Chương 13

Hà Khánh Băng giúp nàng kéo khoá áo khoác xuống rồi cởi ra , lại một lần nữa nhìn thấy tiểu đậu đỏ  , hình như là bị nàng nhìn thấy nên ngại ngùng hay sao ấy , sớm đã dựng thẳng lên lại còn bé xíu xìu xiu bằng đầu ngón tay út , thật là dễ thương thật là muốn sờ một chút . Nàng đứng hình vài giây nhìn chằm chằm vào nhũ hoa của Tiêu Vũ Châu, Tiêu Vũ Châu thấy nàng như vậy liền lấy tay che ngực lại , đỏ mặt nói " A ... Chị xấu xa nga ! Biến thái , làm gì nhìn chằm chằm ngực người ta ."

Nhất thời nàng bị hành động cùng lời nói Tiêu Vũ Châu làm cho hoảng hốt láy lại hồn vía , cảm thấy bản thân thật bỉ ổi , sao lại nổi lên ý xấu như vậy chứ , còn muốn khi dễ Tiêu Vũ Châu thật là đáng chết mà , Hà Khánh Băng thầm mắng chính bản thân mình đê tiện , kiếm một cái cớ để biện minh " chỉ muốn đánh giá cơ thể em một chút , chỉ tiếc là bé xíu. "Nàng xấu xa nói nhưng lại cố tình đi ra phía sau lưng cô bắt đầu lấy ra Cổ Dương trong miệng bôi lên vết thương , né tránh ánh mắt của Tiêu Vũ Châu sợ rằng sẽ bị cô phát hiện ra cái gì .

"Bé xíu thì đã sao , mặc đồ cũng không có khó khăn , muốn chạy thì chạy muốn nhảy thì nhảy , ngực to thì sao chứ , đi đứng cũng phải cẩn trọng , muốn nằm sấp cũng không được. "Nói đến đây thì Tiêu Vũ Châu thầm cảm ơn trời đất đã cho mình ngực nhỏ , nếu không bây giờ bị thương làm sao nằm sấp được đây.

Nghĩ nghĩ rồi cô lại nói tiếp " chị có phải là thích ngực to không a ?"
Hà Khánh Băng cũng rất nhanh đáp lại " rất thích." Nghe nàng nói xong Tiêu Vũ Châu liền không vui , kéo áo lên , kéo khoá lên đến cổ nói " xấu xa , chị có muốn ngực to cũng mặc kệ chị . Cơ thể trong trắng này bị chị nhìn thấy , chị nhất định phải chịu trách nhiệm với người ta." Thật ra thì Tiêu Vũ Châu đúng là trong trắng , ngay cả mẹ cũng chưa nhìn thấy cơ thể cô , lúc trổ mã thì tự mình tắm rửa cho tới bây giờ chỉ có Hà Khánh Băng nhìn thấy.

"Cái gì mà trách nhiệm , em cũng không có gì đáng để nhìn. Cùng lắm cho nhìn lại của tôi." Tiêu Vũ Châu không cần nói thì nàng cũng sẽ tự mình đi ôm lấy trách nhiệm bảo hộ Tiêu Vũ Châu đến hết đời , chỉ là bây giờ Tiêu Vũ Châu thật là đáng yêu đi muốn trêu ghẹo cô một chút.

"Mới không cần." Vừa nghe nàng nói muốn cho cô nhìn lại , mặt cô liền đỏ lên , lắp bắp nói rồi đứng dậy đi ra bên ngoài . Hà Khánh Băng nhìn thấy liền đứng lên hỏi cô " đi đâu ?"

"Không cần chị quãng , dù gì cũng không có quan hệ gì."

Hà Khánh Băng bắt lấy tay cô lại khiến theo quán tính xoay người về sau . Lúc này Hà Khánh Băng dùng môi mình hôn lên môi Tiêu Vũ Châu , Tiêu Vũ Châu bị tấn công bất ngờ liền to mắt nhìn cũng không có phản kháng , lát sau liền thuận theo chiếc lưỡi của nàng mà đáp trả . Hôn một hồ lâu cả hai mới chịu dứt ra. Nàng nhìn thẳng vào mắt cô nói " bây giờ liền có quan hệ."

Tiêu Vũ Châu nghe thấy thì cười một cái , hôn lên phất lờ lên môi nàng một cái rồi hướng ra ngoài đi .
"Muốn đi đâu?" Nàng vừa chạy theo vừa hỏi.

"Đi tìm cách thoát ra khỏi đây." Tiêu Vũ Châu nheo mày , hai mắt híp lại nhìn ra ngoài khơi xa.

"Bằng cách nào?"

"Không biết nữa , nhìn em có con thuyền nào đi ngang qua đây thì nhờ họ giúp còn không thì chúng ta tự lực cánh sinh , đi dọc hết đoạn bờ biển này xem có ra được thị trấn nhỏ nào đó hay không." Theo tính toán của Hà Khánh Băng thì không lâu sẽ có người tìm đến chỗ của hai nàng , xét theo chiều gió của dòng hạ lưu thì hướng gió vào buổi tối sẽ là đông nam , bọn người Trần Kỳ thông minh nhanh nhẹn như vậy thì không sớm thì muộn cũng sẽ tìm tới nơi. Nàng không nghĩ là bọn họ sẽ tìm không ra , nếu chết thì nhất định cũng phải thấy sát , huống hồ dòng hải lưu ở đây không có biến chuyển thất thường , nếu có chết sát sẽ dạt vào bờ cát này ,vậy nên chỉ cần đứng yên một chỗ bọn họ cũng sẽ tới cứu mình.

"Em không sợ chúng ta càng đi càng không tìm được đường trở về sao , biết đâu bọn người Trần Kỳ đã sớm đoán được chúng ta ở nơi này , chờ thêm vài ngày không chừng sẽ có người đến."

Tiêu Vũ Châu cũng từng có ý nghĩ giống như nàng nhưng mà cô không có kiên nhân như vậy , với lại ở lại quá lâu cũng sẽ rất nguy hiểm , cọp có khứu giác rất nhạy bén đánh hơi rất tốt không chừng mùi tanh của máu trên người của cô sẽ thúc đẩy bọn chúng đến nhanh hơn , vậy nên sớm tìm ra cách thoát khỏi nơi này.

--------------
"Dương Giang hay là chúng ta rẽ sang bên này xem sao." Trần Kỳ ngó đông ngó tây mà vẫn không thấy có dấu hiệu gì nên mới đưa ra góp ý , ai dè Hạ Dương Giang không có quan tâm đến cô . Trần Kỳ nói rẽ trái thì nàng sẽ rẽ phải, còn nếu Trần Kỳ nói rẽ phải thì nàng sẽ rẽ trái .

Chuyện là hôm trước Trần Kỳ cùng Tiêu Vũ Châu đi uống rượu đến say không biết trời trăng gì , còn cùng mấy cô gái khác ôm ấp thân mật . Sau khi đem Trần Kỳ về đến nhà trao trả cô lại cho mẹ thì từ ngày hôm đó Hạ Dương Giang không có quan tâm đến nàng nữa , mặc cho nàng mặt dày đi theo sau. Buổi sáng Hạ Dương Giang đi ăn thì Trần Kỳ cũng đi theo , ngồi xuống cùng bàn kêu một phần ăn giống như nàng , có cái gì ngon đều bỏ qua dĩa của nàng nhưng nàng lại xem như không khí , chỉ ăn hết đồ ăn của mình còn lại đồ của Trần Kỳ đưa qua thì coi như không nhìn thấy , đem bỏ đi . Đến trưa Hạ Dương Giang làm xong công việc , chiều cũng không có ca làm Trần Kỳ cũng vậy. Lúc Trần Kỳ trở về phòng không có thấy Hạ Dương Giang thì ỉu xìu đi lên giường nằm . Buổi tối , Hạ Dương Giang cũng không có nằm chung giường với cô nữa , liếc còn không thèm liếc lấy một cái . Trần Kỳ mặt dày bò lên giường thì nàng lại xuống đất nằm , thấy vậy cô liền đau lòng mà trả chỗ lại cho nàng. Mỗi ngày cứ như thế , đến hôm nay đã là ngày thứ tư nàng không nói với cô câu nào .

Chiếc Ca - nô rẽ trái rồi tới rẽ phải , tìm hết các nơi vẫn không thấy dấu hiệu gì . Bất mãng gần như tuyệt vọng thì Trần Kỳ cùng Hạ Dương Giang nhìn thấy phía xa xa gần bờ có bóng dáng của ai đó , lập tức đi thẳng đến.

"Khánh Băng , chị nhìn xem đó có phải là chiếc Ca - nô không ?" Tiêu Vũ Châu mắt cùng híp lại nói , ngón tay chỉ ra phía xa.

Hà Khánh Băng nhìn theo ngón tay của cô , nhìn nhìn một hồi , hình dạng càng hiện rõ hơn cuối cùng hai nàng rút ra kết luận đó là chiếc Ca - nô. Tiêu Vũ Châu nhìn thấy liền vui sướng vẫy vẫy tay kêu lên " Ở ĐÂY , CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÀY." Cô hét to.

Hà Khánh Băng nhìn thấy cũng vẫy tay theo . Chiếc Ca - nô đến gần hơn , Hạ Dương Giang mới xác định được đó chính là Tiêu Vũ Châu cùng Hà Khánh Băng , thấy họ bình an như vậy trong lòng nàng mừng rỡ liền tăng tốc lên đi đến chỗ bọn họ.

Chưa tới ba phút đã đến nơi , bọn họ đều nhận ra nhau. Trần Kỳ nhìn thấy Tiêu Vũ Châu vẫn còn sống thì liền nhảy xuống Ca - nô , lao đến ôm cô. Sau khi tóm được Dư Sơ , hắn ta có khai là vô tình đâm Tiêu Vũ Châu một nhát dao , Trần Kỳ còn tưởng sẽ không gặp được Tiêu Vũ Châu nữa rồi , bị đâm một nhát còn rơi xuống biển thì đúng là phúc lớn mạng lớn .

"Tiêu Vũ Châu, cậu còn sống , hại tôi lo muốn chết." Trong một khắc Trần Kỳ đi lao đến ôm chặt Tiêu Vũ Châu , vô tình không để ý chạm trúng vết thương.

"Đau." Tiêu Vũ Châu bị chạm trúng vết thương liền mặt nhăn mày nhó kêu đau một tiếng Trần Kỳ liền hoảng hốt rời ra nói " có sao không ? Bị thương ở đâu vậy ?" Trần Kỳ vừa nói vừa nhìn Tiêu Vũ châu từ trên xuống dưới, đưa tay định kéo áo xuống kiểm tra thì bị tay Tiêu Vũ Châu giữ lại , cô có chút e ngại nói " không có sao. Chỉ bị thương một chút ."

Trần Kỳ vẫn không tin , nhìn thẳng vào mắt Tiêu Vũ Châu đầy nghi hoặc , mặt mày xanh như đọt chuối còn bảo rằng không sao, vẫn là kiểm tra một chút thì tốt hơn. "Vũ Châu cậu rốt cuộc là bị thương ở đâu ?" Vẫn không từ bỏ ý định , tiếp tục muốn cởi áo khoác Tiêu Vũ Châu ra.

Hà Khánh Băng đứng ở một bên vui mừng thì thấy Tiêu Vũ Châu khó xử như vậy liền lên tiếng nói giúp nàng , dù sao thì cũng không thể để ngừoi khác nhìn thấy cơ thể Tiêu được , chỉ có nàng mới được nhìn . Ngực tuy không lớn nhưng cũng rất dễ thương , làm sao để cho ngừoi khác nhìn thấy được , phải để dành ngắm từ từ a.

"Ở bên trong Tiêu không có mặc cái gì." Hà Khánh Băng bình thản nói , lời nói này làm 3 người kia liền đỏ mặt, Trần Kỳ cũng không có ý muốn cởi tiếp tục nữa. Tiêu Vũ Châu trong lòng thầm trách nàng vì sao có thể lớn tiếng như vậy được , muốn cho cả cái đảo này biết cô không mặc cái gì hay sao , dù chỉ có 4 người nhưng cũng phải biết tiết chế âm thanh một chút chứ.

Im lặng một hồi , không gian trở nên vô cùng tịch mịch Hạ Dương Giang mới lên tiếng giải vây " được rồi, thật may là các người không có chuyện gì . Mau lên đi , còn sớm trở về nữa."

Cũng may là có Hạ Dương Giang lên tiếng nếu không thì cũng không biết bọn họ phải ở lại đây đến bao giờ nữa. Tiêu Vũ Châu thầm mắng trong lòng về đến nơi nhất định phải dạy dỗ Hà Khánh Băng một lần mới được , con người này chiếm hết tiện nghi của nàng bây giờ còn không biết thẹn như vậy. Ba người không ai nói thêm tiếng nào chỉ nhanh chóng đi lên ghế sau Ca - nô ngồi . Hà Khánh Băng cố tình ngồi gần Tiêu Vũ Châu , trên đường đi lâu lâu còn liếc nàng mấy cái. Còn Hạ Dương Giang thì không có nói gì để mặc cho Trần Kỳ lải nhải bên tai giống như tự kỉ . Mà Trần Kỳ cũng thật là khùng điên quá mức , không ai trả lời mà vẫn cứ nói.

----------
Tội nghiệp Vũ Châu của chúng ta , chương này bị soi nhũ hoa 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip