12. Cái kết cho thân phận này

Sau một ngày nghỉ ngơi, Liễu lão gia cho gọi tế tử của mình đến.

"Trương Cân, làm sao ngươi có thể biết được trên đường của ta sẽ gặp tập tích"

"Không giấu gì phụ thân, tuyến đường có đi qua chùa Linh Sơn mà nơi đó cũng là nơi tiểu tế đã mất đi hai người quan trọng nhất, dự cảm không lành đã bảo tiểu Miêu đến ứng cứu, thật may đã làm điều đó, nếu không tế nhi cũng sẽ không biết ăn nói thế nào với nương tử"

"Những chuyện gần đây ngươi làm, ta cũng đã được nghe đến, ngươi đang dùng thân phận người của Liễu gia, thì hãy cẩn thận, kẻ thù của Liễu gia không nhỏ, có liên quan đến quan lại hoàng thất và rất nhiều thế lực"

"Nếu nói đến bọn họ thì tiểu tế khẳng định sẽ không để bọn họ đụng đến một cọng cỏ của Liễu gia, cơ thể của phụ thân đột nhiên không ổn nên đành đi vội, vậy nên trước khi xuất phát, tiểu tế đã gọi họa sư đến vẽ một bức tranh, muốn phụ thân nhìn được dáng vẻ yêu kiều của nương tử"

Bầu không khí lập tức thay đổi, Liễu Minh vui vẻ cười không ngớt, vội gọi người mang đến.

"Được, được, mang lại đây"

Bức tranh được vẽ theo yêu cầu rất thực tế, hơn nữa còn có thể nhìn thấy được dáng vẻ mà bản thân muốn nhìn thấy từ ái nữ của mình, trong lòng vừa tự hào, vui mừng nhưng cũng rất chua xót, tuy rằng cơ thể đã ổn định nhưng vẫn không thể đi thương như trước, sắp xếp này của tế tử hoàn toàn là chuẩn xác, tự nhận thức bản thân quá đa nghi rồi!

"Gia huy đó vẫn cứ để ở chỗ tế nhi đi, ta cũng đã có tuổi, không rõ có thể tỉnh táo được bao lâu, dưới sự sắp xếp đó ta hoàn toàn tin tưởng. Nhưng với một lão già như ta, ta vẫn muốn được nhìn thấy một oa nhi, gọi gia gia"

Trương Cân nghe mà nuốt một ngụm khí lạnh, cười trừ rồi nhanh chóng cáo về thư phòng, nhưng chuyện này trước sau gì cũng phải chuẩn bị trước, không phải bản thân không muốn mà là bản thân không thể làm được chuyện đó.

Vài ngày sau Đỗ Tương Hy cùng Lý Duy Tân ghé đến, bọn họ có vẻ rất sơ xác.

"Sư huynh!"

"Thế nào, bọn họ có dễ dàng cho Lý công tử đây rút không?"

Lý Duy Tâm im lặng, né tránh, Đỗ Tương Hy nhào vào lòng sư tỷ của mình làm nũng.

"Sư tỷ, Hy nhi bị đau"

"Ngươi! đừng có đứng trước mặt Lý công tử mà làm nũng với ta, chuyện đã làm xong thì ta cũng sẽ làm việc của mình"

Tiểu Miêu theo như sự căn dặn lúc trước mang đến vài loại thảo dược, bọn họ chứng kiến một ngọn lửa từ lòng bản tay Trương Cân vụt sáng, đây là điều khác biệt của luyện đan sư thiên tài, hơn nữa còn bày ra được trận pháp cường đại đến mức có thể giấu đi mùi đan dược, tuy rằng có thể kéo đến thiên hỏa để tôi đan nhưng căn bản người có thể làm một lần đã thành công vô cùng hiếm.

"Đệ cho hắn nuốt đi, sau đó ta sẽ lấy đi ngọn đèn chi bảo"

"Tuân lệnh sư tỷ"

Đan dược hỗ trợ cộng thêm ngân phách tất loạn, vết thương nhiều năm tưởng chừng như không thể khỏi, giờ đã hoàn toàn được vá lại, ngọn đèn chi bảo cũng đã dễ dàng lấy ra, có chút hao hụt nhưng sau khi bổ sung dược hoả thì ổn định, một pháp trận đã chuẩn bị chuyển về đúng vị trí, tội lỗi của sư đệ cũng đã được xóa. Lý Duy Tân không nghĩ một người lại có thể sử dụng nhiều thứ khác nhau đến vậy, chỉ với luyện đan thôi đã có thể khiến cho cả thiên hạ này chấn động dám mượn cả thiên hỏa để tôi đan thành hình, trận pháp che giấu đến người lăn lộn nhiều năm cũng không thể nhận ra.

"Đại ơn đại đức này của sư tỷ, ta nhất định không quên!"

"Hai người các ngươi quá phiền, tiểu Miêu dẫn bọn họ về chỗ ngươi, đều là những người có thể huấn luyện bọn trẻ, sau này để bọn họ dưới trướng ngươi, à riêng sư đệ của ta thì để hắn dạo chơi một vòng, ưng đứa trẻ nào thì để hắn tự dạy dỗ"

"Rõ chủ nhân"

"Được rồi đến đây thôi, ta cũng phải nghỉ ngơi thôi, các ngươi thực sự rất phiền"

Bọn họ được sắp xếp có một nơi nghỉ ngơi, một thân phận ban đêm khác, sau khi bọn họ rời đi thì Trương Cân cũng phun ra một ngụm máu, may chỉ là nội thương nhẹ nhưng không thể chủ quan, việc vượt qua cấm chế ở chỗ chưởng môn quả thực là một đại kỵ, xem ra sư phụ sẽ rất nhanh đến đây trách tội!

~~~ Nửa tháng sau ~~~

Việc đoán biết đó không sai, nhưng không nghĩ đến sư phụ trên đường còn cứu được một tiểu nữ oa, dựa vào thiên nhãn mà nhận diện đứa trẻ nhất định sẽ không phải là người thường nhưng sinh khí gần như dầu sắp cạn, không mang đan dược, đành đến chỗ đệ tử tính tiếp, vừa đến đã quát.

"Ngươi sao lại dám can dự vào pháp trận trong cấm địa sư môn, nếu không phải chưởng môn sư huynh đứng ra nói đỡ, ngươi đã tan xác với các chưởng lão rồi"

"Sư phụ, người vừa đến lại tiếp tục nói nữa rồi!"

"Nhiệm vụ của ngươi cũng đã gần kết thúc rồi, nhanh chóng trở về báo cáo đi, những người ở đây, nói một lý do để bọn họ quên đi, nếu ngươi không tiện, ta có thể xóa đi ký ức của bọn họ cho ngươi, mang theo tên nghịch đồ trở về nữa"

"Sư phụ, nhiệm vụ được giao vẫn chưa có manh mối xác thực, nếu trở về tay trắng chẳng phải là bị người khác cười vào mặt sư phụ sao, hơn nữa Liễu gia có một vị thế tốt, dò ra bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn, cũng có tài lực để chúng ta có thể lưu động một lượng thông tin lớn"

"Ngươi, được ... được rồi, sắp xếp cho vi sư một phòng đi"

"Sư phụ, chuyện này đành nhờ người rồi, chẳng qua là nươ ... Liễu tiểu thư vài hôm nữa sẽ gặp tập kích trên đường, chuyện này do đệ tử gây ra, hiện tại sư phụ cũng cần có một lý do vào phủ, sư phụ thay đệ tử gánh nghiệp này, sau đó đệ tử giải quyết oa nhi kia, vừa hay để sư phụ có thêm một hảo đệ tôn"

"Ngươi ăn nói dễ nghe nhỉ, rõ ràng là chuyện ngươi gây ra, lại đem quăng sang cho ta"

"Sư phụ người cũng biết với thân phận này không dễ hành động mà, còn nếu để thân phận kia xuất hiện, nhất định bọn chúng sẽ hành động không để chúng ta yên"

Giật mình trước câu nói của đệ tử, lần nữa trợn mắt quát!

"Ngươi ... dám dùng 10 năm tuổi thọ để biết chuyện này, ngươi điên rồi sao"

"Sư phụ chuyện này không đơn giản, cũng chẳng phức tạp, biết một chút thì chúng ta cũng dễ tìm ra"

"Mau đưa vi sư xem, ngươi vậy mà tự hủy đi thọ mệnh của mình, ngươi muốn chết sao"

"Chẳng phải chỉ cần thăng thiên là được sao, sư phụ người lo nghĩ quá ròi đó, hơn nữa đệ tử còn có khả năng luyện đan cho những lần cấp bách"

"Ngươi giỏi, là chính ngươi giỏi nhất"

Sau đó đưa tiểu nữ oa cho đệ tử, không sớm không muộn rất kịp lúc cứu nguy, tuy rằng sẽ không có người thiệt mạng nhưng so với sổ sinh tử thì bản thân đã cướp đi rất nhiều người, những quỷ sai cũng chỉ đành bất lực trở về báo cáo, bọn họ đem họ tên so với sổ sinh tử thì quả nhiên đã có thay đổi, 10 năm tuổi thọ của Trương Ngọc Uyển chính là chia lại cho bọn họ, trở về an toàn, đương nhiên ân nhân sẽ thành khách quý trong phủ.

"Đạo trưởng ơn cứu mạng này không biết lấy gì bồi tạ, xin ghé quý phủ để dân phụ báo đáp"

"Ta cũng tiện đường, được, được, tức phụ của ta cũng rất xinh đẹp"

Vài ngày sau khi đã trở về, sức khỏe của nương tử đã ổn định, bản thân cũng đã uống lấy tâm dược, cả cơ thể đã bức rức khó chịu, để tránh việc nhìn thấy rõ ràng, ngọn đèn trong phòng đêm đó cũng bị dập tắt, cả hai cơ thể lại gần nhau.

"Tướng công sẽ không chạy chứ!"

"Tướng công, thiếp ..."

"Đừng sợ có ta ở đây, nếu nàng đã đồng ý thì ta đương nhiên sẽ cùng nàng làm chuyện này"

"Tướng công, a..."

Dưới sự cưỡng chế đẩy tiểu nữ oa sinh mệnh vào trong, đồng thời cũng phải chấp nhận việc bản thân đã gắn kết cả đời với nữ nhân này, sợi dây tơ hồng bắt đầu kết nối, vài phần ôn nhu hơn với nàng.

"Cơ thể nàng có chỗ nào không khoẻ không?"

Tầm vài tuần sau cơ thể của nương tử đã có dấu hiệu của mang thai, chuyện đại hỷ này khiến cho cả Liễu gia vui mừng, còn nghĩ do phúc khí của vị khách quý đem đến, vui không khép lại miệng, bản mệnh đứa trẻ trong cơ thể được ngày ngày thêm thuần, tiên khí đang dần rửa đi oán khí.

Mỗi ngày đúng giờ, cái bụng đang lớn sẽ được vuốt ve chăm sóc cẩn thận, vì là đứa trẻ đầu tiên nên cả phủ đều rất cẩn thận.

Lão sư phụ đến tháng thứ 9 thì phát hiện ra chuyện này, căn cơ đứa nhỏ đã hoàn toàn tiêu tán oán khí, chân chính trở thành một tiểu tiên, liền đến hỏi tội đệ tử.

"Ngươi lại dám rửa trọng mạch cho đứa trẻ đó, ngươi đang muốn làm gì?"

"Sư phụ người đang lo lắng đệ tôn vượt mặt sao?"

"Ngươi đây chính là tạo ra yêu nghiệt, đứa nhỏ này phải được rèn dũa từ nhỏ, không được phép lơ là, không được phép sản sinh thù hận, tại bị oán khí là do ngươi xóa không phải chính nó"

"Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ an toàn"

"Ngươi ... thật sự điên rồi"

Tiên mạch xuất hiện cả Liễu phủ hoàn toàn có được nhiều may mắn, đứa trẻ khi được sinh ra đã kéo đến dị tượng, là điềm lành.

"Chúc mừng Liễu phu nhân, chúc mừng Liễu cô gia, là một nữ oa xinh đẹp"

Liễu Minh được ôm tôn nữ thì vui không ngậm được mồm, ước mơ nhiều năm của bản thân cũng đã hoàn thành, đứa trẻ thực sự rất xinh đẹp, hơn nữa lại giống như mẫu thân hơn là phụ thân, điều này giúp nhận được nhiều sủng ái hơn. Khác với gia chủ, cô gia lựa chọn đến bên nương tử.

"Cảm ơn nàng, thật sự đã rất vất vả rồi"

"Không đâu là tướng công vất vả, nếu có thể thiếp sẵn sàng sinh cho chàng thêm vài đứa nữa"

"Đừng, đừng, chỉ một thôi, một đứa với ta đã đủ rồi, ta không muốn nhìn nàng đau đớn như vậy"

Liễu Bách Đức ôm điệt nữ của mình cũng chẳng khác gì phụ thân, vui vẻ không thôi, một thời khắc vui vẻ hơn bao giờ hết, nhưng nó cũng sớm qua đi, bởi vì thời gian đã hết, nhiệm vụ cũng được xem là đã hoàn thành khi tìm ra được kẻ truy nã đang ẩn nấp ở một sơn động rất khó tìm kiếm, cũng đã đem bảo vật trở về an toàn, trực tiếp để sư đệ và Lý công tử lập công, mọi thứ được soạn gửi đến sư môn, không lâu sau đó lệnh triệu tập cũng đã ban xuống.

"Vi sư sẽ ở đây trông coi bọn họ, ngươi quay về tu luyện, sớm ngày thăng thiên"

"Sư phụ, đến lúc này rồi, đệ tử lại không nỡ"

"Nhưng ngươi không còn cách nào khác, phải thăng tiên để ở bên bọn họ, đã là kiếp nạn thì phải đương đầu"

"Sư phụ, đệ tử đành giao lại hai người bọn họ cho người"

"Đi đi, vi sư nhất định sẽ chăm sóc tốt"

Đau buồn là chuyện lúc đó, đêm đó bước về phòng của nương tử.

"Nương tử"

"Tướng công, Lưu nhi vừa mới ngủ, chàng cũng mau nghỉ ngơi đi"

"Ta có chuyện cần nói với nàng, chuyện này liên quan đến sinh mạng của ta"

Thấy tướng công nghiêm túc, bản thân lo lắng không yên, hai người ổn định chỗ ngồi, Trương Cân mới lên tiếng.

"Ta phải quay trở về nơi ta đã học bản lĩnh, ít nhất cũng phải 20 năm, có khi là 40 năm, dù rất không muốn rời xa hai người nhưng dương thọ của ta đã gần như dầu đã cạn, ân nhân của nàng gặp dọc đường chính là sư phụ của ta, người sẽ bảo vệ hai người và cả Liễu gia trong vòng 20 năm, ta sẽ rất nhanh trở về bên cạnh nàng, ta hứa"

"Là làm sao?"

"Nương tử, có chuyện ta cần nói với nàng, cái chết của mẫu thân và thân huynh không chỉ liên quan đến Định lão gia, mà còn liên quan đến một nhóm người tà đạo, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm nên đã giữ lại, giờ đã đủ thông tin, ta phải trở về, phải rời xa khỏi nàng và Lưu nhi"

"Chí nam nhân ở tứ phương, ta hy vọng chàng sẽ không quên rằng thiếp và Lưu nhi sẽ ở đây đợi chàng"

"Tin ta, ta nhất định sẽ quay về"

Cả hai trao nhau nụ hôn sâu, một chút luyến tiếc của bản thân đã để lại, và cũng đặt nơi đó một ấn chú, chỉ cần bản thân có thể tiếp tục thì nhất định sẽ trở lại, cũng là nụ hôn sâu đầu tiên của hai người, trước đó toàn là phớt qua và không cảm nhận được chút cảm xúc nào, lần này thực sư rất khác biệt.

Trương Cân soạn vài phong thư đặt ở khắp nơi trong thư phòng của bản thân, nhưng sư phụ để giúp đệ tử quên đi những điều ở đây liền thu lại hết, chỉ để lại lá thư từ biệt, cũng như soạn 1 thư hưu thư thay cho đệ tử để không làm lở dở nữ nhân tốt.

Tháng sau tin tức nhanh chóng lan rộng, Liễu cô gia đã biến mất, nhưng danh tiếng của Liễu cô gia xuất hiện tứ phương, cũng như trấn giữ những nơi quan trọng, bọn họ trước mắt chả dám đụng vào Liễu gia. Mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, cởi bỏ nam trang trở lại y phục nữ nhân, để lại mọi thứ, tỉnh lặng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip