Chương 23
Trần Lượng thấy nàng có vẻ không vui , nhẹ giọng hỏi thăm :" làm sao vậy ? Cảm thấy khó chịu ở chỗ nào sao ?!" Vừa nới hăn vừa ôm vai của nàng . Hà Khánh Băng không thích người khác động vào mình , ngoại trừ Tiêu Vũ Châu, liền né tránh.
"A không có sao không có sao ?!"
Trần Lượng vẫn không tin hỏi lại lần nữa :" thật là không sao ?"
Lúc này Hà Khánh Băng vẫn là đáp án cũ , gật đầu khẳng định :" không sao "
Thấy Hà Khánh Băng khẳng định như vậy hắn mới không có hỏi thêm nữa , lập tức đi vào vấn đề chính :" vậy tôi có thể mời cô đi ăn một bữa được không ?"
Bộ dạng Trần Lượng bây giờ có bao nhiêu là thành ý , mắt ráng rỡ miệng cười tươi thử tưởng tượng nếu như bị nàng từ chối thì không biết sắc mặt này sẽ biến thành dạng gì . Mà Hà Khánh Băng nhìn lại không tiện mở miệng từ chối, cũng không biết kiếm lý do gì để từ chối , liền miễn cưỡng gật đầu :" ...cũng được"
Vẻ mặt hí hửng của Trần Lượng khi nghe được đáp án vừa ý có bao nhiêu là mất tiền đồ . Hai người đi ngoài cổng lớn định sẽ bắt taxi nhưng đứng cả buổi không thấy được chiếc nào , cuối cùng hai người đành đi mượn tạm xe của trụ sở.
"Khánh Băng em muốn ăn cái gì a?!" Từ lúc lên xe đến giờ Hà Khánh Băng không nói câu nào , không khí trở nên ngột ngạt , Trần Lượng có chút khó xử mới kiếm chuyện gì để nói.
"Tôi ăn cái gì cũng được." Mắt vẫn nhìn ngoài cửa kính , lãnh đạm nói.
"Ò." Trần Lượng nhìn thấy nàng vẫn vẫn cảm xúc như vậy cũng không muốn hỏi cái gì thêm , nàng nói ăn cái gì cũng được vậy thì tuỳ bản thân vậy.
Không bao lâu , chiếc xe rẽ vào một gara của một nhà hàng hải sản lớn , Trần Lượng bước xuống xe tính thể hiện khí thế ga lăng , giúp Hà Khánh Băng mở cửa xe nhưng là mới vừa mở cửa thì nàng Hà Khánh Băng cũng đã đặt chân xuống đất.
Bước vào nhà hàng hắn tìm chỗ ngồi cạnh Khánh Băng nhưng không ngờ chỉ vừa đặt mông ngồi xuống thì nàng lại đứng lên qua ghế bên cạnh , cái này làm hắn bị quê không nhẹ ! Xấu hior cúi thấp đầu , cũng may lúc đó có phục vụ đi tới giải vây cho hắn .
"Quý khách muốn dùng gì ạ ?"
Menu đặt lên bàn Trần Lượng liền nhanh tay cầm lấy đưa đến trước mặt Hà Khánh Băng nhưng rồi lại thu về . Sắc mặt lãnh đạm của nàng như muốn giết người làm hắn muốn thót tim còn tưởng mình là phạm nhân giết người liên hoàng . Lúc nãy nàng có nói muốn ăn cái gì cũng được nên hắn cũng không muốn hỏi dai , muốn thể hiện nên chỉ vào những muốn đắc nhất .
Mười lăm phút sau trên bàn toàn là những muốn hải sản tươi ngon , ánh mắt Hà Khánh Băng lướt qua từng món , ánh mắt dừng lại mở to trừng trừng dĩa tôm hấp . Nàng quên nói với Trần Lượng nàng bị ứng với tôm , ăn vào một lúc sau sẽ bị nổi mẩn đỏ .
Mà lúc này Trần Lượng không hiểu phong tình , từ nãy đến giờ thấy nàng vô cảm bây giờ lại có phản ứng với con tôm đỏ tươi trên bàn , miệng nhếch lên nụ cười đắc ý , nghĩ rằng bản thân thành công . Liền cầm đũa gắp một con tôm đã lột vỏ bỏ vào chén của nàng .
Hà Khánh Băng sắc mặt trắng bệch mắt mở càng to hơn nhìn con tôm trong chén , một lúc sau cảm thấy bản thân hình như có chút thất thố , khép nhỏ mắt lại , nuốt một ngụm nước bọt , tay rung rẫy cầm đũa nhưng nét mặt vẫn không cảm xúc . Thời khắc bỏ con tôm vào miệng nàng không có thở , cái lưỡi cũng không dám di chuyển , thân cứng đờ nhai nguyễn rồi nuốt xuống .
Hà Khánh Băng chỉ ăn một chút thì buông đũa , nói rằng bản thân đã ăn no . Trần Lượng thấy nàng không ăn nữa bản thân cũng nào có hứng mà ăn tiếp , kêu phục vụ tính tiền rồi đi về .
Trên suốt dọc đường đi hai người không ai nói với ai câu nào , không khí trong xe tựa hồ như giết người , ngay cả con muỗi cũng bị ngạt chết. Lúc về đến trụ sở trả xe , nàng nhìn thấy từ xa vó một chiếc xe của cảnh sát giao thông tuần tra , nhưng là người ngồi phía sau hình như không có mặt cảnh phục , bộ dáng tựa hồ thật quen thuộc . Nhưng là lúc này nàng cũng không có tâm trí để ý đến , trong đầu nàng một mảng là Tiêu Vũ Châu hai mảng cũng là Tiêu Vũ Châu , người này đang chiếm lĩnh trong đầu óc của nàng .
Ai ngờ , một lúc sau khi 2 chiếc xe càng đến gần hơn cùng quẹo vào một ngã , lúc này Tiêu Vũ Châu cởi cuống nón bảo hộ Hà Khánh Băng mới nháy nháy mắt , chỉ mới một ngày không gặp Tiêu Vũ Châu đã có người khác rồi sao ? Nàng không muốn đối diện với Tiêu Vũ Châu nên cố tình không xuống xe đợi kho các nàng đi rồi mới xuống .
Ngồi trên xe nhìn biểu hiện của Mạc Kiều Hoa cùng Tiêu Vũ Châu hình như là có cái gì đó luống cuống ? Như là cặp đôi tình nhân mới quen nhau , Hà Khánh Băng mặt lạnh giờ càng lạnh hơn , tim như đang co thắt kịch liệt .
------------trở lại hiện tại-----
Tiêu Vũ Châu nhìn theo bíng lưng của Hà Khánh Băng một lúc thì ma xui quỷ khiến làm sao , Tiêu Vũ Châu cất tiếng gọi :" Khánh Băng !"
Cách kêu gộ vô cùng là thân mật , Hà Khánh Băng nghe thanh âm người phía sau gọi mình giọng tràn đầy ôn nhu , tim đập loạn , mắt định thần , từ từ xoay người lại .
"Có chuyện gì ?" Tim Hà Khánh Băng cũng đập một hồi kịch liệt nhưng nàng vẫn ra vẻ bộ dáng bất cần .
Tiêu Vũ Châu càng đi càng tới gần , mà càng tới gần càng hồi hộp . Nhấc không bao nhiêu bước chân cuối cùng cũng đến nơi , mắt không biết nhìn đi đâu nhìn trên sàn nhà .
"Tôi ...tôi có chuyện muốn nói." Ngữ điệu Hà Khánh Băng càng trở nên lắp bắp , trong lòng một hồi luống cuốn.
"Ưm thật , thật ra ~"
"Vào trong rồi nói." Tiêu Vũ Châu câu nói bị nàng cắt ngang . Hà Khánh Băng nhìn thấy bộ dáng người kia liền biết người này là muốn nói chuyện gì ? Nàng thật không dám đối mặt với chuyện này , nhưng tránh một lúc không tránh được cả đời , mối quan hệ này nên được xác định rõ ràng thì hơn . Tiếp tục công việc vừa , nàng tìm trong túi áo chiếc chìa khoá rồi mở cửa dẫn người kia cùng bước vào.
Hai người vào đến phòng , Hà Khánh Băng khép hờ cửa lại như mọi khi. Còn Tiêu Vũ Châu vẫn một bộ dáng không ngẩn đầu .
"Tôi xấu đến nổi ngay cả nói chuyện em cũng không nhìn mặt tôi sao ?" Hà Khánh Băng thấy thái độ này của Tiêu Vũ Châu tưởng rằng là cô ghét bỏ nàng đến mức không thèm nhìn mặt. Là chán chê rồi có phải hay không ?!
Người đối diện kia nghe thấy thì đầu chậm rãi ngẩn lên , liếc nhìn từ cái cằm , chiếc mũi , đôi mắt từng nét trên khuôn mặt người này khiến cô nhung nhớ như điên.
"Thật ra , thật ra chuyện ngày hôm qua em không phải có ...ý đó ." Vẫn một ngữ điệu từ lúc đối mặt với Hà Khánh Băng từ nãy đến giờ , Tiêu Vũ Châu lần nữa cúi đầu nhìn xuống đất , nói tiếp : " em biết hai chúng ta đã xác định qua hệ đối với nhau nhưng , nhưng em cảm giác giữa chúng ta có khoảng cách rất lớn ."
"Khoảng cách gì ?" Hà Khánh Băng từ nãy đến giờ vẫn một bộ dáng im lặng lắng nghe , cho đến khi nghe Tiêu Vũ Châu nói hai từ 'khoảng cách ' thì nàng không còn giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng hỏi lại.
Tiêu Vũ Châu rút cái cổ lại , hình như cảm giác bản thân làm sai cái gì đó , cơ thể thu nhỏ lại nói tiếp :" em , em cảm thấy bản thân không xứng đáng với chị , cảm thấy , cảm thấy em thật không tốt , cái gì cũng không bằng chị . Em luôn là vật cản mỗi khi nhóm thực thi nhiệm vụ , với lại ~"
Nói tới đây Tiêu Vũ Châu không nói nữa, liếc nhìn biểu tình trên mặt Hà Khánh Băng cảm thấy như mình đang là miếng thiệt nằm trên chảo nóng.
"Với lại cái gì ?" Hà Khánh Băng tức giận đỏ mặt , mài nheo chặt , nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Vũ Châu với con mắt đầy sát khí.
"Với lại em cái gì cũng không có tư cách ." Hà Khánh Băng nghe cô nói thì sát khí càng thêm sát khí , không nói lời nào liền đi đến gần Tiêu Vũ Châu , đỡ lấy ót người kia đứng kéo tới , môi nàng phủ lên môi Tiêu Vũ Châu làm Tiêu Vũ Châu không kịp phản ứng , mở to mắt nhìn nàng .
Mặt gần mặt Tiêu Vũ Châu mới phát hiện trên mặt Hà Khánh Băng sao lại nổi mẫn đỏ nhiều đến thế , cái này không giống như mụn nha ,đỏ đỏ lạ lạ nhìn như nốt ruồi son . Chớp chớp mắt mấy cái , cái môi vẫn bị người kia ngấu nghiến.
"Khánh Băng chị..." Hà Khánh Băng vừa rời ra thì người kia liền lên tiếng muốn hỏi nhưng còn chưa nói hết câu đã bị nàng nói trước :" ai đã hôn em..." Lúc nãy đã băng lãnh bây giờ càng băng lãnh hơn , nguyên lai là sau khi rời khỏi môi Tiêu Vũ Châu nàng nhìn thấy có một vết son lem ra ngoài mép miệng , Hà Khánh Băng biết rõ Tiêu Vũ Châu không có xài son khi đi làm . Mà đối với bản thân mình thì nàng biết rõ nhất hôm nay tâm tình không tốt nên cũng không có để tâm đến mấy thứ mỹ phẩm , ngay cả tóc nàng cũng buộc qua loa .
Hơn nữa vết son này không có thoa đều, chỗ đậm chỗ nhạt nếu Tiêu Vũ Châu thật sự là thoa son thì sẽ không có mắt thẩm mỹ như vậy chứ ?
Tiêu Vũ Châu nghe hỏi hình như bị trúng tim đen liền lắp ba lắp bắp , mắt đảo qua đảo lại nhìn trên trần nhà nói:" ơ , ơ, ..."
"Là Mạc Kiều Hoa có phải hay không ?"
"Cái này là ngoài ý muốn , nàng tự nhiên hôn em , em không kịp phản ứng."
"Tiêu Vũ Châu em hay lắm , một ngày không gặp em đã giao thân người khác, từ nay đừng nhìn mặt tôi nữa."
Tiêu Vũ Châu nhìn thấy một màng như vậy liền bày ra bô mặt uỷ khuất , kéo kéo vai nàng xoay người lại :" không phải lỗi em mà ..." Dừng lại một chút giọng nói nhỏ nhỏ lại nói tiếp :" ... chị cũng cùng Trần Lượng còn gì "
Lời nói này không tránh khỏi màng nhĩ của người băng lãnh trước mặt , nàng nghe không thiếu một chữ , lập tức trúngg mắt lại :" em là đang trách tôi có đúng không ? Em tưởng tôi muốn như vậy sao ? Còn không phải em gây sự kiếm chuyện với tôi ."
Ai nha ! Sao chị có thể đổi trắng thay đen như vậy chứ ! Người ta chưa kịp giải thích đã bị chị cho ăn mắng.
Bất quâ Tiêu Vũ Châu chỉ là trong lòng chửi thầm , nào dám thốt ra thành tiếng , ngược lại là :" phải phải , em sai rồi , em biết lỗi rồi tha thứ cho em có được không ?"
Hà Khánh Băng nhìn thấy Tiêu Vũ Châu vẻ mặt cầu khẩn thì đắc ý nhếch môi :" biết lỗi ?"
"Phải phải ." Tiêu Vũ Châu không hình tượng gật đầu lia lịa . Nếu có người thứ ba ở đây thì nhất định sẽ mất hết tiền đồ.
" Thử nói xem em có bao nhiêu lỗi ?!"
Không chừng chừ Tiêu Vũ Châu liền nói :" là em không tự tin không tin tưởng chị , còn có sẽ không nói những lời khiến chị tức giận ."
Sau một hồi nghe người kia kể tội chính mình , Hà Khánh Băng nhướng nhướng đôi mi hỏi :" chỉ bấy nhiêu ?"
"Ân." Tiêu Vũ Châu lại một lần nữa không để ý hình tượng gật đầu khí thế .
"Để người khác hôn là phạm vào trọng tội , bây giờ em liền lãnh phạt đi ." Không dong dài nữa , một khắc Hà Khánh Băng như hổ đói vồ mồi hôn ngấu nghiến đôi môi người kia.
"Um ... khoan đã , mặt , mặt chị nổi rất nhiều mẫn đỏ ." Tiêu Vũ Châu hoản hốt đẩu vai người kia ra . Hà Khánh Băng nghe Tiêu Vũ Châu nói mới nhớ lúc nãy mình ăn rất nhiều tôm , hơn nữa hình như cơ thể cảm giác ngứa ngứa .
Hà Khánh Băng chạy nhanh đến tấm kính trong phòng tấm soi , hoảng hốt nhìn chính mình trong gương . Oa sao lại nhiều như thế ? Trông ghê chết đi được .
"Có sao không a ? Hay chúng tôi đi đến bệnh viện đi ." Tiêu Vũ Châu từ lúc nhìn thấy những hột đor chói mọc trên người Hà Khánh Băng thì thập phần lo lắng , chỉ là Hà Khánh Băng không để cho cô nói , bây giờ liền nổi nhiều hơn.
"Không cần đâu , lúc giúp tôi chai thuốc để ở đầu giường bên trái ." Hà Khánh Băng không một chút lo lắng chỉ là cái này nàng thỉnh thoảng lại bị nên không có sợ , bất qúa ngứa chết người.
"Cái này phải không?" Tiêu Vũ Châu bộ dáng gấp gáp đi tìm chai thuốc rồi lại bộ dáng gấp gáp đi đến gần Hà Khánh Băng đưa thuốc .
"Phải, mau giúp tôi bôi thuốc , ngứa sắp chết rồi ." Vừa gãy vừa đi đi ra ngoài giường , Tiêu Vũ Châu cũng đi theo .
Lúc cây bông tâm chấm vào một ít chất lỏng trong hộp thuốc rồi bôi lên từng hột mẫn đỏ . Bôi từ khuôn mặt đến cằm dưới rồi đến cổ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip