giới tính!

- Không ngờ cô lại thoải mái như vậy!

- Em biết không . . . cô đã có gia đình ở tuổi hai mươi sáu. . . dù cô còn rất trẻ nhưng hạnh phúc lại đổ vỡ và chồng cô lại theo người phụ nữ khác. . . đã có lúc cô đánh mất niềm tin từ người đàn ông. . . khi bắt đầu đi dạy cô thường đọc nhiều truyện để có thêm kinh nghiệm dạy Văn và vô tình đọc được một câu chuyện tình yêu về giới tính thứ ba. . . lúc đó cô mới ngộ ra được vì sao chân lý tình yêu không thể bó buột con người. . . dù là giới tính gì người ta khi đã thật lòng thì cũng sẽ bằng mọi giá mang lại hạnh phúc cho nhau! Cô tin là em cũng như vậy!

- Em cám ơn cô! Cô thật sự đã động viên em rất nhiều!

- Nếu có thời gian rảnh thì đọc thử câu chuyện đó đi. . . cô sẽ gửi mail cho em. . . hoặc em cũng có thể tìm trên mạng nữa. . .hôm qua tớ yêu cậu nhưng hôm nay hết rồi của Aglee em đấy!

- Dạ em sẽ đọc. . . cám ơn cô!

- Thôi giờ em về lớp làm biên bản snh hoạt đi!

- Dạ!

Cuối giờ Trâm Anh lại gặp riêng Thư và nói chuyện:

- Không phải cậu rất thích thuyết trình sao. . . vì chuyện này mà bỏ qua cơ hội cũng thật là tiếc. . . sao cậu không gặp Hiệu trưởng nói dối là không phải để có thể. . .

- Liệu có được không. . .

- Dù sao cậu cũng sẽ ảnh hưởng đến việc giới thiệu qua trường cấp ba đó. . .

- Mình sẽ suy nghĩ lại. . . từ nay đến ngày hôm đó bằng mọi giá mình phải chấp nhận từ bỏ một trong hai thôi!

- Chẳng phải cô Hiệu trưởng nói chỉ cần chối bỏ là cậu có thể tham gia sao? Cô Hiệu trưởng là người cực đoan nên không chấp nhận chuyện này đâu!

- Ừm. . .tớ biết rồi!

Thứ năm tuần đó tức là trước ngày thuyết trình Bi và Thư có dịp ngồi lại với nhau để nói chuyện:
- Cậu đã quyết định chưa? Nối dối một vài lần có sao đâu!

- Sao cậu lại nói vậy?

- Thì về bài thuyết trình. . . không phải nó quan trọng lắm sao?

- Chẳng lẽ cậu không nghĩ với tớ cậu cũng quan trọng sao?

- Không phải! chỉ là tớ lo cho cậu thôi!

- Sao cậu không có niềm tin gì hết vậy. . .
Bi cười:

- Tin điều gì bây giờ. . . thì cũng tại tớ mà cậu mới ra thế này!

- Vậy sao? Vậy là giờ cậu định rút lui ngay giữa cơn giông bão à? Còn đâu nữa bản lĩnh mà tiến về phía trước chứ?

- Thật ra tớ cũng sợ lắm chứ. . . biết đâu được mà cậu bỏ rơi tớ? Đâu biết được cậu sẽ chọn điều gì?

Thư nói trong nước mắt:

- Vậy mà tớ cứ tưởng là cậu luôn hiểu bản thân tớ sẽ chọn điều gì chứ! Cậu thật là ích kỷ. . .

- Tớ . . . xin lỗi!

- Cậu ra ngoài đi. . . tớ muốn ở một mình để suy nghĩ xem sẽ chọn cái gì!

Tối đó Bi ngủ với mẹ. . . ngày mai là kỷ niệm nửa năm yêu nhau mà hôm nay lại to tiếng, Bi ôm mẹ rồi khóc thầm:
- Giá mà con không đề nghị cho Thư vào trường Chuẩn. . .

- Con hối hận và lo sợ à?

- Con quên mất cô Hiệu trưởng là người kỳ thị đồng tính! Con sợ Thư không đủ can đảm!

- Sao con không tập cách tin và tình yêu! Mẹ nghĩ cho dù là giông bão hay sấm chớp trong cuộc sống. . . dù là thiên tai hay hoạn nạn chỉ cần ta có lòng tin là được mà! Tình yêu cũng vậy thôi con!

- Nhưng lỡ ngày mai Thư chọn thuyết trình. . . chọn ước mơ và từ bỏ con thì sao?

- Nếu thấy sợ thì con có thể ở nhà không đi dự thuyết trình mà!

- Nhưng . . . - Bi ấp úng
Mẹ vuốt tóc Bi cười nói:

- Nhưng con vẫn muốn chính tai nghe mắt thấy đúng không?

- . . . - Bi im lặng

- Mẹ xin lỗi vì đã không tạo ra được đứa con trai. . . thật bất công cho con!

- Mẹ à. . . đâu phải lỗi tại mẹ. . . mẹ cũng đâu có quyền chọn lựa giới tính nào cho con. . .chỉ là con đã đặt chân vào thì con phải tự quyết định là rút chân ra hay ở yên trong đó thôi!

- Con đã trưởng thành hơn rất nhiều từ khi có Thư. . . mẹ cũng hy vọng vào Thư nhiều lắm!
Thư đứng lặng ngoài cửa phòng mẹ Bi. . .

"Nhiều người tin vào mình như vậy sao!"

Thư quẹt nước mắt rồi trở về phòng. Thư ngồi lặng bên bàn học, lật nhẹ quyển Kinh Thánh của Chúa và bất chợt đọc ngay dòng chữ: "Ngày mai. . . mọi thứ cứ để ngày mai lo"

Điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là "niềm tin", dù ở trong hoàn cảnh nào đi nữa, dù biết

chắc ngày mai sẽ bị phản bộ. . . hoặc biết rõ phản bội đang bày ra trước mắt nhưng đừng bao giờ

vứt bỏ niềm tin. Niềm tin cũng giống như phép màu lấp đầy mọi thiếu sót, có những người yêu nhau

chỉ đánh mất niềm tin ba mươi giây nhưng rồi lại mất nhau mãi mãi. Lại có những người giữ trọn vẹn

niềm tin đó đến gần hết cuộc đời và gặp lại nhau.

Hãy cứ tin và yêu đi cho dù ngày mai có ra sao đi nữa thì ta sẽ chẳng bao giờ hối hận rằng: "Giá như

lúc ấy ta tin tưởng nhau nhiều hơn chút nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip