Chương 10

"Không thèm để ý tới em nữa." Bị Tiêu Vũ Châu chọc đến nổi gân xanh , Hà Khánh Băng cũng không thèm để ý tới cô nữa bắt đầu đi nướng cá .

Tiêu Vũ Châu cười đắc ý " a" một tiếng , hai tay ôm trước ngực phải . Hà Khánh Băng thấy vậy liền chạy tới " có sao không ? "

"Không sao , chỉ là có hơi đau một chút."
"Đáng đời em đồ lợi dụng cơ hội ."

Tiêu Vũ Châu mặt mài đang cau có vì đau nhức , vì một câu sau của Hà Khánh Băng cơ mặt bắt đầu nhăn hơn , có chút khó hiểu , lợi dụng cơ hội ?

"Còn khó hiểu cái gì , em đúng là lưu manh đã giúp người ta đỡ một nhát dao phút cuối còn cố tình lưu luyến không chịu buông tay , ngay lúc cận kề cái chết mới nói yêu tôi , em như vậy là muốn người ta cảm động đến chết sau đó bất chấp mà đáp lại em. "

Tiêu Vũ Châu sau khi nghe nàng giải thích trong lòng cảm thán mấy phần , làm sao có thể suy nghĩ sâu xa như vậy , làm ơn liền mắc oán a ! Ông trời đúng là bất công.

Trò chuyện một hồi hai người cũng quên đi một chuyện đó là con cá , lúc nãy vì quá mức lo lắng Hà Khánh Băng cũng không có để ý đến bây giờ hửi hửi nghe mùi khét thì mới nhớ ra.

"A" Hà Khánh Băng hoảng hốt chạy tới chỗ con cá , lấy nó ra khỏi đống than , kết quả của sự không chuyên tâm nướng cá chính là con cá một bên bị nướng thành đen xì , bên còn lại vẫn còn sống nhăn . Hà Khánh Băng tức giận liếc Tiêu Vũ Châu một cái , Tiêu Vũ Châu vì không hiểu sự tình to mắt nhìn lại.

"Nhìn cái gì ? Đều tại em hết. "

Tiêu Vũ Châu từ trước đến giờ lại nhìn không con người của Trung Uý cao cao tại thượng , người mà cô vẫn luôn để trong tim chính là con người không nói đạo lí a . Cá khét thì liên quan gì đến cô , chỉ tại Hà Khánh Băng không chịu để ý .

"May mắn là con cá này to , khét cũng ngoài da nếu không tôi để cho em chết đói."

"Chị đành lòng để em chết đói sao ? Người ta vì chị nên mới bị thương." Tiêu Vũ Châu làm bộ xụ mặt xuống tỏ vẻ đáng thương cố ý kiềm chế lại tiếng cười . Hà Khánh Băng bị nói đến không còn lời lẻ để đáp lại . "Hứ"

Một lúc sau , qua bàn tay khéo léo điêu luyện của Hà Khánh Băng thì con cá cũng được chín đồng đều chỉ là có một bên khét đen.

"Mau qua đây." Hà Khánh Băng không thèm liếc nhìn Tiêu Vũ Châu lấy một cái , chỉ chăm chú lột đi phần da bị khét của con cá.

Tiêu Vũ Châu lần này xem như là bị thương cũng không có lỗ , đỡ cho Hà Khánh Băng một nhát dâm liền lấy được cảm tình của nàng . Còn phải cảm ơn ông trời đưa đẩy bọn họ vào hoàn cảnh như thế này, nếu không thì không biết đến khi nào hai người mới hiểu rõ tình cảm của đối phương. Vết thương bên ngực phải đúng là không có nguy hiểm nhưng là khá sâu đi nên mất cũng không ít máu , lúc trở về nhất định là sức khoẻ liền không ổn định cần phải bồi dưỡng. Nghĩ đến đây Hà Khánh Băng liền tức giận cái tên Tiêu Vũ Châu này không biết suy nghĩ.

Nàng xé một miếng thịt đưa đến miệng Tiêu Vũ Châu , Tiêu Vũ Châu liền cắn một nửa để lại một nửa trên người tay Hà Khánh Băng nói " chị cũng ăn một miếng đi." Hà Khánh Băng vì lời nói này lòng cảm thấy ấm áp đưa miếng thịt còn lại lên miệng ăn hết . Cứ như vậy , ngươi một nửa ta một nửa lát sau con cá chỉ còn lại bộ xương.

Thời điểm bây giờ mặt trời cũng thật sự đã xuống núi , trăng bắt đầu toả ra ánh sáng dịu dàng , khu rừng vốn đã thanh tĩnh biển cũng có tiếng hát của sóng . Khung cảnh êm dịu , thanh bình tạo nên một không gian lãng mạng .

Lúc này Hà Khánh Băng nhìn thấy Tiêu Vũ Châu trời vì trở lạnh mà đau nhức , ngồi gần đống lửa mà vẫn không cảm thấy khá hơn , nàng lấy ra vài cái lá Cổ Dương lúc chiều hái được , đi đến chỗ Tiêu Vũ Châu ngồi xuống bên cạnh , giúp cô cởi ra áo khoác xem xét thương . Nhìn thấy một màng vô cùng đau lòng , vết thương tuy đã được khâu lại nhưng bây giờ không biết như thế nào đã xưng lên còn đỏ ứng so với máu càng đỏ hơn . Hà Khánh Băng không biết từ lúc nào nước mắt lại tuông rơi nhiều đến mức không thể kiểm soát.

Tiêu Vũ Châu nhìn thấy nhất thời bối rối , không đành lòng nhìn Hà Khánh Băng rơi lệ " Khánh Băng đừng khóc."

"Xin lỗi ! Đều tại tôi mà ra. "Nàng khóc càng thảm hơn , tựa đầu vào ngực trái của Tiêu Vũ Châu mà khóc.

"Không phải do chị, đều do em tình nguyện không có trách chị." Nói rồi Tiêu Vũ Châu đưa hai tay ôm ngang hông nàng kéo nàng vào lòng mình càng sâu hơn.

Nàng vẫn không tự chủ được mà khóc thật thương tâm , khóc xong một hồi cũng nín khóc , cảnh tượng này làm cho Tiêu Vũ Châu cảm thấy như bản thân đang dỗ em bé. Trên người cô chỉ có vỏn vẹn một mảnh áo , bây giờ lại bị Hà Khánh Băng kéo xuống , phần trên bại lộ trong không khí , cảm giác thật là ngượng không dám cử động chỉ ngồi đó đỏ mặt không dám nói thêm lời nào. Hà Khánh Băng ổn định tinh thần cảm giác ngực người này cũng thật là mềm quá đi , nhìn lại một chút liền thấy thứ không nên nhìn mặt nhiễm một tầng đỏ.

Cúi đầu xuống liền nhìn thấy hai khoả căng tròn trắng nõn còn điểm một nhuỵ hoa hồng hào , rõ ràng là cấu tạo giống nhau nhưng nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng , cùng lắm cái đó cũng thật là hồng hào đi !

Hai người đều cảm thấy bối rối , lúc này Hà Khánh Băng mới tiếp tục công việc đang dở dang , bỏ hết số lá Cổ Dương vào trong miệng nhai nhai một hồi cái lá từ xanh đọt chuối chuyển sang màu xanh đậm " cái này là Cổ Dương trong lúc học huấn luyện có nghe các lão sư chỉ dạy một ít có thể chữa lành vết thương , nếu em không ngại bẩn có thể bôi lên da." Hà Khánh Băng sợ Tiêu Vũ Châu không rõ cố tình giải thích một chút.

Nghe nàng nói vậy Tiêu Vũ Châu lắc lắc cái đầu " không có bẩn , không có bẩn."

Hà Khánh Băng thấy bộ dáng trẻ con kia thì bật cười một cái rồi mới nhẹ nhàng cẩn thận thoa lên vết thương , động tác vô cùng ôn nhu dịu dàng sợ làm đau . Ánh mắt vô cùng chuyên tâm , động tác vô dùng uyển chuyển nhất thời làm dao động con tim của Tiêu Vũ Châu , đây chính là khoảng khắc mà cô luôn mong đợi . Bức ảnh kia so với động thái bây giờ mới là không có gì thua kém , thật ra Hà Khánh Băng khi chuyên tâm làm cái gì đó thật là thu hút làm cho người ta không thể rời mắt.

"Sẽ rát một chút , ráng chịu đựng." Bôi xong Cổ Dương , Khánh Băng cố tình nhắc nhở một chút nhưng chính là đau lòng nên cố tình nói chuyện cộc lốc sợ là để người kia thấy được bộ dạng lo lắng của nàng thì sẽ rất mất mặt.

Đúng như lời nàng nói , quả thật là rát , vô cùng rát nhưng Tiêu Vũ Châu vẫn cắn răng chịu đựng không có thốt lên lời nào than trách , Hà Khánh Băng nhìn thấy bộ dạng thống khổ này thì chịu không được nói " không cần tự kiềm chế."

"Không có rát a ! Hay là chúng ta cùng nhau đi dạo biển đi , có được không ?" Tiêu Vũ Châu suy nghĩ một hồi cuối cùng nói ra.

Nàng vì lo cho vết thương , sợ rằng sức khoẻ vẫn chưa tốt vận động nhiều sẽ có ảnh hưởng không tốt " không được , em vừa mới tỉnh dậy không được động nhiều."

"Không sao , bấy nhiêu đây không thể lấy mạng được em , không tin em có thể bế chị đi hết cái hang động nha !" Tiêu Vũ Châu hí hửng tỏ ra như bản thân không có vấn đề ý , đứng một bên nói khoác vài câu cuối cùng có thể dụ dỗ được Hà Khánh Băng cùng đi dạo biển.

Ở đây đúng là không có nhộn nhịp , cũng không có sáng sủa như ở thành thị nhưng ánh trăng chính là vô cùng dịu dàng lại còn huyền ảo tạo cho người ta cái nhìn thật mơ hồ phong cảnh mê luyến lòng người . Tiêu Vũ Châu cùng Hà Khánh Băng bước chân không nhanh không chậm đi dọc bờ biển ngắm trăng .

Đi được một lúc, Hà Khánh Băng cũng không chịu mở miệng nói lời nào Tiêu Vũ Châu đành lên tiếng nói trước " Khánh Băng..."

"Hửm ?" Nàng xoay mặt qua đối diện ánh mắt của Tiêu Vũ Châu. Ánh trăng không sáng chỉ dịu nhẹ nhưng ở đây đặc biệt là có hai ánh trăng , một trên cao một dưới nước , hai luồng sáng đan xen nhau soi rọi chiếu vào hai con ngươi . Lúc này hai ánh mắt chạm nhau như là có luồng điện chạy qua , Hà Khánh Băng bị giật một cái liền nhìn đi nơi khác , tim nàng bắt đầu đập không theo nhịp.

"Chị và Trần Lượng là có quan hệ gì a ?" Tiêu Vũ Châu nhớ đến chuyện muốn hỏi thì tâm tình có chút không vui , dù sao Hà Khánh Băng cùng Trần Lượng cũng được người ngoài nhìn dô là một đôi hoàn hảo .

Hà Khánh Băng nghe thấy giọng nói của Tiêu Vũ Châu mang theo giận dỗi trong lòng thầm nghĩ có phải hay không chính là ghen a ! Nàng không trực tiếp trả lời mà nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô một tí . Dừng lại ở giữa bãi biển , Hà Khánh Băng ngồi xuống nắm tay kéo theo Tiêu Vũ Châu cùng ngồi theo , cười nham hiểm một cái.
"Chị cười cái gì?" Tiêu Vũ Châu thầm nghĩ nàng là không trả lời như vậy có phải là đúng như mình thấy hay không , hai người họ là có quan hệ thân mật sao ?

Hà Khánh Băng nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của cô càng muốn đùa dai một tí " không có gì ! Chỉ là thấy em rất ngốc. "

Tiêu Vũ Châu không nói gì chỉ liếc nàng một cái tức giận không nói thêm gì , nếu đã không muốn nói cô cũng không ép buộc chỉ là buồn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip