Chương 10

Văn Nhiệm vừa tỉnh dậy không lâu tinh thần có chút mệt mỏi, nàng vẫn chưa thích ứng được với giờ giấc nơi đây.

Hiện tại là *giờ Mão, Viên Hoa đã bê chậu nước vào nàng nhìn công chúa dáng vẻ lười biếng dựa vào thành giường, mái tóc vì không được buộc lên mà xõa dài trên vai, vài sợ tóc còn rũ xuống bên mặt.

Thời điểm này công chúa thật xinh đẹp, Viên Hoa nhìn đến say mê.

*giờ Mão: từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.

Văn Nhiệm trong đầu suy nghĩ về nguyên tác, nàng không biết sự can thiệp của mình có hay không thay đổi nguyên tác nhưng đây là thế giới nàng chân thật cảm nhận. Nàng chưa từng trải qua nỗi đau mất đi người thân và cũng không muốn trải qua hơn nữa người bị hại còn là mẹ của nguyên chủ. Nàng không muốn chuyện này xảy ra.

Theo nguyên tác thì Liễu phi kia không dễ dàng gì từ bỏ mục đích của mình, nhất định sẽ lại hãm hại mẫu phi, Văn Nhiệm suy nghĩ biện pháp để đảm bảo an toàn.

"Công chúa" Viên Hoa lên tiếng gọi nàng thấy công chúa thất thần một lúc lâu cũng không biết xảy ra chuyện gì nên tiến gần lay nhẹ vai người.

"Hả, có chuyện gì sao?" Văn Nhiệm hồi thần nhìn trước mắt tiểu cô nương thần sắc lo lắng, nàng hỏi.

"Công chúa, người không sao chứ? Nô tì gọi mãi người không trả lời, chúng ta cần phải nhanh chóng rời giường để thỉnh an các nương nương, sắp đến giờ thỉnh an rồi" Viên Hoa vừa nói vừa đem y phục đặt cạnh công chúa, nàng thấm ướt khăn bông đưa tay đến muốn lau mặt cho công chúa.

"Không cần đâu, ta tự làm được" Văn Nhiệm nhanh tay nhận lấy khăn bông lau qua mặt một lượt. Nàng dù sao cũng không phải người bại liệt để người khác hầu hạ thật sự không quen.

Đưa khăn bông lại cho Viên Hoa, nàng nhìn nàng ấy rồi nói.

"Về sau cứ chuẩn bị nước là được việc còn lại để ta tự làm".

"Nhưng công chúa đây là bổn phận của nô tì sao có thể để công chúa tự mình làm được" Viên Hoa nét mặt nghiêm túc nói.

"Ta biết đây là bổn phận của ngươi nhưng những việc này ta có thể tự làm được" Văn Nhiệm lời nói khẳng định.

"Nhưng..." vừa thấy Viên Hoa còn muốn tiếp tục nói, Văn Nhiệm giả bộ nghiêm giọng.

"Đây là mệnh lệnh ngươi dám không nghe?"

Viên Hoa lập tức quỳ xuống "nô tì không dám".

Văn Nhiệm thấy tiểu cô nương bị dọa sợ đột nhiên phì cười.

Thanh âm thanh thúy vang lên truyền đến tai Viên Hoa, nàng cảm thấy đây là âm thanh tuyệt vời nhất nàng từng nghe. Như tiếng chuông reo trong gió vậy.

"Được rồi, ngươi còn không mau đứng lên giúp bản công chúa thay y phục" Văn Nhiệm bắt chước bộ dáng ra lệnh mà chỉ tay vào người còn quỳ phía dưới.

Lời nói nghe ra có uy lực nhưng vào tai Viên Hoa mà nói một chút cũng không có. Nàng mỉm cười đứng dậy cầm y phục diều công chúa vào bình phong.

"Nương nương, mời dùng trà" cung nữ quỳ xuống hướng nữ nhân y phục hoa lệ phía trên dâng trà.

Ngọc Thanh Sương ánh mắt nhìn xa xăm, trà cũng không động đến. Mấy nay nàng tâm tình không tốt thường thì nha đầu kia sẽ đến cũng nàng hàn huyên nhưng kể từ hôm qua đến giờ liền biệt tăm biết tích.

Chưởng quản cung nữ thấy chủ tử nhà mình sắc mặt không được tốt, nàng gọi cung nữ kia đứng dậy lui ra ngoài.

"Nương nương, người chẳng hay có chuyện gì?" Lục Ngạn lên tiếng hỏi, nàng là nô tì bên cạnh nương nương hậu hạ người từ lúc chưa vào cung đến nay.

"Bản cung chỉ là tâm phiền muộn không có người giải bày tâm sự". Ngọc Thanh Sương dựa vào ghế dáng vẻ buồn chán nói.

"Nương nương có muốn đi ngự hoa viên không?" Lục Ngạn nghĩ nơi đó thường xuyên là điểm tụ họp của các nương nương trong cung, chủ tử nhà nàng đến đó giải khuây cũng tốt.

"Phiền phức một đám oanh oanh yến yến, bản cung không muốn đến" Ngọc Thanh Sương nhíu mày.

"Gần đây công chúa thế nào?"

"Dạ?" Lục Ngạn bởi vì chủ tử chuyển chủ đề quá nhanh nên không kịp phản ứng. Nàng suy nghĩ sắp xếp một chút rồi nói.

"Nương nương công chúa hiện đang ở cung của hoàng hậu thỉnh an".

"Được, bản cung muốn đến đó" Ngọc Thanh Sương đứng dậy. Lục Ngạn vội đỡ nàng.

Bên ngoài thái giám chuẩn bị sẵn kiệu Ngọc Thanh Sương ngồi lên, Lục Ngạn đi bên cạnh, kiệu được khiêng đi chuyển hướng cung của hoàng hậu mà đến.

"Nhi thần tham kiến mẫu hậu" Văn Nhiệm bước vào như cũ quỳ xuống hành lễ.

"Miễn lễ" Lộ Vãn Yên nhìn cũng không nhìn phất tay áo.

Hiện trong tẩm điện chỉ có nàng cùng hoàng hậu, Viên Hoa đứng bên ngoài đợi lệnh.

Lộ Vãn Yên vẫn còn xem sổ sách, mất một lúc lâu vì mỏi cổ nên nàng cử động xoay chuyển một chút.

Ngẩn đầu liền thấy nữ hài bộ dáng nghiêm túc đứng phía dưới, Lộ Vãn Yên thoáng chút giật mình, người này từ khi nào tiến vào.

"Ngươi đến khi nào?"

"Nhi thần vừa đến không lâu, mẫu hậu bận sự vụ tránh ảnh hưởng đến người nhi thần xin phép cáo lui" Văn Nhiệm dứt lời khom người.

"Khoan đã, bản cung có chuyện muốn cùng ngươi nói" Lộ Vãn Yên nghĩ đến chuyện của Liễu Giai cùng người trước mắt có liên quan.

"Mẫu hậu có chuyện gì muốn nói với nhi thần?" Văn Nhiệm mắt đối mắt với Lộ Vãn Yên hỏi.

"Trước hết ngồi đi" Lộ Vãn Yên gấp lại sổ sách trong tay.

"Văn Nhiệm tiến đến ngồi đối diện hoàng hậu. Nàng theo thói quen đưa tay chạm vào ấm trà, nhiệt độ còn nóng xem ra là mới pha không lâu. Cầm tách trà hướng li bên phía hoàng hậu châm vào. Sau mới đến li của chính mình.

"Ngươi đây là?..." Lộ Vãn Yên nhìn một loạt hành động thuần thục châm trà của đối phương cảm thấy nghi hoặc, này cử chỉ là trước giờ các hoàng tử công chúa trong cung chưa từng làm qua ngay cả nàng nhi tử cũng vậy.

"Mẫu hậu trước hết dùng trà rồi nói" Văn Nhiệm không có trả lời hoàng hậu nghi vấn nàng đưa làm động tác mời.

Lộ Vãn Yên đè ép nghi vấn trong lòng, đưa tay cầm li trà uống một ngụm nhỏ.

"Chuyện Liễu phi ngươi biết bao nhiêu?"

Văn Nhiệm nghe được lời này trong chấn kinh, sắt mặt không đổi, ánh mắt nhìn đối phương sau lại dời sang li trà. Thầm nghĩ hoàng hậu tai mắt không ít nhỉ?.

"Nhi thần hoàn toàn không biết"

Lộ Vãn Yên không vòng vo lập tức vào thẳng vấn đề "chuyện nàng chất tử bị giam Cô Thành"

Văn Nhiệm một mực im lặng tay vẫn mân mê ly trà.

"Ngươi nhỏ tuổi nhưng sự tình trong cung biết không ít" Lộ Vãn Yên ánh mắt đánh giá nữ hài.

"Muốn người khác không biết trừ phi bản thân đừng làm" Văn Nhiệm đặt xuống ly trà, nàng đứng dậy lùi về sau chuẩn bị khom người hành lễ.

"Ngươi..." Lộ Vãn Yên quả thật bị nói đến tiểu tâm tư trong lòng, sắc mặt kém đi mấy phần.

"Nhi thần còn phải thỉnh an những cái khác mẫu phi, không phiền mẫu hậu giải quyết sự vụ, nhi thần xin phép cáo lui".

Văn Nhiệm vừa rời đi trước cửa hạ xuống một cổ kiệu. Thái giám bên bên ngoài thấy liền đi vào bẩm báo.

"Bẩm nương nương có quý phi cầu kiến" thái giám quỳ trên sàn nói.

"Bảo người rời đi, bản cung sự vụ còn" Lộ Vãn Yên tâm tình không tốt nàng không muốn gặp bất cứ ai.

"Vâng, nương nương" thái giám nhận mệnh lui ra.

Bên ngoài Lục Ngạn tay cầm dù che cho chủ tử nhà nàng. Mắt thấy thái giám vừa bước ra, hắn khom người hành lễ song lại là nói.

"Bẩm quý phi nương nương, hoàng hậu sự vụ còn chưa giải quyết, không thể diện kiến".

"Cái gì?" Ngọc Thanh Sương nhăn mày.

Thái giám vội cúi đầu hắn một chữ cũng không dám nói thêm, vừa rồi hắn chỉ là thông truyền lời của hoàng hậu.

"Hồi cung" Ngọc Thanh Sương dứt lời chưa đợi Lục Ngạn đỡ nàng đã xoay người muốn đi lên cổ kiệu.

Lục Ngạn vội đuổi theo che dù cho chủ tử. Thái giám đợi hồi lâu thấy người đã đi, hắn thở phào đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip